Chương 152 : Đế Giang - Thái Nhất.
Hồng Quân đã có dự định của riêng ông ta. "Nếu đã thế, các ngươi tự mình giải quyết đi." - Đạo tổ nói như ra lệnh.
Không gian sụp đổ, Đế Giang và Lý Băng Thu cảm thấy thời gian lướt qua trước mắt, bọn họ xuất hiện ở một vùng thời không hỗn loạn lạ kỳ, nơi dường như vũ trụ chưa bao giờ khai sinh, nơi mọi khái niệm về thế giới vật chất trở nên mơ hồ.
Bốn phía là biển sao bất tận, hoàn toàn không có bất kỳ nền tảng nào dưới chân họ ngoài bóng tối lập lòe của vũ trụ,
Bầu không khí được đẩy lên cao trào.
Có lẽ đây là trận chiến cuối cùng Lý Băng Thu đánh dưới danh nghĩa Đông Hoàng Thái Nhất.
Trái lại với hắn, Đế Giang hoàn toàn tập trung vào trận đánh, gã t·ấn c·ông trước bằng cách tung ra một cú đấm xé gió, Lý Băng Thu vội vã triệu Đông Hoàng chung.
Kình lực va vào nhau, không gian nổ tung trong một biển sáng rực rỡ. Vật chất vỡ vụn văng đi các hướng, đứng trong vùng an toàn của pháp bảo nhưng áp lực từ cú đánh của Đế Giang vẫn khiến Lý Băng Thu bị đẩy lùi ra xa.
Một điểm cộng cho Đế Giang, nơi đây không ảnh hưởng đến thể lực gã như khi bên ngoài thiên ngoại thiên. Hẳn là cả hai vẫn còn ở hồng hoang và thời không này do đạo tổ diễn hóa thành.
Đế Giang. "Ngươi có biết vì sao ta không cần nguyên thần không?"
"Ngươi?” - Lý Băng Thu kéo dài âm điệu, giọng nói đầy vẻ trêu chọc. "Một con heo thì cần nguyên thần để làm gì? Chắc để giữ trí nhớ mỗi khi quên đường về chuồng hả?"
Không có dấu hiệu của sự tức giận bộc phát như những gì Lý Băng Thu mong đợi. Thay vào đó, Đế Giang chỉ khẽ nhếch môi, nụ cười cực kỳ nguy hiểm như thể con mãnh thú đã nhìn thấu mồi của mình.
"Ừ heo." - Y lặp lại lời của đối thủ. "Vậy để ta cho ngươi thấy sức mạnh của "con heo" này... Rồi ngươi sẽ không cần phải nhớ về nguyên thần của mình nữa."
Đế Giang xé rách không gian xông lên, tiếng chuông Đông Hoàng gào thét nghênh đón.
Âm thanh Đông Hoàng chung sinh ra nhằm đánh sâu vào nguyên thần người khác, đáng tiếc thay! Đế Giang không có nguyên thần. Thêm một điểm trừ cho Lý Băng Thu.
Hắn thôi động Đông Hoàng Chung, lần này không chỉ là một đòn đơn giản, mà là một đòn toàn lực, tiếng chuông tạo ra làn sóng thời gian lớn đến mức biển sao vặn xoắn.
Không gian tổ vu lại một lần nữa vượt qua sức mạnh đó. Y xuyên qua nó bằng chính cơ thể của mình với tốc độ vượt qua giới hạn của mọi khái niệm.
Bàn tay siết chặt, cú đấm phá vỡ cả không gian mà Lý Băng Thu dựng lên, hắn bị Đế Giang đánh bay ra khỏi vòng xoáy thời gian. Cả thân thể bật về phía sau, lao thẳng vào một cụm tinh tú khiến các ngôi sao nổ tung thành hàng triệu mảnh.
Trong khi đang bị hất văng, hắn bất ngờ xoay người giữa hư không.
“Chuyến này thoát ra được ta sẽ theo của họ ngươi!”
Băng Thu tự tin, bên dưới chuông Đông Hoàng xuất hiện gợn sóng, không gian xoáy cuộn, hút mọi thứ về phía nó. Lỗ đen hình thành, ánh sáng của những ngôi sao ở gần đó bị bóp méo.
Vu tổ hơi ngốc nhưng cũng có thể nhận ra mối đe dọa đang phát triển trước mặt, tuy không hiểu nó là cái quái gì nhưng trong tích tắc y làm chuyện một người bình thường sẽ không bao giờ làm.
Gã phóng thích toàn bộ sức mạnh thể chất lao thẳng vào lỗ đen, không phải để chạy trốn, mà để đối mặt.
Cơ thể Đế Giang v·a c·hạm với lực kéo, thay vì bị hút vào, y vung tay đập vỡ vùng thời gian dị thường.
Mỗi một đòn đánh mang theo sức mạnh nguyên thủy nện xuống.
Lỗ đen với tất cả sức mạnh của nó cũng không thể cản bước Đế Giang. Chuyện hoang đường này làm Lý Băng Thu dù đã chuẩn bị tinh thần cho mọi khả năng nhưng vẫn cảm thấy sốc. "Cái quái gì vầy nè trời?"
Hắn nghĩ mình thật ngu khi tin vào mấy tờ báo lá cải khẳng định lỗ đen có thể hút vạn vật.
"Chỉ có thế thôi?!” Đế Giang gầm lên.
"Cái tên quái vật này." - Hắn nắm chặt Đông Hoàng Chung. Dòng chảy thời gian uốn lượn, lần này không tạo ra những biến đổi lớn lao nữa. Thay vào đó, Lý Băng Thu điều chỉnh từng khía cạnh nhỏ, gần như không thể ngó thấy bằng mắt thường.
Các vết nứt thời gian nhỏ xuất hiện chi chít như mạng nhện giữa các đòn đánh của Đế Giang, gây ra trục trặc không đáng kể nhưng đủ để làm y chậm lại trong khoảnh khắc.
Đế Giang nhận ra sự thay đổi nhưng không thể hoàn toàn lý giải. Những cú đấm không còn mạnh mẽ và chính xác như trước, cảm giác một thứ gì đó vô hình đang ngăn cản.
"Con quạ gian xảo! Đừng để ta bắt được ngươi." - Gã gầm lên, hắn lấy lại chút tự tin, tiếp tục điều chỉnh các dòng chảy xung quanh, các khe hở thời gian giúp hắn né tránh dễ dàng hơn những đòn t·ấn c·ông liên tục của Đế Giang.
Và giờ đây trong mỗi cú đấm của gã, hắn đã có thể phát hiện ra những khoảnh khắc chậm nhịp mà trước đó bản thân đã bỏ qua.
Đông Hoàng Chung bắt đầu phát ra âm thanh chói tai, quá khứ và hiện thực méo mó.
Hàng loạt linh hồn từ cõi c·hết hiện về, mỗi linh hồn mang theo những biểu cảm khác nhau, có sự giận dữ, có uất hận, và có cả sợ hãi. Chúng bay lượn xung quanh Đông Hoàng Thái Nhất.
Đế Giang nhìn thấy hình ảnh của các bóng ma từ quá khứ, đan xen sống động như thật, những kẻ đã ngã xuống trong vu yêu chiến, tất cả đều hướng về y, như thể đang chỉ trích và kêu gọi sự công bằng.
Hằng hà sa số cánh tay ma vươn ra bám lấy Đế Giang, bức tường của thực tại bắt đầu sụp đổ. Toàn bộ kẻ c·hết dưới tay vu tộc quay trở lại với ánh mắt đầy thù hận, tiếng la hét bi thương, âm thanh rên rỉ... Vây kín trong biển cả hỗn mang.
Y điên cuồng đánh trả những bóng ma trong hoảng loạn, cơ thể mình nặng trĩu như thể bị đè bẹp dưới sức nặng vạn cân.
Bất ngờ, cơn sóng linh hồn tản đi, không còn âm thanh của những tiếng gào thét, cũng không còn hình ảnh của các linh hồn q·uấy r·ối.
Tất cả trở về trạng thái tĩnh lặng như thể thời gian ngừng lại, như chưa từng có một trận chiến khốc liệt nào diễn ra.
Ánh sáng từ Đông Hoàng Chung dần dịu lại, không gian xung quanh trở về yên bình.
Lý Băng Thu nhếch mép cười tự mãn. "Không đánh nữa, ta nghĩ thắng thua đã định." - Miệng nói thế nhưng trong ánh mắt không có vẻ gì là vui vẻ mà tận sâu thẳm trong lòng có một nỗi trống rỗng khó có thể lý giải.
"Ta không thua." - Đế Giang nói, giọng nói vang vọng trong không gian tĩnh lặng, chứa đựng cả sự kiêu hãnh và quyết tâm. "Chúng ta tiếp tục."
Lý Băng Thu thở dài như thế biết trước Đế Giang sẽ nói thế, gương mặt thoáng chút u buồn. "Được! Ngươi không thua, vậy thì ta thua. Ngươi thắng rồi."
Đế Giang đứng trước hắn, ngỡ ngàng xen lẫn bối rối. "Ngươi đang coi thường ta ư!" - Gã phẫn nộ, giọng nói vang lên như tiếng sét.
Hắn cười lạnh. "Thắng hay thua thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa." - Hắn lướt mắt qua bầu trời đầy sao.
Đế Giang nở nụ cười đầy mỉa mai. “Vậy sao? Ta tưởng ngươi rất muốn chiến thắng, nếu không làm sao trả thù cho yêu tộc? Nào ngờ ngươi lại dễ dàng chấp nhận thất bại như vậy."
Vu tổ không thể giấu nổi sự châm chọc trong giọng nói, cảm giác như y đang chế giễu sự nhượng bộ của đối thủ.
Băng Thu nghe thấy lời chế giễu, không tức giận mà chỉ bật cười, âm thanh của hắn vang vọng trong không gian tĩnh lặng. "Cứ đợi rồi xem." - Hắn đáp, ánh mắt chứa đựng sự tự tin. "Vu tộc rồi cũng sẽ giống có kết cục như yêu tộc. Ngươi nghĩ rằng đạo tổ sẽ để yên cho cả ta và ngươi sao?"
Đế Giang mỉm cười, nhưng trong lòng lại dấy lên sự nghi ngờ. ''Ngươi nghĩ những lời này có thể khiến ta sợ hãi à? Ta sẽ bảo vệ bản thân đến cùng! Không giống như ngươi, Hồng Quân chỉ nói vài câu liền nghe theo lời lão chịu trận thay Đế Tuấn."
"Ồ! Theo ngươi thì ta không nên chịu phạt hóa thành thái dương tinh sao?" - Lý Băng Thu kinh ngạc.
Đế Giang : "Ngươi là ngươi, Đế Tuấn là Đế Tuấn, việc hắn làm liên quan gì đến ngươi."
Cái gã vai u thịt bắp này đang bức xúc dùm hắn à? Lý Băng Thu không khỏi phì cười. Đáng lẽ Đế Giang phải là nhân vật chính chứ không phải tên ngốc Nghê Thường, buông hệ thống ra không làm được cái trò trống gì cả.
Mà nghĩ lại rốt cuộc thì sau cùng hắn không ghét vu tộc nhiều như hắn vẫn tưởng.