Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 3 : Chiến Đi Bão Táp.




Chương 3 : Chiến Đi Bão Táp.

Thương Hải Minh đứng trước đại điện, ánh mắt uy nghiêm nhìn hai đứa con trai của mình.

"Lần này chúng ta đến Lạc Thần tông để dâng lễ. Các ngươi phải thật lễ phép, tuyệt đối không được gây rối." - Giọng ông trầm ổn, mang theo sự kỳ vọng rõ ràng.

Trước đây Thương Hải Minh từng là đệ tử của Lạc Thần tông nhưng mối lương duyên với Minh Nguyệt Tâm thánh nữ đã khiến ông ấy lưu luyến hồng trần từ bỏ đạo lộ.

"Tông chủ Lạc Thần tông là một trong những người mạnh nhất Thương Uyên đại lục, ngài ấy đạt đến cảnh giới Luyện Hư. Dưới trướng có bốn vị trưởng lão, mỗi người đều là cao thủ danh tiếng, bảo hộ cả một vùng rộng lớn. Chuyến đi này không chỉ là dịp để thăm hỏi tông môn, mà còn là cơ hội để các con học hỏi."

Uyên Thần thái tử đôi mắt đầy kính trọng khi nhắc đến tông môn vĩ đại kia. Đối với y, tu tiên là mục tiêu duy nhất, và Lạc Thần tông là một nơi đáng để nỗ lực tiến đến.

"Hệ thống! Những lời cha ta nói có thật không? Luyện hư cảnh mà đã là top một của vị diện này rồi à?" - Yên Hà ngồi trong xe ngựa, khóe miệng khẽ cong lên, ở hồng hoang thái ất cảnh, đại la thần tiên nhiều như chó chạy ngoài đồng, linh khí nồng đậm tới nổi chỉ cần ngồi hít thở thôi cũng đã trúc cơ.

Hệ thống : [ Đúng vậy, luyện hư là cao nhất rồi! ]

Thương Hải Yên Hà lắc đầu như thể vừa nghe một câu chuyện hài hước.

Trên đường đi Thương Hải Minh hỏi thăm về quá trình tu luyện của thái tử. Thương Hải Uyên Thần cung kính đáp mình đã đạt đến luyện khí tầng hai và vẫn đang cố gắng từng ngày.

Thương Hải Minh gật đầu hài lòng. "Tốt lắm, rất tốt. Cố gắng lên, ta tin con sẽ còn tiến xa hơn nữa."

Sau đó, ánh mắt ông chuyển sang Yên Hà, sự yêu thương lúc này thể hiện rõ ra bên ngoài. "Yên Hà, v·ết t·hương của con đã ổn chưa? Lần trước chơi đùa với ca ca nghe nói con b·ị t·hương.”

Hoàng đế xoa đầu con trai nhỏ. "Ngươi xem ngươi đã 11 tuổi mà vẫn ốm yếu như đứa trẻ lên bảy. Lần này chúng ta đi Lạc Thần Tông trước là dâng lễ, sau đó ta sẽ xin sư phụ cho con viên một viên tẩy tủy đan để cải thiện cơ thể."

"Tẩy tủy đan." - Hắn tưởng mình nghe nhầm.



Chỉ vì một viên Tẩy Tủy Đan mà phải lặn lội đường xa.

Thương Hải Yên Hà ngước nhìn Thương Hải Minh. "Phụ hoàng thật sự chỉ cần tẩy tủy đan thôi hả?"

Ở Hồng Hoang, loại hạ đẳng này vứt ra đường không ai thèm nhặt, thậm chí Côn Bằng còn luyện ra một đống cửu chuyển hoàn hồn đan, âm dương đan... Mang đi cho khỉ ăn.

Dòng suy nghĩ kéo dài khiến hắn không kìm được mà bật ra lời nói, nửa thật nửa đùa.

"Hay là chúng ta quay về cung đi! Ta luyện cho phụ hoàng và ca ca một chục viên tẩy tủy đan để dành ăn dần."

Câu nói khiến Thương Hải Minh và Thương Hải Uyên Thần giật mình, bọn họ bật cười coi như đó là lời nói đùa của một đứa trẻ.

"Yên Hà! Câu này nói cho ta và ca ca ngươi nghe thì được chứ tuyệt đối đừng để cho luyện đan sư nghe, tu luyện không phải trò chơi, luyện đan lại càng không phải chuyện dễ dàng. Chỉ có những luyện đan sư cao cấp mới có thể luyện ra được Tẩy Tủy Đan, nói năng như vừa rồi là không tôn trọng họ."

Hệ thống nhắc nhở : [ Ký chủ! Luyện đan sư ở đây rất có giá, ngươi kiềm chế chút đi. Không thì bọn họ sẽ nghĩ ngươi vừa ngốc lại vừa bị hoang tưởng. ]

"Xin lỗi được chưa!" - Hắn nói, ngã lưng xuống xuống tiếng đệm lụa.

Hoàng đế tưởng hắn dỗi nên lập tức lựa lời an ủi. "Khi nào về cung phụ hoàng sai người mua cho ngươi lò luyện đan tốt nhất và mời sư phụ giỏi đến dạy ngươi nhé, chuyến đi lần này không chỉ vì đan dược, mà còn là cơ hội để ngươi học hỏi thêm. Hãy xem đây là một hành trình ý nghĩa, không phải chỉ vì một viên đan.”

Thương Hải Uyên Thần quan sát cha cưng chiều em trai thoáng lộ ra một tia u sầu, hóa ra mục đích chính của chuyến đi không phải vì y, mà là vì Yên Hà.

Thêm nữa là những câu nói đùa lúc nãy của Yên Hà về việc luyện tẩy tủy đan vẫn vang vọng trong đầu Uyên Thần.



Luyện đan? Một đứa trẻ 11 tuổi chưa khai mở kinh mạch thì làm sao có thể luyện đan được.

Dù rất khó tin nhưng theo những gì hoàng hậu mẹ y từng nói, ông ngoại của Yên Hà là một luyện đan sư lừng danh, người được xem là số một ở đại lục Thương Uyên.

Nếu gia gia hắn thật sự lợi hại như vậy, thì việc Yên Hà có kiến thức về luyện đan cũng không phải là không thể.

Thương Hải Minh đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng. "Yên Hà, Uyên Thần, lần này đến Lạc Thần tông, cha hy vọng các con sẽ học hỏi được nhiều điều. Chưởng môn đã sống gần một ngàn năm rồi đó, tu tiên chính là có thể kéo dài thọ nguyên hơn người thường gấp mấy chục lần, nhưng ngay cả ông ta cũng chưa từng chứng kiến ai phi thăng độ kiếp trong vài ngàn năm qua.”

Uyên Thần trong mắt lóe lên một tia kính trọng. “Luyện Hư cảnh, có thể sống hơn ngàn năm thọ nguyên sao?” Y thầm nghĩ, cảm thấy chuyến đi lần này không hề uổng phí. Nhưng Yên Hà thì lại có một cảm nhận khác hẳn.

Nghe cha mình nói, hắn chỉ nhếch mép cười nhạt. "Một ngàn năm, còn không bằng thời gian ta bế quan."

Uyên Thần thái tử nhìn đệ đệ. "Trước đây mỗi khi nghe cha kể về các tu tiên giả, đệ luôn tỏ ra rất hứng thú, sao bây giờ lại có vẻ không quan tâm vậy?"

"Ờ thì chắc tại đệ nghe nhiều lần quá, cảm thấy không còn mới mẻ nữa." - Hắn đáp.

Đột nhiên, một t·iếng n·ổ lớn vang lên bên ngoài, làm cả ba người trong xe ngựa giật mình. Tiếng la hét hoảng loạn của binh sĩ văng vẳng vào tai, khiến Thương Hải Minh ngay lập tức trở nên cảnh giác. Ông ta vội vàng lấy từ trong tay áo ra một pháp bảo hình mai rùa, đặt giữa xe ngựa để bảo vệ cho hai con trai của mình.

“Yên Hà, Uyên Thần, ở lại đây!” Ông nghiêm giọng, sự lo lắng hiện rõ trên mặt. Sau đó, ông từ từ bước khỏi xe ngựa, thận trọng ngoài xem xét tình hình.

Thương Hải Minh bước ra khỏi xe ngựa với vẻ mặt kinh ngạc.

Tất cả thị vệ đều bỏ mạng, đám người này không phải là những t·ên c·ướp đường bình thường, tất cả chúng đều có tu vi Trúc Cơ, thậm chí ở người ở giữa còn có khí tức nguyên anh cảnh.

Điều này khiến ông không khỏi bất ngờ, vì thông thường chỉ có phàm nhân mới đi c·ướp.

Chuyện này thật kỳ quái. Tại sao những kẻ tu tiên lại hạ thấp mình để làm những việc hèn hạ như vậy? Hay là chúng có ý đồ khác.



Hoàng đế rút ra thanh kiếm treo ở thắt lưng. "Các ngươi muốn gì?" - Ông ta hỏi với giọng đầy lo lắng vì với tu vi của bản thân cùng lắm chỉ cầm hòa được tên thủ lĩnh.

Vài tên trong bọn c·ướp định xông lên, nhưng gã Nguyên Anh ra dấu cho chúng dừng lại.

"Bọn ta cần mạng, không cần tiền. Những t·hi t·hể ở đây vừa thiếu đúng một người. Để lại một mạng nữa.” - Ánh mắt gã liếc về phía xe ngựa. "Thì ngươi có thể đi. Còn không thì không ai có thể sống."

"Ta rất sẵn sàng... Nhưng ngươi phải tự mình đến lấy.” Thương Hải Minh cất cao giọng, nói xong, ông lao về phía t·ên c·ướp, ánh mắt đầy quyết tâm.

Gã kia mỉm cười bước ra khỏi hàng ngũ, bắt đầu cuộc chiến quyết liệt.

Uyên Thần trong xe ngựa nhanh chóng tìm cách tác động vào pháp bảo hình mai rùa để thoát ra ngoài trợ giúp.

"Yên Hà, chúng ta phải làm gì đó!" - Uyên Thần nói, quyết tâm không ngồi yên nhìn cha gặp nguy hiểm.

"Ngươi bị ngốc à?” - Thương Hải Yên Hà chịu không được mà mắng lớn, đúng là suy nghĩ của trẻ con.

Hắn nói tiếp. "Chúng hơn ba mươi tên Trúc Cơ tu sĩ, mà tên đang đánh với phụ hoàng là Nguyên Anh cảnh đỉnh phong chuẩn bị đột phá! Căn bản không phải trộm c·ướp thông thường. Ngươi luyện khí cảnh, ra đó thêm vướng tay vướng chân thôi!"

"Nguyên Anh đỉnh phong? Sao đệ biết?" - Thái tử Uyên Thần kinh ngạc hỏi, ánh mắt không thể rời khỏi người hắn.

"Nhìn thì biết thôi!" - Yên Hà đáp, cảm thấy rất phiền, hắn đang vắt chân lên cổ nghĩ cách.

“Chỉ nhìn?” Uyên Thần không thể tin nổi. Một đứa trẻ chưa từng tu luyện lại có thể nhận ra cảnh giới của một tu sĩ bằng ánh nhìn từ xa? Đây là tình huống gì?

Yên Hà chợt nhận ra mình đã nói quá phận so với một đứa trẻ phàm nhân. Hắn hắng giọng, cố gắng lấy lại sự tự nhiên. "Đệ... đệ chỉ đoán thế thôi! Huynh xem! Tên đó đánh ngang tay với phụ hoàng, người là Nguyên Anh đỉnh phong còn gì? Hắn chắc cũng nguyên anh đỉnh phong."

Uyên Thần im lặng, không trả lời lại, trong lòng có nhiều suy nghĩ. Thương Hải Minh chưa bao giờ tiết lộ tu vi của ông ấy, thậm chí còn có ý tránh né và tức giận khi ai đó vô tình đề cập. Từ đâu mà đệ đệ y biết cảnh giới phụ hoàng?