Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 100 : Phượng Tộc ( 2 ).




Chap 100 : Phượng Tộc ( 2 ).

Đế Hoang nghe vậy mới an tâm, hắn bắt đầu kể lại những chuyện từ khi bước vào trận pháp.

"Bị tập kích?!" - Khâm Nguyên vội vã lật tay, lật chân đại thái tử xem xét, tự trách mình quá sơ suất không phát hiện đứa nhỏ được trị liệu qua loa. Y lấy vội bình ngọc chứa Tam Quang Thần Thủy ra thoa lên v·ết t·hương của hắn. "Lỗi ta, đáng lẽ phải tiến vào kiểm tra huyễn trận trước."

Đại thái tử ánh mắt dè chừng. "Ta là chim đực."

Ai chả rõ bình thường Khâm Nguyên xem cái loại thần thủy này như của báu, đi tắm cũng kè kè bên mình. Tự nhiên mang cho Đế Hoang trị thương, thật làm người ta bất ngờ.

"Dư thừa, ai chả biết ngươi là chim đực." - Khâm Nguyên nghiến răng. "Cái này dùng trị thương, bây giờ b·ị t·hương không mang ra dùng thì đợi khi nào."

Đế Hoang nghe xong có chút cảm động. Tuy nhiên ngay lập tức chuyển thành cảm lạnh khi nghe Khâm Nguyên bộc bạch ý đồ.

"Cảm thấy áy náy có thể mang vài món tiên thiên linh bảo bồi lễ ta là được"

Đế Hoang : "Tiên thiên linh bảo! Một giọt Tam Quang Thần Thủy đổi tiên thiên linh bảo, thúc ăn c·ướp à? Ta còn dùng hậu thiên linh bảo đó."

Khâm Nguyên hừ lạnh. "Biết ngay sẽ nói thế.... Bỏ đi, bỏ đi! Coi như lão tử làm ăn lỗ vốn."

Sẵn dịp, đại thái tử hỏi thăm sự tình đằng sau thảm án hoa tộc. Nghe đám người kia bàn ra tán vào chuyện huyết tế, hắn còn cho là chúng nói bậy, rốt cuộc tại sao Đông Hoàng trái lệnh Nữ Oa tha cho nhân tộc, ông ấy cùng nhân tộc có quan hệ gì?

"Vấn đề này có thể không hỏi được không? Ta dám cá cả thiên đế cũng không rõ."



Sự tình hoa tộc nhắc lại vẫn khiến Khâm Nguyên vô cùng mệt mỏi.

Hoa yêu cùng hồ điệp đi theo hai huynh đệ thiên đế từ những ngày đầu dựng lên yêu quốc, bọn họ tu vi thấp không có tiếng nói, ngày qua ngày, tháng qua tháng âm thầm giúp thiên đình chảy chuốc linh mạch, tạo ra vô số tài nguyên hiếm có, cống nạp bảo khố.

Được xem là cực kỳ an phận. Không thích phân tranh.

Mà Thái Nhất hành sự trước giờ nào có tiết lộ nguyên do đằng sau, hắn bảo g·iết hết mười vạn cái mạng, bọn họ liền g·iết. Tận bây giờ cũng không rõ hai tộc kia đã phạm vào tội gì.

Không ít kẻ sinh ra bất mãn. Càng về sau, hay tin Thái Nhất đạp một chân vào ma lộ, ai nấy điên cuồng nghĩ cách rời khỏi yêu tộc, lo sợ một ngày đẹp trời nào đó yêu hoàng thanh lý môn hộ từ trên xuống dưới cho đệ đệ mình tu luyện.

Đế Hoang. "Vậy sao thúc còn dám ở lại. Không sợ sao?"

"Chúng có người thân mới s·ợ c·hết chứ tộc đàn và thân quyến của ta bị vu tộc g·iết hết rồi. Còn gì để sợ nữa." - Khâm Nguyên cười khan, rồi nhận thấy bản mặt ngờ nghệch của đại kim ô, hình như chuyện u ám thế này không nên nói với trẻ con, y đưa tay xoa đầu đứa trẻ bảo bản thân chỉ đùa. Đừng có để ý.

Mà bên chỗ Khổng Tuyên và Thái Phi, cố gắng giải thích bản thân không liên quan đến đống rắc rối đó mà không được. Hắn lộ ra ánh mắt khác thường. Bước vài bước về phía nàng ta.

Thái Phi cảnh giác, luôn giữ một khoảng cách nhất định.

Vì muốn nàng ta buông lỏng cảnh giác, Khổng Tuyên mang ra khối cầu lấp lánh, ở tâm hạch chứa ngọn lửa màu xanh lam đang nhảy múa. Nhấn mạnh đây là thứ có thể thắp lại sinh mệnh, gọi là nguyên phượng cốt.

Thái Phi không tự chủ liền đưa tay về phía nó, từ đâu trào lên nguồn động lực mạnh mẽ làm nàng không rời mắt khỏi Nguyên Phượng cốt.

Bất ngờ kiếm khí từ đằng sau chém tới, Khổng Tuyên xoay đầu nghiêng sang một hướng, một đoạn tóc của hắn cùng cánh tay phải rơi xuống đất, huyết nhục bắn ra dính một phần trên y phục.



"Ta đã bảo với ngươi, không được đụng tới nàng." - Nam chính nghiến răng nhìn hắn, y tức giận giựt phăng cái mặt nạ ném đi.

Khổng Tuyên mồ hôi tuôn đẫm trán, âm thầm thu hồi Nguyên Phượng cốt.

Nam chính đưa tay về phía Thái Phi. "Phi Phi, hắn muốn dùng Phượng cốt thiêu c·hết nàng... Nhanh qua đây với ta."

Thấy tình hình không ổn, bất ngờ Khổng Tuyên lao tới cầm Phượng cốt kề vào cổ Thái Phi, nàng không hồi đáp, không chống cự, cái nhìn lạnh lùng hướng về phía người đối diện.

Nam chính nộ lên một tiếng. Không gian trận pháp vỡ thành vạn mảnh. Tam thập tam thiên chấn động dữ dội.

Biết rõ không phải đối thủ của thánh nhân nhưng phượng tộc thái tử sớm đã không còn đường lui, hắn vẫn chưa hạ v·ũ k·hí xuống, còn gì để mất đâu, cùng lắm là c·hết thôi.

Liền đó, giọng cười bất cần của Thái Phi làm cả hai đều sững người. "Ngươi ra tay đi. Ta mỗi ngày đều sống rất mệt mỏi."

"Khổng Tuyên! Mau thả nàng ấy ra....'' - Nam chính sốt ruột.

"Chuyện của yêu đình không dám phiền tới vu tộc thánh nhân." - Khâm Nguyên cùng đám người của Đế Thập vừa đến. "Khổng Tuyên hôm nay ngươi đừng hòng bước khỏi thiên giới chi môn."

Khổng Tuyên. "Cái này là tối cường Nam Minh Ly Hỏa, không muốn công chúa các ngươi thần hồn hủy diệt thì mau bảo Đông Hoàng Thái Nhất trả nguyên thần Thanh Loan cho phượng tộc. Nếu không..."



"Muốn làm gì làm đi, thử ta xem?" - Côn Bằng ngự trên linh côn bay tới, bên cạnh là Quỷ Xa yêu thần.

Mọi người có mặt đều nhìn yêu sư đầy hâm mộ. Nam Minh Ly Hỏa vang danh hồng hoang, thời điểm tam tộc đại chiến Nguyên Phượng dùng nó tung hoành ngang dọc. Phải nói là tổ long cũng không đỡ được.

Y tự tin thách thức, chứng tỏ còn có con át chủ bài chưa xuất ra. Khổng Tuyên phen này c·hết chắc.

Khâm Nguyên : "Yêu sư chúng ta nên t·ấn c·ông hắn từ hướng nào."

Côn Bằng : "Mắc gì t·ấn c·ông? Trong tay hắn có Nam Minh Ly Hỏa đó gia gia của ta. Ngươi chán sống à?"

Khâm Nguyên : "??? Vậy đứng nhìn thế này thôi hả? Lỡ hắn xuống tay đốt c·hết công chúa thì sao?"

Côn Bằng : "Lo gì chứ?! Có cho tiền tên nhóc Khổng Tuyên cũng không dám ra tay. Nàng ta sẽ không mất cọng lông nào đâu."

Yêu tộc công chúa là nữ chính, mỗi lần lâm nguy đều có n·gười c·hết thay, với lại nam chính đứng chình ình ra đó. Có thể xảy ra chuyện gì được. Thân là quần chúng ăn dưa, nói vài câu thoại điển hình rồi giao lại sân khấu cho người ta là được. Liều mạng làm gì.

Mà chuyện vạn lần Côn Bằng không lường trước được lại xảy ra.

Bốn gã vu tộc cùng tu sĩ nhân tộc vậy mà không bỏ trốn, họ công khai xuất hiện đứng về phía Khổng Tuyên. Một màn này làm Côn Bằng muốn thổ huyết.

Hệ thống hí hửng. [ + 1000 điểm náo nhiệt!!!! ]

Quỷ Xa : "Hay cho hèn mọn nhân tộc, định mượn gió bẻ măng."

"Thế nào là mượn gió bẻ măng." - Một tu sĩ ngự kiếm liếc mắt. "Hậu nhân tổ phượng đích thân đến cầu sư tổ, bọn ta đồng cảm đi theo hộ tống hắn đòi lại nguyên linh của người thân thôi mà. Yêu đình cũng nên trả lại Thanh Loan công chúa."

"Thanh Loan?!!! Ả trong tay ta. Có bản lĩnh thì tự mình đến lấy."

Tường vân tản đi, vô tận quang huy phổ chiếu xuống. Yêu hoàng Đông Hoàng Thái Nhất tay trái nâng Hỗn Độn chung ngạo mạn nhìn họ.