Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 151 : Đối Đầu.




Chương 151 : Đối Đầu.

Khi không thể kiểm soát được Đông Hoàng chung, đạo tổ chuyển sang Hà Đồ Lạc Thư nhưng lại phát hiện bảo vật đã biến mất.

Hà Đồ Lạc Thư thuộc về hắn, thuộc về yêu tộc, Lý Băng Thu dĩ nhiên sẽ không để nó rơi vào tay đám người này, hắn định rời đi trước sau đó sẽ quay lại đón chín đứa cháu sau. Tuy nhiên, trước khi hắn thực hiện ý đồ, Đông Hoàng chung đột nhiên cảm ứng được sự hiện diện của hắn, lập tức bay đến và lơ lửng ngay trên đỉnh đầu của Lý Băng Thu.

Chuông phát ra âm thanh vang dội như nhận ra chủ nhân thật sự.

"Ai mượn vậy??" - Sém chút nữa là có thể rời khỏi chiến trường mà không để ai chú ý, rốt cuộc Lý Băng Thu lại bị pháp bảo của mình chơi cho một vố.

Hồng Quân nhìn cảnh tượng đó, cũng không phải việc gì kì lạ, lúc trị thương cho nguyên tác ông ta đã cảm thấy bất thường, tại sao không bắt được tý ma khí nào.

"Đông Hoàng Thái Nhất..." Ông ta nói, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng. "Quả nhiên là song hồn."

Song hồn! Cách nói này vừa đúng cũng vừa không đúng, nhưng mà thôi! Ông ta là thiên đạo, nói gì chả được.

Lý Băng Thu biết mình không thể trốn tránh mãi, cơ thể hắn bắt đầu thay đổi, biến thành hình dạng đầy tà khí.

Làn da tràn ngập những đường rãnh ma văn đen tối, một sức mạnh hắc ám không thể chối cãi. Mái tóc đỏ rực bay trong gió, tạo nên sự tương phản hoàn toàn với hình ảnh thanh nhã của Đông Hoàng Thái Nhất.

Hắn nở một nụ cười. "Các ngươi nói song hồn thì cứ cho là song hồn đi."

Nữ Oa, Tam Thanh mặt đầy dấu chấm hỏi, đây là loại tình huống gì?

Hồng Quân tự nhiên lại kể chuyện của mấy cái nguyên hội trước. Thái dương tinh ban đầu chỉ có một ngọn lửa tâm mạch được sinh ra dưới gốc Phù Tang, sau đó ngọn lửa chẳng hiểu vì sao lại tách làm hai rồi hóa thành hai quả trứng kim ô, vậy cho nên Đế Tuấn và Thái Nhất vốn là một.

Bây giờ có tự dưng phân tách nguyên thần ra ma hồn và thần hồn, thì cũng không phải chuyện vô lý.

Mà một ma hồn chuẩn thánh đỉnh phong thì có gì đáng để lo ngại, vừa vặn dùng hắn bồi tội cho Đế Tuấn và yêu tộc, việc cần lo bây giờ là mười một tổ vu.

"Chậc! Tại sao cái đám này vẫn chưa c·hết?" - Hồng Quân âm thầm khó chịu.



Đoạn lại quay sang Đông Hoàng Thái Nhất, ánh mắt đầy mong đợi. Ông hỏi với giọng điệu trịnh trọng : "Đông Hoàng Thái Nhất, ta muốn biết dự định của ngươi."

"Dự định?" - Lý Băng Thu tròn mắt.

Hệ thống : [ Tên ngốc, ý ông ta muốn ngươi muốn đánh nhau tiếp với vu tộc, còn có ý định để ngươi bồi tội cho yêu tộc. ]

"Nham hiểm vậy sao???" - Lý Băng Thu nghe vậy liền nhìn mười một tổ vu.

Hắn đúng là rất hận bọn họ cư nhiên không còn một lý do nào để tiếp tục trận chiến vô nghĩa, phấn đấu để làm gì trong khi bây giờ yêu tộc sụp đổ, ca ca, tẩu tẩu cũng c·hết rồi.

Trong bầu không khí căng thẳng đó, giữa đống hoang tàn của những gì từng là một chiến trường khốc liệt, Đế Giang gượng dậy. Trông tên này vẫn còn sung lắm.

“Đông Hoàng Thái Nhất!” Đế Giang cất tiếng, giọng nói vang vọng giữa những tàn tích. ''Nếu ngươi muốn tiếp tục cuộc chiến này, ta sẵn sàng!''

Lý Băng Thu thở dài, tha cho ta đi!!!!

Hắn hỏi, giọng điệu bực bội. "Cứ muốn đánh bại ta?! Ngươi thật sự muốn làm bá chủ Hồng Hoang tới vậy sao?”

Đế Giang đứng thẳng, không hề chần chừ, một ánh lửa kiêu hãnh bùng lên trong mắt. “Đúng vậy! Vu tộc của ta sẽ mạnh hơn bất kỳ tộc nào khác. Chỉ khi ta là bá chủ, chúng ta mới có thể sống sót.”

Nam chính trong hình hài Hiên Viên hoàng đế truyền âm cho Lý Băng Thu. "Nhạc phụ, ta xong nhiệm vụ rồi! Ngươi không cần thiết phải dây dưa với thiên đạo, vu tộc có cái kết của vu tộc, để thiên đạo tự mình giải quyết họ."

Hệ thống gõ đầu nam chính. [ Ngươi thì biết cái gì?! Để hắn tự mình quyết định, chúng ta đi làm nhiệm vụ tiếp. Lý Băng Thu, bao giờ xong việc ở đây thì gọi ta, ta mang ngươi truyền tống tới vị diện khác. ]

"Woa!! Hệ thống tiền bối! Uống lộn thuốc à? Nói chuyện có nhân tính như thế. Không phải lại mang nhạc phụ của ta đi làm bia đỡ đạn đấy chứ?" - Nam chính há hốc mồm, lần đầu thấy hệ thống đối xử tốt với người khác.

[ Câm miệng!!! Nói tiếng nữa ta trừ hết điểm tích lũy của ngươi! ] - Hiên Viên cùng hệ thống nói cười vui vẻ rời đi, sau cùng chỉ còn lại hắn với đống tàn tro còn chưa cháy hết.



Lý Băng Thu lạc lỏng đứng giữa dưới bầu trời, phán xét của Đạo Tổ đặt lên vai hắn, sau lưng ông ta lấp lánh hào quang của các vị thánh nhân khác.

Với tất cả những chuyện Đế Tuấn đã làm, Hồng Quân chắc chắn sẽ không tha cho hắn.

Mà cũng chẳng sao, đằng nào thì thời khắc hắn rời khỏi hồng hoang đang đếm ngược. Gắn bó nơi này lâu như thế, lưu lại thân thể cũng không có gì hối tiếc.

"Ta chấp nhận thiên phạt." - Lý Băng Thu nói. "Nhưng trước khi hóa thành tân thái dương tinh. Hãy còn một tâm nguyện."

Hồng Quân : "Nếu ngươi đã nguyện ý bồi tội, ta sẽ không truy cứu nữa, có điều để tránh tàn dư yêu tộc nổi dậy...."

"Đạo tổ yên tâm! Ta dám đảm bảo yêu tộc sau hôm nay sẽ không còn xuất hiện trên thế gian. Ta sẽ dẫn mọi người đến yêu giới." - Côn Bằng vừa đến, chắp tay trước mặt Hồng Quân mà nói.

Lý Băng Thu mĩm cười. "Lão ca, cuối cùng huynh cũng đến rồi."

Khi Côn Bằng nhắc đến "Yêu Giới," những tiểu yêu xung quanh đều sững sờ, mắt mở to ngạc nhiên. Từ trước đến nay, họ chỉ biết đến Hồng Hoang và cuộc sống đầy khắc nghiệt dưới sự xung đột không ngừng với vu tộc.

Cái tên "Yêu Giới" là thứ hoàn toàn xa lạ.

"Yêu Giới là gì? Ở đâu?" - Những câu hỏi vang lên liên tục trong hàng ngũ yêu tộc, họ tò mò nhưng cũng mang theo hy vọng. Có lẽ nơi đó sẽ là vùng đất mới, nơi mà không còn phải chịu cảnh c·hiến t·ranh, c·hết chóc.

Đối với những tiểu yêu đã quá quen với cảnh c·hết chóc và sự áp bức, Yêu Giới hiện lên như một miền đất hứa.

"Yêu sư, ta theo ngài." - Một tiểu yêu run rẩy cất tiếng, đôi mắt ánh lên hy vọng, mong mỏi về một tương lai yên bình hơn. Họ đã quá mệt mỏi với cuộc sống và chỉ cần một tia sáng nhỏ nhoi như Yêu Giới cũng đủ để thắp lên niềm tin.

"Chúng ta cũng theo."

Côn Bằng lặng lẽ nhìn vào đám tiểu yêu đang xôn xao, đôi mắt y trầm ngâm.

Yêu Giới là một nơi khắc nghiệt, không đẹp bằng hồng hoang nhưng so với cảnh địa ngục mà họ đang phải chịu đựng, yêu giới vẫn là một lựa chọn duy nhất cho sự sống còn.

“Yêu Giới,” Côn Bằng nói, “Là nơi mà yêu tộc có thể sống mà không phải e sợ bất kỳ kẻ nào. Không vu tộc, không thánh nhân, chỉ có chúng ta và tự do."



"Ta đi!"

"Ta đi!"

"Ta cũng đi!"

Họ đồng loạt hưởng ứng, nhiệt tình như thể đã tìm thấy một lối thoát khỏi cuộc sống đau thương hiện tại. Tiếng reo hò vang lên từ đám đông, tràn đầy khát khao được rời xa Hồng Hoang và những tháng ngày bị áp bức.

Nữ Oa : "Yêu sư, ngươi muốn mang toàn bộ yêu tộc đi?"

Côn Bằng : "Ta sẽ không ép bọn họ."

Nữ Oa cũng biết rằng đây là con đường duy nhất để yêu tộc tồn tại. Nhưng di cư đến yêu giới không chỉ là việc rời khỏi Hồng Hoang, mà còn là một sự rời bỏ khỏi sự bảo hộ của Thiên Đạo.

Lý Băng Thu ném Hà Đồ Lạc Thư về phía Côn Bằng. Y đón lấy nó trong tay, cảm nhận được sức nặng của nhiệm vụ mà hắn đã giao phó.

"Yêu tộc sau này trông cậy vào huynh rồi." - Hắn nói, mấy lời như trăn trối này vậy mà lại nặng tựa ngàn cân.

Côn Bằng : "Đệ khoan hãy viết di chúc, ta đúng là đã tìm được cách cổng giữa hai giới nhưng không biết làm cách nào để liên kết nó với luân hồi. Vẫn là nhờ Đông Hoàng chung thử mở ra thời gian xem sao."

"Cũng được nhưng để đệ đánh với hắn một trận đã." - Lý Băng Thu nói, ánh mắt hào hứng nhìn Đế Giang.

Côn Bằng bật cười. "Ừm chờ đệ đánh thì được... Cái gì? Đánh với ai??" - Y ngờ ngợ rồi chuyển ngay hoang mang.

Hắn muốn phân thắng bại, một lần cuối cùng với Đế Giang.

Đế Giang tổ vu khẽ nhếch môi khi nghe Đông Hoàng Thái Nhất đề nghị đánh tay đôi với mình.

Sự hào hứng ánh lên trong mắt gã như một con mãnh thú đang chờ đợi khoảnh khắc quyết định.

"Ngươi thực sự muốn phân thắng bại với ta?" Đế Giang hỏi, giọng nói vang lên đầy kích thích. "Rất tốt." - Cảm nhận được dòng máu trong người đang sôi sục.