Chap 99 : Phượng Tộc ( 1 )
Hắn cố ý lướt ngang qua gần chỗ cả hai, đôi mắt sắc xảo lộ ra một phần bên dưới lớp mặt nạ va vào cái nhìn của yêu tộc công chúa, người đẹp vội thu tay về, ngoái đầu dõi theo hướng người vừa đi ngang.
Gã này có cái mùi khá là quen thuộc, trong một khoảng khắc làm nàng nghĩ tới nam chính.
"Ở đây ồn quá, chúng ta sang bên kia nói chuyện." - Khổng Tuyển vừa nói vừa cố ý dắt Thái Phi tách khỏi đoàn người. Nàng vừa hay cũng cảm thấy không thoải mái, đưa mắt thăm dò ý tứ của Đế Thập, y khẽ gật đầu, bấy giờ công chúa mới yên tâm đi theo Khổng Tuyên.
Nhìn thấy đệ đệ mình tán thành biểu muôi tiếp xúc với Khổng Tuyên như vậy làm cho đại kim ô rất không vui, y mang dáng vẻ bất cần đến bên cạnh em trai trách móc.
"Sao để biểu muội đi với hắn. Đệ giao trứng cho ác à?"
"Huynh lo gì chứ, biểu muội không dễ chọc đâu." - Đế Thập hững hờ đáp lại, hắn tiến hành trị liệu không thèm để ý tâm tình đại ca.
"A! A aaa."
Bên kia hai thiếu niên đang ôm chặt v·ũ k·hí nhìn theo từng mảnh dao động của trận địa thì bị hai cái bóng lớn từ đâu nhanh như chớp túm lấy kéo xuống đất, chỉ kịp để lại tiếng hét thất thanh kinh hoàng.
Mặt đất bị xới tung lên tạo thành từng rãnh chạy dài. "Là vu tộc?"
"Mọi người chuẩn bị ứng chiến. Các huynh đệ đạo hạnh thấp lui vào." - Vài thiếu niên la lớn đánh động những người đang thất thần chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bọn họ nhanh chóng định thần lại rồi cùng nhau kết thành vòng vây.
Các nàng nữ yêu vội vàng di chuyển vào giữa, nam yêu kết thành khiên chắn tạo một vòng tròn lớn bao bọc phía ngoài.
"Mau vào giữa đi." - Một thiếu niên túm tay áo Đế Hoang lôi vào chung chỗ với nữ nhân khi thấy y lớ ngớ tìm chỗ đứng vòng ngoài.
"Ngươi khi dễ lão tử à?" - Đại kim ô tức giận quát lại làm cho nhị thái tử với tam thái tử nhịn không nổi mà chau mài, đại ca bọn họ chung chỗ với toàn là nữ mà còn chê.
"Đã là lúc nào rồi? Bị thương thì vào giữa, sĩ diện gì chứ?" - Người khác hét lên.
Đế Thập. "Ca. Họ nói đúng đó, huynh và mọi người mau lui vào trong. Lát nữa đánh nhau, đệ không trông chừng hết được đâu."
"Ta là trẻ lên ba hay gì cần đệ trông chừng."
Từ xa, bốn tên đại vu cao to chạy trối c·hết đến chỗ đám nhóc, mặt đất với chân rung chuyển thình thịch. Cơ thể các gã chằng chịt sẹo, móng tay và miệng vẫn nham nhở thịt tươi còn rỉ máu.
"Bọn này làm sao thế? Không phải nên trốn cho kỹ chờ hết giờ hay sao?"
"Mặc kệ chúng, nhanh chạy đi. Nhục thân đám này rất khỏe, tông trúng một cái thì không ai nhận ra chúng ta đâu."
Lũ nhóc rơi vào hỗn loạn, bắt đầu mạnh ai nấy bỏ chạy. Thập thái tử hóa thành diều hâu quắc lấy vài người ở gần bay lên cao, số khác thì dựa vào sở trường t·ẩu t·hoát đi.
Tốt số nhất là đại kim ô, ba tiểu cô nương hồ tộc tay chân run rẩy van nài hắn mang họ theo, hết cách Đế Hoang biến thành mãnh hổ chở theo mỹ nữ chạy mất, cứ như vậy bọn họ bị bốn tên vu tộc đuổi ép tách ly đội hình, người đi một hướng.
Thái Phi sau khi trở lại đã không còn thấy ai, tới lúc này nàng thịnh nộ quay lại nhìn Khổng Tuyên, hắn trưng ra bộ mặt vô tội, mặt dày ngụy biện bản thân không chút liên quan..
Sau khi chắc chắn phía sau không còn bóng ai đuổi theo, đại kim ô dừng lại bên con suối thở hồng hộc, trong đời hắn chưa bao giờ vận động nhiều như hôm nay.
Ba con yêu hồ sức lực tiêu hao, bàn nhau dụ dỗ Đế Hoang hút lấy dương khí, chúng liếc mắt ra dấu rồi bắt đầu cởi y phục xuống suối tắm tiên.
Đại kim ô nằm nghỉ xong từ từ mở mắt ra, xuân cảnh đập thẳng vào mặt khiến máu mũi hắn trào ra không ngừng.
Ba yêu nữ trông hắn tay chân luống cuống, mặt đỏ ngượng ngùng thì chắc mẩm đối phương vẫn chưa nếm được hương tình nên càng được nước lấn tới.
"Công tử, không dám giấu gì huynh, hồ tộc bọn ta có một loại truyền thống, ơn cứu mạng nặng như trời, nếu huynh không chê. Cả ba tỷ muội bọn ta nguyện theo công tử làm trâu làm ngựa."
Đế Hoang nghe vậy liền dùng tay che phần hạ bộ. Phàm là nam nhân, cảnh đẹp như này sao có thể làm ngơ nổi.
"Cứu người ai cầu báo đáp chứ? Tuy nhiên... Tuy nhiên nếu đó là truyền thống nhà các nàng, bổn công tử cung kính không bằng tuân mệnh."
Ba con hồ yêu lần lượt bước lên khỏi mặt nước, cơ thể nõn nà phơi bày đầy đủ trước mặt hắn.
"Ài! Công tử, ngươi thật sự rất tuấn tú..." - Một trong ba ả bước đến ngồi trên đùi Đế Hoang, từ miệng phun ra một làn mê hương húp hồn.
"Ta còn tưởng hồ tộc Thanh Khâu bậc nào cao quý, hóa ra cũng chỉ là loại tầm thường dùng thân thể câu dẫn nam nhân."
Giọng nói trầm lắng thì thầm bên tai ả, yêu nữ kinh sợ nhìn Khâm Nguyên yêu thần, y dùng sức bóp chặt cổ tay đầy móng vuốt, lực mạnh tới mức sắc mặt ả lập tức tái xanh.
"Yêu thần!! Yêu thần tha mạng. Yêu thần tha mạng."
"Cút!" - Khâm Nguyên nghiêm giọng, ba con hồ ly bị dọa cho hồn vía lên mây, vội vã cầm lấy y phục rời đi.
Đế Hoang có chút tiếc rẻ, rõ ràng là đồ ăn tới miệng còn bị người ta hất đổ. Cái này tối ngủ cũng sẽ tức đến giật mình thức dậy mất. "Khâm Nguyên thúc thúc, người có cần phải ghi thù với ta lâu như thế không?"
Khâm Nguyên khoanh tay trước ngực. "Ghi thù? Ta vừa rồi không ra tay thì ngươi đã bị ba con yêu nữ đó bào sạch dương khí rồi, ai chứ vui vẻ với hồ ly thì không còn sức để lếch đi đâu thanh niên à."
Đế Hoang nhíu mài. "Sao thúc biết?"
"Ánh mắt dâm tiện của đám sắc nữ từ lúc nhìn ngươi ngủ là hiểu." - Khâm Nguyên gằn giọng.
Từ lúc ngủ? Ể! Nói vậy là Khâm Nguyên đến từ nãy giờ cũng khá lâu rồi chứ đâu phải mới chạy tới, Đế Hoang thắc mắc sao lúc đó y không xuất hiện cứu hắn luôn mà chờ tới khi đối phương đã thổi mê hương mới vào. Trễ xíu nữa thôi là ngủm luôn rồi.
"Thì ta muốn xem ngươi có thắng nổi tà niệm của mình hay không đó mà. Ai dè ngươi thật là vô dụng, nhìn thấy cơ thể không một mảnh vải của chúng liền không biết trời trăng gì nữa. Thật đáng thất vọng." - Khâm Nguyên vờ tức giận, gõ một cái thật đau lên trán đại kim ô để đánh trống lãng, chứ thật ra lúc đó nước dãi của y chảy thành dòng. Quên mất luôn bản thân định làm gì.
Nếu không phải ánh sáng phản chiếu từ nanh vuốt của ả làm y bừng tỉnh, sợ là Khâm Nguyên sẽ đứng đó chiêm ngưỡng thêm một lúc nữa.
Đế Hoang : "Bỏ qua chuyện đó, thúc mau đưa bọn ta ra khỏi đây, cái khảo nghiệm c·hết tiệt này ta không làm nữa."
"Thoát bằng gì? Cách nào? Giờ ta muốn cũng không thoát được, nói gì đưa ngươi ra." - Y lắc đầu nhìn lên cao. "Câu giờ hy vọng yêu sư hoặc Đông Hoàng đến kịp."