Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 101 : Đế Tuấn Thành Thánh.




Chap 101 : Đế Tuấn Thành Thánh.

Tu sĩ nhân tộc rất thức thời, nhìn thấy Đông Hoàng Hoàng Thái Nhất không ai bảo ai đều lùi một bước. Bốn tên tù binh vu tộc cũng vậy, ngay lúc nhận ra nam chính đến cứu mình, chúng từ bỏ ngay việc hợp tác với Khổng Tuyên.

Nhìn thấy bản thân không còn đồng minh nữa, Khổng Tuyên bắt đầu lo lắng hơn.

"Nếu ta là ngươi, chắc sẽ tính xem nên nói thế nào để mình được toàn thây." - Đông Hoàng Thái Nhất đắc ý, khóe miệng hơi nhếch lên một chút.

"Giết được thì cứ g·iết! Ta không sợ ngươi." - Khổng Tuyên không chút nể nang bắt đầu mắng chửi hắn trước mặt bao nhiêu người là thiên đế vì yêu đương không thành tán nhân, diệt tộc. Còn cạn tình cạn nghĩa giam giữ chân linh của người thương.

Yêu đương cái gì?! Ta thèm vào!

Thái Nhất nguyên tác tới nữ nhân cũng không thèm nhìn tới thì nói gì đến phí thời gian theo đuổi. Tất cả đều tại gã xuyên việt giả kia biết tìm rắc rối, theo sáo lộ chuyên tâm tu luyện thì không nghe. Cứ nhất quyết tìm mỹ nhân.

Bây giờ thì tốt rồi! Tiếng xấu lưu truyền, đã qua lâu vậy rồi vẫn còn bị người đào lên để nói cho được. Ngươi đã vừa lòng chưa? Thật mất mặt.

Lý Băng Thu ngồi trong thức hải, nghe nhìn toàn bộ, cảm thấy có chút áy nấy nhưng sao trách mình được chứ?

Phàm là con người sẽ có đầy đủ thất tình lục dục, hỉ, nộ, ái, ố... Trừ Côn Bằng liệt dương và đám hồng hoang cường giả khô khan này ra thì làm gì có ai đứng trước mỹ nhân mà đạo tâm vẫn vững như bàn thạch.

Nguyên tác nhớ không lầm thì lúc trước Lý Băng Thu đã mang nguyên thần của Thanh Loan cho hắn ăn, giờ lấy gì mà trả.

Hắn lắc nhẹ Hỗn Độn chung, hơn mười bảy vạn, tám ngàn sáu trăm bốn mươi bốn cặn chân linh bị phân tách tung bay hỗn loạn xung quanh.

"Đây là toàn bộ số cặn chân linh cường giả bị Hỗn Độn chung thôn phệ, Thanh Loan nằm trong số đó, ngươi từ từ mà tìm."

Biển ánh sáng kết tinh giăng ngang trước mặt Khổng Tuyên, mỗi tinh thể nhỏ hơn hạt bụi phổ thông gấp mười lần. Tìm một chân linh trong này khó hơn lên trời.

"Ngươi vậy mà mang chân linh của Thanh Loan luyện hóa? Ngươi có còn là người không?"

Đông Hoàng Thái Nhất : "Ngươi nên thấy mừng vì ta còn giữ lại cặn chân linh mới đúng. Thả Phi nhi ra."

"Khốn kiếp! Tùy tiện mang đống cặn chân linh này ra thì nói gì cũng được à? Ta làm sao biết lời ngươi nói mấy phần là thật." - Khổng Tuyên tức giận găm sâu phượng cốt vào cổ của Thái Phi, nàng bất giác rít lên một tiếng kêu thê thảm làm ai nấy đều xót xa.



Đông Hoàng Thái Nhất ngoài mặt bất biến nhưng bàn tay để phía sau lưng không tự chủ siết chặt. Trước mặt địch nhân, hắn tuyệt đối không thể lộ ra biểu cảm mà kẻ địch muốn xem.

Nam chính nhìn không nổi nữa phóng ra vô số phân thân tóm lấy dãi ánh sáng dài bất tận, mang thần thức thăm dò toàn bộ.

Biển chân linh phát quang, sau một hồi tìm kiếm cuối cùng đôi mắt y sáng lên trước một tinh thể màu lam nhạt nhòa. Đôi tay vươn ra tóm lấy nó đẩy về phía Khổng Tuyên.

"Cái này là cặn chân linh ngươi cần tìm."

"Đa tạ thánh nhân. Đa tạ thánh nhân."

Khổng Tuyên trong phút giây vui mừng đã buông lỏng phượng cốt, chớp lấy thời cơ, Đông Hoàng Thái Nhất dùng hai mắt phóng ra quang huy, thái dương chân hỏa bùng lên nuốt trọn phượng tộc thái tử vào trong, dù vậy y giữ chặt không buông tàn hồn mong manh của Thanh Loan.

Thái Phi dưới ảnh hưởng của phượng cốt bị cưỡng chế hóa lại nguyên hình, nàng yếu ớt bay về đậu trên vai cha.

Nam chính vô cùng giận dữ, có điều hiện tại Khổng Tuyên không thể c·hết. "Hy vọng Đông Hoàng có thể nể mặt ta tha mạng cho hắn."

"Thánh nhân đừng lo! Bổn hoàng không để hắn c·hết dễ dàng như thế." - Đông Hoàng Thái Nhất nhìn sang chỗ Quỷ Xa và Khâm Nguyên, bọn họ hiểu ý lập tức xông lên bắt sống đối phương mang về yêu đình.

Còn về phần 4 tên vu tộc, hắn chấp nhận để nam chính mang chúng về, mà có muốn cũng không cản được.

Trước khi rời đi, y khẽ đưa mắt nhìn kim ô đang ngủ trên vai Thái Nhất, quyến luyến không thôi. "Lần này từ biệt, không biết bao giờ mới gặp lại."

" Hừm...!" - Đông Hoàng Thái Nhất mất vài giây để hiểu, sau đó hắn suy nghĩ thế nào lại vuốt ve con gái mấy cái rồi nhấc nàng đặt lên tay y. "Bí cảnh sắp mở. Nhờ thánh nhân trên đường đi chiếu cố nhi nữ của ta."

"A!?!" - Lời nói ra làm cả nam chính và toàn bộ người ở đó bất ngờ. Nam chính vui mừng dang tay đón lại nàng như sợ hắn sẽ đổi ý. "Đông Hoàng yên tâm. Ta hứa khi gặp lại nàng chắc chắn sẽ thành tựu thánh cảnh."

Côn Bằng ban đầu cứ ngờ ngợ nhưng tới lúc này đã khẳng định chắc mẩm. Đông Hoàng Thái Nhất này có vấn đề, nếu là tên tiểu tử Lý Băng Thu, không đời nào lại dễ dàng giao Thái Phi cho nam chính mà mặt tỉnh bơ như thế.

Đông Hoàng Thái Nhất : "Trông cậy vào thánh nhân."

Sau khi nam chính đi mất, hắn nhướn mài liếc đám tân binh. "Còn tụ tập ở đây làm gì? Về quân doanh đi."



Bọn trẻ nghe vậy ngó qua thăm dò Khâm Nguyên thái độ. Ai cũng biết Đông Hoàng Thái Nhất và yêu hoàng Đế Tuấn bất hòa nên ly khai yêu tộc, không biết có nên nghe theo hắn hay không.

Thái Nhất thấy chúng đứng im liền nhìn chằm chằm hai vị yêu thần. "Các ngươi thật biết dạy dỗ."

Quỷ Xa, Khâm Nguyên lâm vào cảnh dở khóc dở cười, quả thực cả hai muốn bước tới đá đít từng tên.

"Còn không mau lăn về quân doanh." - Y hét lên đầy bất lực. Bộ cái đám này không biết yêu thần và yêu hoàng vai vế ai lớn hơn hay sao.

Đông Hoàng Thái Nhất lắc đầu, hắn bước tới chỗ mấy đứa cháu trai có vẻ như đang sốc sau những chuyện vừa xảy ra, đôi mắt dịu dàng tiến tới an ủi chúng.

Hắn chờ đợi lâu thế, chỉ mong muốn một lần cảm nhận chút tình thân.

"A Hoang, đã điều khiển được thái dương chân hỏa chưa?! Cái này hoàng thúc cho ngươi."

Tay trượt qua mái tóc của đại thái tử. Thái Nhất bất ngờ lấy ra một kiện hậu thiên linh bảo làm quà.

"Tạ hoàng thúc. Ta rất thích." - Đế Hoang vui vẻ nhận lấy, hắn liền tranh thủ đưa tay véo yêu nó, đại kim ô bật cười lại.

Ma tu hay đạo tu, có thành ai đi nữa thì việc bọn họ là người nhà, vĩnh viễn không thay đổi.

"Hoàng thúc! Ta cũng muốn."

"Ta nữa!"

Trừ Đế Thập ra, các vị yêu tộc thái tử còn lại đều đến vây lấy Đông Hoàng Thái Nhất đòi quà. Hắn định bồi đắp tình cảm với mấy đứa cháu xong xuôi sẽ hướng Thái Dương tinh mà đi, muốn vì Đế Tuấn làm hộ pháp, trở thành người đầu tiên nhìn y chứng đạo.

Nào ngờ ca ca lại chứng đạo sớm hơn dự kiến.

Tứ thái tử kinh ngạc chỉ tay về phía thái dương cung. "Phụ hoàng sắp xuất quan rồi."

Thiên khung xuất hiện ngàn vạn tinh quang bùng lên như pháo hoa. Thái dương phóng thích vô số kim ô hư ảnh xõa cánh bay lên. Thiên địa dị tượng đồng loạt hiển hiện, tinh thần nhật nguyệt đánh động đến chư thần các phương.



Nữ Oa, Tam Thanh, Hậu Thổ cùng Tây Phương nhị thánh đều cảm ứng được. Một tôn thiên đạo thánh nhân nữa lại xuất thế. Phương hướng thiên ngoại ngôi sao tinh không, thái dương tinh?! Phải rồi! Là thái dương tinh vị trí.

Tại thái dương cung, Đế Tuấn cả người hừng hực chân khí, mắt hắn hiện tại có thể nhìn xuyên qua thời gian, đôi tai nghe được cả những thanh âm trong quá khứ, Phù tang mộc vui mừng, rãi xuống vô số linh diệp rực lửa.

Thức hải Đế Tuấn cũng được nới rộng thênh thang, ý thức cùng thiên địa tiến hành dung hòa, thiên đạo mang hắn ý thức lướt qua không gian và thời gian.

Bỗng nhiên cả khuôn mặt vốn háo hức liền chuyển sang khó coi. Hắn thấy được những cảnh mình đáng lẽ không nên thấy.

"Con ta... Lý nào lại như vậy!"

Cuối cùng hắn cũng thấy được những gì mà thiên đạo an bài, yêu hoàng vội vã đứng dậy muốn trở về thần đô, tuy nhiên không biết từ bao giờ, xung quanh thái dương tinh đã bị bức tường vô hình vây lại, nội bất xuất ngoại bất nhập.

"Cái quái gì?!"

Hồng Quân : "Đế Tuấn, ngươi đáng lẽ đi theo con đường đế vương nhưng cuối cùng lại mượn nhờ công đức kim quang và hồng mông tử khí chứng đạo."

"Ta không quan tâm, ta chứng đạo do chính mình lực lượng, hồng mông tử khí tự mình có được, không có thọ nhân quả từ ngươi, ngươi không khả năng quản ta." - Đế Tuấn đã nhìn hết toàn bộ ván cờ, hắn tuyệt nhiên không còn nghe lọt tai lời Hồng Quân nên đã lập tức phát tiết.

Hồng Quân : "Chỉ cần ngươi là thiên đạo thánh nhân, đều phải chịu thiên đạo quyền hành phía trên. Ngươi đã là thánh, từ nay về sau cùng yêu tộc hạn chế quan hệ, để tránh bị nhân quả ảnh hưởng sau này cũng không thể rời khỏi thái dương tinh."

Đế Tuấn nổi giận, liên tiếp dùng sức đập phá kết giới nhưng không hề có tác dụng. Trước khi đi ông ta không ngại nhắc lại cho hắn nhớ. Ban đầu là chính bản thân hắn muốn thành thánh.

Khắc sau Hồng Quân mở mắt ra tại Tử Tiêu cung. Cẩn thận dặn dò Hạo Thiên đồng tử đến cổ thiên đình thông báo việc thiên đế thành thánh.

Hạo Thiên : "Thiên đình không thể một ngày không có chủ, vậy vị trí thiên đế không biết lão sư an bài thế nào?"

Hồng Quân : "Thái Nhất thiên đế không phải vẫn luôn ở đó sao?"

Nguyên Thủy Thánh nhân bên dưới nói vọng lên. "Việc hắn tu ma, cả tam giới đều biết. Để một tên ma đầu như thế làm thiên đế liệu có an ổn lòng người."

"Ngoài hắn ra không ai thích hợp hơn, thời hạn ngàn năm đình chiến giữa yêu tộc và vu tộc cũng sắp tới hồi kết rồi."

Đạo tổ nói xong liền biến mất, để lại các vị thánh nhân nhìn nhau thở dài.

Chuẩn Đề : "Hồi này lượng kiếp c·hết quá nhiều sinh linh. So với tam tộc tranh đấu sợ là gấp mấy lần."

Tiếp Dẫn : "Vô lượng thọ phật."