Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 153 : Đại Kết Cục.




Chương 153 : Đại Kết Cục.

Sau những lời qua lại, cả Đế Giang và Lý Băng Thu dần dần cảm thấy sự căng thẳng giữa họ dịu đi.

Lý Băng Thu đấu tranh nội tâm, hắn sắp đi rồi, dù cho trước đó bản thân không ưa gì vu tộc nhưng nghĩ tình Hậu Thổ, hắn quyết định cảnh cáo Đế Giang, có tránh được đại họa hay không tùy vô tạo hóa của gã.

Băng Thu giọng điệu trở nên đầy bí ẩn. “Ngươi thật ngây thơ khi nghĩ có thể bảo vệ vu tộc khỏi tất cả mối đe dọa." - Lời nói của hắn mang một ý nghĩa sâu xa, làm cho không khí trở nên nặng nề hơn.

Đế Giang cau mài, cảm giác rằng Đông Hoàng Thái Nhất đang ám chỉ điều gì đó. “Muốn nói gì thì nói thẳng ra, biết ta không được thông minh cứ ám chỉ mập mờ nhức cả đầu."

Hắn nhìn thẳng vào mắt gã. "Ngươi có bao giờ tự hỏi điều gì đã đưa yêu tộc đến bờ vực diệt vong chưa?"

Đế Giang ngẩn ra một lúc rồi đáp lại không chút do dự. "Thì tại ngươi với Đế Tuấn chứ còn gì nữa? Hai ngươi bất tài quá mà! Vu tộc bọn ta bất khả chiến bại. Đánh gì lại bọn ta mà không diệt vong."

Lý Băng Thu hít một hơi dài để không chửi thề. "Vu tộc các ngươi là nhất được chưa?.... Ta đang nói nguyên nhân sâu xa hơn kìa. Động não đi."

Đế Giang : "Hừm... Nguyên nhân sâu xa?? Nói rõ hơn coi."

Lý Băng Thu nhìn lên trời, ám chỉ người đang tạo ra nơi này, Hồng Quân đạo tổ - Lão thiên gia.

Ai ngờ Đế Giang nhìn lên chỉ thấy sao trời, liền liên tưởng đến đại trận của Đế Tuấn rồi bật cười ha hả, gã cười hai huynh đệ hắn học trận chưa rành.

Bày đặt chế ra Chu Thiên Tinh Đấu các kiểu, cuối cùng bị nhân tộc - Cái tộc yếu nhớt chém cho một nhát kiếm là giải quyết được. Này thì Chu Thiên Tinh Đấu.

Lý Băng Thu mang ánh mắt hình viên đạn, đã thế ông đây không thèm quan tâm nữa. Hắn ném Đông Hoàng Chung lên cao, chuông rung ba tiếng, huyễn cảnh sụp đổ.

Bên ngoài mọi người đang chờ đợi kết quả trận chiến.

Hồng Quân : "Thế nào rồi?!"

Đế Giang c·ướp lời. "Đông Hoàng Thái Nhất thắng."



Hắn quay qua nhìn y, Đế Giang cũng nhìn lại một cái rồi quay mặt đi vội. Huyền Minh, Chúc Cửu Âm, Chúc Dung, Cộng Công... Tất cả vu tộc bước theo Đế Giang, với bọn họ thì yêu tộc sụp đổ, Đế Tuấn, Hi Hòa c·hết đã là kết quả viên mãn, coi như thù của các huynh đệ vu đã trả xong, từ nay về sau ân oán hai tộc bay theo làn gió.

Lý Băng Thu xoay người nhìn lên đạo tổ, cầu xin ông ta cho mình thêm chút thời gian thử khởi động cổng thông hành đến yêu giới.

Đạo tổ. "Tạo ra cổng biến thiên cũng không phải một sớm một chiều có khả năng. Ta có thể chờ ngươi, chờ đến thiên thu vạn cổ, nhưng thế giới chúng ta một ngày, thiên hạ một năm, ngươi nói chúng sinh có thể chờ đợi bao lâu?"

"Dám xin đạo tổ cho ta thử ba lần, nếu không thể... Nếu vẫn không thể...." - Hắn ngập ngừng nhìn xuống yêu tộc tàn quân, ánh mắt tràn đầy hy vọng của họ đang hướng tất cả về hắn.

"Được! Cho ngươi thử ba lần." - Hồng Quân gật đầu, biến mất tại thương khung, Nữ Oa, Tam Thanh nối bước. Tại chỗ không lưu lại chút khí tức nào.

Lần thứ nhất, Lý Băng Thu đứng giữa không gian mênh mông, tay nắm chặt Đông Hoàng Chung, một nguồn sức mạnh khiến không gian xung quanh chao đảo.

Yêu văn và ma văn dày đặc phóng ra, cổ ngữ phát sáng rực rỡ, xoay tròn xung quanh Lý Băng Thu

Hắn không chỉ muốn mang toàn bộ yêu tộc còn sống đi, dựa vào ma văn dẫn lối, muốn dẫn đường cho toàn bộ yêu linh đã nằm xuống. Không bỏ lại một ai.

Đáng tiếc đã thất bại, yêu lộ vừa hình thành đã không ổn, nhanh chóng vỡ nát.

Lần thứ hai.

Từng tia yêu văn và ma văn tụ lại, đan xen nhau tạo thành những sợi dây vô hình.

Chúng xoay tròn, vẽ nên một vòng xoáy khổng lồ, Côn Bằng bên dưới trợ lực, khống chế dòng chảy của thời gian, ép buộc các tầng không gian đan xen, cố gắng kéo yêu giới và hồng hoang lại gần nhau.

Đất trời bị bao phủ bởi một luồng khí dữ dội. Lý Băng Thu cảm nhận được sức ép khổng lồ từ các quy luật thời không, cơ thể hắn run rẩy, các mạch máu căng lên như thể sắp nổ tung. Từng nhịp thở nặng nề, hắn ép mình tiếp tục cố gắng. Nhưng...

BÙM!

Một t·iếng n·ổ trầm đục vang lên, không phải từ xa mà từ chính trong không gian hắn đang điều khiển. Những sợi dây thời không đứt gãy, yêu văn và ma văn bị xé toạc ra thành hàng ngàn mảnh nhỏ, tan biến trong không khí.



Cây cầu thời không chưa kịp hình thành đã vỡ vụn, bị các quy luật mạnh mẽ nghiền nát.

Lý Băng Thu thở dài, đôi mắt chán chường và thất vọng bao phủ.

Trong lúc hắn còn đang đứng giữa không gian tan vỡ, một giọng nói vang lên mạnh mẽ nhưng đầy dịu dàng từ phía sau:

"Ta giúp ngươi!!" - Hậu Thổ xuất hiện.

"Ngươi...?" – Hắn nhìn nàng đầy bất ngờ, không hiểu sao nàng lại xuất hiện vào thời điểm này."Không phải ngươi bị..."

Hậu Thổ : "Ta đã nói chuyện với đạo tổ rồi." - Nàng nói, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt quyết đoán, bước tới bên cạnh Lý Băng Thu.

Nàng sau đó không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc Đông Hoàng Chung. Lực lượng luân hồi từ nàng bắt đầu lan tỏa, hòa quyện cùng yêu văn và ma văn.

Lần này, cây cầu thời gian dần hiện ra, ánh sáng lung linh như dải lụa nhưng ngay khi nó bắt đầu hiện rõ, cây cầu lại chao đảo, lung lay dữ dội, tựa như sắp sụp đổ dưới áp lực của thiên địa và thời không.

Lý Băng Thu nghiến răng, cố gắng kiểm soát nhưng cảm nhận được sự bất ổn.

Trong khoảnh khắc ấy, Hậu Thổ đột ngột suy nghĩ một điều gì đó rồi quay sang nhìn hắn, đôi mắt long lanh đầy ý nghĩa. "Ngươi sẽ nhớ ta chứ?" - Nàng khẽ hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chất chứa nhiều cảm xúc. "Ngươi hứa sẽ nhớ ta đi."

Lý Băng Thu kinh ngạc, trong đôi mắt hắn thoáng lên vẻ hoài nghi và lo lắng.

Hắn không hiểu tại sao nàng lại hỏi câu đó.

Hậu Thổ không chờ câu trả lời. Nàng đã quyết định.

Nguyên thần của nàng, nguồn sức mạnh luân hồi vô biên, bắt đầu phân giải, hòa vào không gian, trở thành một phần của cây cầu thời gian, giúp nó trở nên ổn định hơn, vững chãi hơn.

Cơ thể Hậu Thổ vốn đã hy sinh để vá hồng hoang luân hồi của luân hồi ma thần, nay nguyên thần cũng đang bị hao mòn.



Không chút do dự, không hối tiếc. Hậu Thổ dùng hết mọi thứ mình có, hiến dâng tất cả để bảo đảm cây cầu được dựng lên hoàn chỉnh.

Trong ánh sáng mờ ảo, cây cầu thời gian dần trở nên vững chắc, lung lay đã chấm dứt. Ánh sáng dịu dàng bao phủ, nối liền hai thế giới. Nhưng Hậu Thổ... cơ thể nàng mờ dần, rồi tan biến.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, Lý Băng Thu cảm nhận được sự trống rỗng dâng lên từ tận đáy lòng.

"Hậu Thổ!" - Tiếng gọi của hắn vang lên, ánh sáng của nguyên thần nàng vẫn lấp lánh, nhưng cũng đang mờ dần như ngọn nến cuối cùng trước gió.

Giọng nói dịu dàng của nàng vẫn vọng lại: "Ngươi sẽ nhớ ta như nhớ Thường Hi phải không?"

Hắn đã mất Thường Hi và cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải đối diện với một sự hy sinh tương tự. Nhưng lúc này, nỗi đau mất mát lại tràn ngập trong lòng hắn, như thể một phần quan trọng vừa b·ị c·ướp đi.

Lý Băng Thu bần thần đứng đó, đôi mắt trống rỗng nhìn theo ánh sáng mờ dần của Hậu Thổ. "Ta cũng sẽ không bao giờ quên nàng." Hắn thì thầm, giọng nói lạc đi trong sự trống rỗng của không gian. Đôi mắt hắn chứa đựng một nỗi buồn khó tả, như vừa đánh mất thứ gì đó mà hắn chưa kịp nhận ra giá trị.

"Như lời hẹn năm xưa, ta giao lại Đông Hoàng Chung cho ngươi."

Hắn đặt Đông Hoàng chung vào tay Côn Bằng, ánh mắt sâu thẳm nhưng ẩn chứa sự nhẹ nhõm. Côn Bằng nhìn hắn, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu nhận lấy. Từ nay, y sẽ thay Đông Hoàng Thái Nhất bảo vệ yêu tộc, dù thế gian có thay đổi ra sao.

Lý Băng Thu quay lại, hướng về phía những tiểu Kim Ô—9 đứa con còn sống sót của Hi Hòa và Đế Tuấn. Lý Băng Thu khẽ vẫy tay, một cử chỉ tạm biệt nhưng đầy nặng nề. Chín tiểu thái tử nhìn hắn, ánh mắt chứa đựng sự ngây thơ và cả nỗi buồn mà chúng chưa thể hiểu hết.

"Hoàng thúc!! Tạm biệt."

Từ đôi tay hắn, cơ thể dần hóa thành ánh sáng rực rỡ. Lý Băng Thu - Đông Hoàng Thái Nhất cuối cùng biến thành một vầng Thái Dương v·út lên cao, mang theo ánh sáng mà thế gian đã mất đi từ lâu. Một lần nữa chiếu rọi khắp hồng hoang, xua tan bóng tối vô tận.

Thế gian lại có ánh mặt trời.

Mặc cho yêu tộc đã từng phạm phải biết bao tội lỗi, khiến nhân tộc và các tộc khác rơi vào hỗn loạn và khổ đau, Hiên Viên Hoàng Đế người chiến thắng sau cuộc đại chiến vẫn khoan dung.

Ông cho người ghi chép lại câu chuyện về yêu tộc từ một góc nhìn khác. Đó không phải là sự phê phán, mà là sự tôn trọng đối với một tộc từng là huyền thoại, với những cuộc chiến hùng tráng, và cả sự hy sinh mà Đông Hoàng Thái Nhất đã thực hiện.

Trong các triều đại về sau, dù yêu tộc chỉ còn là truyền thuyết, nhiều dân tộc vẫn tiếp tục tôn thờ Đông Hoàng Thái Nhất như một vị thần tối cao, đại diện cho ánh sáng và sức mạnh vĩnh cửu. Tín ngưỡng về Thái Nhất không biến mất, mà tồn tại trong lòng người đời, như một phần của lịch sử hồng hoang, mãi mãi được ghi nhớ và tôn kính.

Hết P1