Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 2 : Thương Hải Yên Hà.




Chương 2 : Thương Hải Yên Hà.

Trước mặt hắn là cảnh quan rộng lớn của Thương Uyên đại lục, nơi mà từng ngọn núi và cánh rừng đều mang trong mình sự bí ẩn.

Khoan!! Dừng lại một lát.

Rõ ràng là thế giới Phong Thần!?? Sao lại thành ra cái đại lục Thương Uyên này?

"Ta muốn kiện các ngươi." - Lý Băng Thu hét lên.

Hệ thống mini cảm thấy có lỗi với người chơi của mình nhưng họ đã hoàn tất việc đăng nhập vào Thương Uyên đại lục, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tiến về phía trước.

[ Ngươi biết đấy, việc k·iện c·áo không phải đơn giản.] - Nó đáp, giọng điệu có phần hối lỗi. [ Muốn kiện thì phải làm tường trình rồi đi công chứng, sau đó máy chủ sẽ tiến hành lấy lời khai, xác minh...]

Hắn vò đầu bứt tai, không thể kiện và không thể trở lại, chẳng lẽ phải chấp nhận số phận của mình như thế này.

Khi ở chỗ trung chuyển có nghe những người khác đã bàn tán chỗ này là một vị diện hạ đẳng, chỉ dành cho người mới bắt đầu.

Hệ thống mini động viên đây vốn chỉ là một vị diện nhỏ nên nhiệm vụ chủ tuyến rất đơn giản, làm xong là trở lại hành lang vạn giới, tới lúc đó tìm tên hệ thống kia tính sổ là được.

Lý Băng Thu hết cách đành phải nghe theo, hệ thống bắt đầu trình bày giải thích chi tiết về mười ba châu, các tông môn và sự phân chia quyền lực giữa ba giới Thần, Nhân, Yêu ở Thương Uyên.

"Nhiệm vụ chính tuyến của chúng ta là gì?" - Hắn hỏi, đôi mắt sáng lên với sự hiếu kỳ.

[ Phi thăng thành tiên. ] - Hệ thống trả lời, giọng điệu nghiêm túc



" Phi thăng thành tiên!?" - Lý Băng Thu lặp lại, nghe qua thì không khó lắm, nếu là thế giới tu tiên thì thọ nguyên không phải vấn đề, vậy là Đông Hoàng chung có thể xài được rồi.

"Vậy nhân vật của ta bắt đầu từ đệ tử tông môn nào? Gia cảnh ra sao?” - Hắn hỏi.

Thương Hải Yên Hà. Là hoàng tử thứ hai của hoàng đế Thương Hải Minh, con trai của vị quý phi được sủng ái nhất, từ nhỏ xương cốt bình phàm nhưng cha của hắn muốn hắn tu thành tiên nên đã nhẫn tâm c·ướp chí tôn cốt của ca ca hắn Thương Hải Uyên Thần.

Nghe đến đây, Lý Băng Thu cảm giác sai sai. "Tổ tông à... Ta là nhân vật chính phải không?"

Hệ thống : [ Ừ! Ngươi là nhân vật chính. ]

Lý Băng Thu : "Nói tiếp đi! Rồi sao nữa?"

Sau đó Thương Hải Yên Hà được tông môn hàng đầu - Lạc Thần tông để mắt, trong thời gian ngắn tu luyện đến hóa thần, trở thành một trong bốn vị trưởng lão quyền cao chức trọng, có điều sau đó qua mấy trăm năm không có dấu hiệu đột phá, về sau khi hắn xuống núi tình cờ cứu được một bé trai trong tay yêu tộc, đứa trẻ có thiên phú ngút trời tên là Lâm Vạn Hoa.

Lý Băng Thu cắt ngang câu chuyện. - "Ê!! Ngươi đừng nói là tên Thương Hải Yên Hà đó nuôi thằng bé lớn rồi luyện nó thành lô đỉnh nha???"

[ Bậy!! Ta không phụ trách truyện đam mỹ, lô đỉnh cái gì mà lô đỉnh?! Nuôi lớn thằng bé rồi dùng máu nó luyện đan thôi. ]

"Vậy cũng được sao?" - Hắn tròn mắt. ''Ngươi còn dám nói đây là nhân vật chính??" - Lý Băng Thu nhíu mài. Hắn cũng không phải con nít lên ba. Cái cốt truyện này rõ ràng là phản diện hết phần người khác.

Hệ thống phản bác. “Thương Hải Yên Hà thân bất do kỷ, Lâm Vạn Hoa kia đằng nào cũng chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, hắn không cứu nó thì yêu tộc cũng g·iết nó... Ngươi nói phải không?"

"Nhưng việc c·ướp chí tôn cốt của ca ca mình thì sao? Ngươi đừng nói với ta đó là chủ ý của một mình Thương Hải Minh. Có người cha nào lại không thương con mình, huống hồ lóc xương đứa này cho đứa kia.'' Lý Băng Thu không thể không chỉ trích.



“Hành động đó xuất phát từ sự kỳ vọng quá lớn của hoàng đế và quý phi. Có thể họ thấy ca ca ngươi không thông mình bằng ngươi nên...” - Hệ thống giải thích. "Ông ấy muốn ngươi trở thành người mạnh nhất để bảo vệ lại ca ca mình.”

"Lời lẽ đê tiện như vậy mà cũng nói ra được!!" - Lý Băng Thu thở dài. Không thể hiểu nổi tại sao lại phải gánh chịu những điều này.

Khi hắn hít một hơi thật sâu, hệ thống mini bùng phát một đợt ánh sáng chói mắt mạnh mẽ.

Lúc nó dần tắt đi, Lý Băng Thu nhận ra mình đã trở thành một đứa trẻ 11 tuổi.

Trước mắt hắn, một khung cảnh đầy màu sắc hiện ra, hoa đủ màu sắc nở rộ, những hàng cây xanh tươi, giữa không gian ấy xuất hiệm một thiếu niên tầm 13 - 14 tuổi đang cầm thanh kiếm gỗ, vẻ mặt đầy hào hứng.

"Yên Hà!" - Người kia gọi, đôi mắt sáng lên như ánh sao. "Đỡ lấy!"

Thiếu niên kia bắt đầu múa kiếm uyển chuyển như một kiếm tu thực thụ, và rồi một tiếng ''Bốp'' chát chúa vang lên. Tưởng như trời sập.

Tiếng hét của hai cung nữ xinh đẹp gần đó thất thanh, hắn cảm giác đầu mình mọc lên một cục u không nhỏ, trên trán chảy xuống dòng dung dịch âm ấm có mùi tanh.

"Uyên Thần thái tử sao lại ra tay nặng như vậy?! Nhị hoàng tử chảy máu rồi nè." - Một trong hai nàng cung nữ hốt hoảng lấy khăn lau máu trên trán hắn.

"Xin lỗi Yên Hà!! Ta không nghĩ đệ lại đứng yên một chỗ như vậy." - Thương Hải Uyên Thần giọng áy náy nói.

Hai cung nữ lo lắng cẩn thận băng bó v·ết t·hương một cách nhẹ nhàng nhất có thể.

"Yên Hà!!" - Tiếng bước chân khẩn trương truyền tới từ xa. Một nữ nhân xinh đẹp với mái tóc dài cùng khuôn mặt lo lắng chạy vội đến.



"Quý phi cát tường."

Minh Nguyệt Tâm nhìn con trai đang được băng bó với ánh mắt không khỏi xót xa. Nàng ta quay sang tát mạnh vào mặt hai cung nữ.

"Tiện nhân?! Có mỗi việc trông coi tiểu hoàng tử cũng không làm xong." - Minh Nguyệt Tâm quát, giọng nói đầy tức giận.

Cả hai cung nữ đều hoảng hốt, mặt mày tái mét.

Quý phi liếc nhìn Uyên Thần với ánh mắt nghiêm khắc. "Uyên Thần thái tử, Yên Hà thể chất không tốt! Ngươi cần người đánh nhau thì tìm đám thị vệ ấy."

Khi sự việc chuẩn bị lắng xuống liền có giọng nói lạnh lẽo vang lên từ đằng xa. "Thái tử, ngươi và Yên Hà đang làm gì vậy?"

Bóng dáng đầy kiêu sa bước tới, hoàng hậu đương triều, mẹ của Uyên Thần với ánh mắt sắc bén đầy nghi ngờ.

“Mẫu hậu, chúng con chỉ đang chơi đùa thôi! Nhi thần lỡ tay đánh đệ đệ bị chảy máu... Con xin lỗi.." - Thái tử Uyên Thần nhanh chóng lên tiếng, cố gắng làm dịu đi bầu không khí căng thẳng.

Thương Hải Yên Hà tặc lưỡi hỏi hệ thống bên cạnh đã đưa lộn hắn vào tiểu thuyết cung đấu à.

Hoàng hậu liếc nhìn Minh quý phi đầy khinh bỉ. "Uyên nhi, lần sau phải tìm một người xứng tầm để luyện tập, đệ đệ ngươi chỉ là phàm nhân, còn chưa khai mở kinh mạch, làm sao có thể chịu nổi công kích của người đã luyện khí tầng 2.”

Minh Nguyệt Tâm không thể kiềm chế được cơn giận của mình, những lời kia đã chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng.

"Ngươi đừng quên phụ thân của ngươi mỗi lần muốn gặp gia gia của Yên Hà đều phải đích thân tới mời, ngươi không muốn tông môn mình mất đi luyện đan sư thì tốt nhất câm miệng cho ta. - Minh Nguyệt Tâm nghiến răng.

Hoàng hậu rít một hơi dài rồi quyết định nhượng bộ, nắm tay Thương Hải Uyên Thần rời đi.

Minh quý phi dắt hắn ra khỏi ngự hoa viên, tâm trạng vẫn còn đầy bức xúc sau cuộc đối đầu với hoàng hậu. "Mẫu phi, gia gia lợi hại lắm sao?” - Hắn hỏi, tò mò về tầm ảnh hưởng nhà ngoại.

Nàng tiếp tục kể về phụ thân mình với niềm tự hào không giấu diếm. "Gia gia con là luyện đan sư số một ở đại lục này!” - Minh Nguyệt Tâm nói, ánh mắt lấp lánh. "Sau này Yên Hà của nương không thể tu hành được thì gia gia cũng sẽ dùng đan dược giúp con kéo dài tuổi thọ."