Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 4 : Yêu Giới.




Chương 4 : Yêu Giới.

[ Đừng lo!! Ngươi không cần phải làm gì cả. ] - Hệ thống nói. [ Đây chỉ là một đoạn tình tiết trong cốt truyện thôi, lát nữa sẽ có kì ngộ. ]

"Thế có nhiệm vụ gì đi kèm không? Mà ngươi còn chưa giới thiệu cho ta cách thức tu luyện."

Nó bảo hắn sờ tay lên đầu, một thanh tích lũy màu xám hiện ra, thứ này dùng đo lường độ hảo cảm của những người xung quanh, đầy sẽ tự động gia tăng tu vi không cần phải đi làm nhiệm vụ.

Không có nhiệm, không có phần thưởng cũng không có cửa hàng!

"Vậy chỉ cần chạy theo tuyến cốt truyện để thu thập hảo cảm à?" - Hắn nhìn hệ thống với ánh mắt phán xét.

Hệ thống : [ Đúng! Đơn giản vậy thôi, ngươi nghĩ hệ thống dành cho tân thủ sẽ phức tạp tới đâu? ]

Thương Hải Yên Hà hiện tại có 283/1000 hảo cảm, đều là từ Thương Hải Minh và Minh Nguyệt Tâm là nhiều. Thương Hải Uyên Thần chỉ đóng góp 10 điểm hảo cảm.

Đột nhiên bên cạnh phát một tiếng cơ quan chuyển động.

Hắn giật mình nhìn thấy Thương Hải Uyên Thần đã phá vỡ vòng chắn bảo vệ lao thẳng ra ngoài.

"Tên điên này!!" - Yên Hà thầm mắng trong lòng.

"Không được đụng tới phụ hoàng của ta."

Thương triều thái tử phóng khỏi xe ngựa, lập tức rút thanh kiếm gỗ được cất kỹ bên mình, đôi mắt đầy quyết tâm, ý nghĩ duy nhất tồn tại trong đầu y lúc này là bảo vệ cha mình, Thương Hải Uyên Thần vận dụng tất cả sức lực hiện có. Đôi mắt Uyên Thần rực lên một tia sáng quyết liệt, khí tức trong người cuộn trào, bùng lên mạnh mẽ.

"Vũ Phi Thiên!” - Uyên Thần hét lớn, tay cầm chặt thanh kiếm gỗ, nhưng dường như nó không còn là một mộc kiếm bình thường nữa.

Trong tích tắc, từ nơi y đứng, hàng trăm đạo kiếm khí như từ hư không phóng ra. Tia sáng kiếm bay lên bầu trời, rực rỡ và sắc bén như vô số vì sao giữa đêm đen.



Kiếm khí như được một lực lượng vô hình dẫn dắt, tạo thành hàng loạt luồng sáng sắc lạnh, xoáy vào không trung rồi lao thẳng xuống như mưa.

Những t·ên c·ướp tu vi trúc cơ vốn định xông lên hỗ trợ đồng bọn nhưng chưa kịp phản ứng đã bị luồng kiếm khí ập tới. Nhiều kẻ trong số chúng bị kiếm khí cắt ngang người, đổ gục trong chớp mắt.

Không gian bị oanh tạc bởi vô số đường kiếm chém qua.

Nguồn sức mạnh kinh khủng bùng nổ khiến cơ thể Uyên Thần không chịu nổi áp lực lớn, Thương Hải Minh nhanh chóng đỡ lấy đòn t·ấn c·ông của t·ên c·ướp cầm đầu rồi lao đến chỗ con trai, kịp thời ôm Uyên Thần trước khi y khuỵu xuống.

"Con làm trò gì thế? Ta đã dặn ở yên trong xe!"- Ông ta vừa giận vừa lo, cũng may khi cảm thấy hơi thở của y vẫn còn ổn định.

"Lại có thêm một kẻ đến nạp mạng." - Tên c·ướp nguyên anh cảnh giễu cợt, không mảy may để ý đến thuộc hạ của gã đã nằm xuống quá nửa.

Từ phía rừng trúc, nữ tử trong bộ hồng y bước ra, mái tóc đen dài như suối chảy sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười thanh thoát. "Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, chỉ mới luyện khí tầng hai có thể chịu được khí lực của hóa thần cảnh truyền qua, cũng không tệ nha."

Người đến là Đường Thiên Y, trưởng lão Lạc Thần Tông, cũng là đồng môn cũ với Thương Hải Minh.

Thương Hải Minh nhìn nàng với sự biết ơn. "Thiên Y, cảm ơn muội vì ta mà đến, nhưng sao muội biết ta g·ặp n·ạn."

"Ai thèm vì huynh, sư tôn bói được hôm nay huynh mang con trai đến bái phỏng, cũng nói một trong hai đứa cùng ta có duyên sư đồ, nên ta đi trước xem mặt đồ nhi." - Đường Thiên Y vui vẻ véo má Thương Hải Uyên Thần. "Xem ra chính là hắn."

Tên Nguyên Anh c·ướp hét lên giận dữ, lao về phía họ như một cơn lốc. "Các ngươi đứng đó hàn huyên, coi ta như đ·ã c·hết rồi sao?"

Tiếng gã vang lên đầy căm phẫn khi thấy họ dường như quên đi sự tồn tại của mình.

Đường Thiên Y với tu vi hóa thần dễ dàng tức áp đảo đối phương, kiếm khí sắc bén nhanh chóng chuyển biến tình thế, gã chống chọi vô cùng khó khăn, trong một phút lơ là bị mỹ nhân chém vào bụng, tạo ra một lỗ lớn.

Mọi chuyện tưởng chừng đã xong cho đến khi gã ngồi bật dậy.



Cơ thể của co giật rồi hiện nguyên hình là một tên yêu tu với làn da phủ lông đen và móng vuốt sắc bén lóe.

Đường Thiên Y nhận ra bản chất của gã. "Yêu tộc!" - Nàng hét lên, không giấu nổi sự khinh miệt.

"Ngươi dám trà trộn vào nhân giới?" - Kiếm khí lại một lần nữa bùng nổ, nhưng lần này đối phó với yêu tu kia không còn dễ dàng.

Gã di chuyển nhanh như gió, linh hoạt né tránh những đòn đánh, đôi mắt lóe lên một tia gian xảo, yêu tu đột ngột chuyển hướng, thay vì tiếp tục đối đầu với bọn họ hắn lao thẳng về phía xe ngựa.

Thương Hải Minh mặt tái mét, nhận ra nguy hiểm đang cận kề, ông lập tức bỏ Uyên Thần đang yếu sức, vội vàng lao theo nhưng đã quá muộn.

"Yên Hà! Yên Hà chạy đi!"

Ông hét lên trong tuyệt vọng, tên Yêu Tộc đã nhanh chóng tóm lấy đứa trẻ 11 tuổi đang ngồi trong xe ngựa.

Trong chớp mắt, không gian trước mắt hắn chợt nứt ra, một hố đen bí ẩn xuất hiện. Yêu tu để lại nụ cười quỷ dị, kéo theo Thương Hải Yên Hà vào đó trước khi bất cứ ai kịp phản ứng.

Chỉ trong tích tắc, cả hai biến mất hoàn toàn, để lại Thương Hải Minh kinh hoàng gào thét.

Không biết đã qua bao lâu trong không gian vô định, mắt Yên Hà mở ra, trước mặt tứ bế đều bóng tối, tiếng cười của tên yêu tu bên cạnh vang vọng.

"Tỉnh rồi à thằng nhãi nhân tộc? Khóc lóc đi! Ta đang mang ngươi tới yêu giới! Ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại người thân của mình nữa" - Gã cười lớn, giọng điệu đầy mỉa mai.

Nhưng trái với sự mong đợi của tên yêu, Yên Hà không hề hoảng loạn hay sợ hãi. Ngược lại, trong mắt thoáng hiện lên sự ngạc nhiên và… Một chút hớn hở.

"Yêu giới?!"

Thương Hải Yên Hà vội vàng liên lạc với hệ thống.



"Hệ thống, hỏi ngươi chuyện này. Yêu giới ở đây có liên thông với vạn giới không, hay là một yêu giới hoàn toàn khác?"

Hắn cảm thấy tim mình đập mạnh hơn khi nghĩ đến khả năng, nếu là liên thông… Liệu có khi nào đây chính là yêu giới mà hắn và Côn Bằng đã tạo ra ở Hồng Hoang không? Nếu đúng như vậy, chẳng phải sẽ gặp lại bọn họ sao?

Hệ thống im lặng trong giây lát trước khi trả lời. [ Cái này ta không rõ lắm. Yêu giới trong Thương Uyên đại lục có nhiều điểm tương đồng với các vị diện khác nhưng việc nó có liên thông với Yêu giới của Hồng Hoang thì ta không thể xác nhận được. ]

Thương Hải Yên Hà nhoài người về phía trước, ánh mắt sáng lên đầy tò mò.

"Yêu tu đại ca! Ngươi kể sơ về yêu giới của ngươi cho ta nghe được không?" - Hắn hỏi dồn, giọng có phần gấp gáp.

Tên yêu tu nhướng mài. Đứa trẻ này không những không sợ, mà còn quan tâm đến yêu giới.

"Ngươi không s·ợ c·hết à? Đang trên đường đến yêu giới mà còn hứng thú hỏi chuyện như vậy?" Gã hỏi lại, giọng đầy chế giễu.

Yên Hà cười mỉm. "Sợ thì có sợ, nhưng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Dù gì cũng c·hết, vậy ít nhất ta cũng muốn biết yêu giới lợi hại thế nào. Ngươi cứ coi như giúp ta thỏa mãn trí tò mò cuối cùng đi."

Tên yêu tu nhíu mày, dường như vẫn chưa hiểu nổi tại sao một đứa trẻ phàm nhân lại có thể bình tĩnh như vậy. Nhưng nhìn thái độ nài nỉ của hắn, cũng thấy thú vị nên quyết định đáp ứng.

"Được thôi, ta kể cho ngươi nghe."

Tên yêu tu hất cằm tự đắc, giọng nói mang đầy vẻ kiêu ngạo. "Yêu giới của chúng ta có 13 đại cung, gọi là Cửu U Thập Tam Thiên, mỗi cung đều có yêu thánh trấn giữ. Bọn họ đều là thượng cổ yêu thánh, kẻ nào kẻ nấy đều có tu vi kinh thiên động địa, sống qua mấy vạn năm!"

Yên Hà vẻ mặt vẫn giả vờ chăm chú nhưng trong lòng thì chẳng khỏi bật cười trước sự khoe khoang này. "Thượng cổ yêu thánh? Ghê vậy..." - Tới công chuyện rồi, lại không phải là đám người Côn Bằng đi?

Tên yêu tu tiếp tục kể. "Duy chỉ có cung Nhất Thiên là bỏ trống. Đó là nơi điện thờ của Yêu Hoàng, tuy yêu hoàng từ thời thượng cổ đã biến mất... Nhưng ngươi hỏi nhiều thế? Mà tại sao ta lại kể hết cho một thằng nhỏ vắt mũi chưa sạch nghe nhỉ?"

Yên Hà : "Ta chỉ ngưỡng mộ ngươi mới hỏi nhiều thế thôi, vừa rồi ngươi đánh nhau rất oai phong, ta tưởng ngươi là yêu thánh không đó."

"Hahaha... Thằng nhỏ này thật biết nhìn người!!" - Tên yêu tu càng tự đắc hơn khi được khen ngợi. "Ông đây chưa đạt đến cấp độ yêu thánh, nhưng ở yêu giới, ta cũng có chút tiếng tăm." Gã khoe khoang thêm một hồi, không ngừng tán tụng bản thân.

Và cuối cùng gã chốt lại một câu. "Ta là cháu của Khâm Nguyên yêu thánh, cửu cửu ta mà ra tay, cả vạn dặm đều biến thành biển máu. Chỉ một cái phất tay cũng đủ để xóa sổ cả đại quân nhân loại các người."

"Ồ! Hóa ra ngươi là cháu Khâm Nguyên?! Tốt cực kỳ tốt luôn." - Hắn cười lạnh.