Chương 9: Ẩu đả
Rầm! Dính một cú quá mạnh, chẳng khác nào bị xe tải đâm trúng. Tên kia chẳng còn kịp ú ớ rên rỉ, liền bị cơn đau làm cho ngất đi.
Nói thì lâu nhưng thực tế mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt, không đầy ba giây, mấy tên xung quanh còn chưa kịp lao lên, Lam đã chủ động xông tới tên thứ hai.
Bảy tám thanh niên trai tráng, nhưng mà thể trạng không cách nào có thể so với hắn, cộng thêm trên tay v·ũ k·hí không sắc bén, cho nên Lam không ngại mà giáp lá cà. Giống như là người lớn đánh với con nít vậy, chỉ một chút thời gian trôi qua, lại có thêm vài cơ thể lăn lộn dưới đất.
“Á ớ … Đau!”
“É! Đừng cho nó thoát, chơi nó!”
m thanh la hét, tiếng người chửi rủa, hòa lẫn vào nhau một cách hỗn tạp. Mấy ngọn đuốc tập hợp một chỗ, như là trang trí cho buổi liên hoan xác thịt thêm phần sôi động.
Lách sang phải, tung một cú hook vòng cung cực mạnh, né sang trái, uppercut trúng ngay cằm đối thủ. Tránh được thì tránh, không tránh được thì thôi, Lam dựa vào ưu thế tốc độ, tung ra liên tiếp các đòn cơ bản.
Đối với thực chiến mà nói, càng đơn giản càng đem lại hiệu quả, nhanh và chuẩn khiến đối phương không thể né đòn. Huống hồ, người khác đánh hắn chỉ bị trầy da tróc vảy, nhưng để hắn đánh trúng một đấm thì chỉ có đi về nhà nằm ngủ.
Chênh lệch quá lớn, trận chiến nghiên hẳn về một bên! Sau hơn chục phút, đám người ngã ra như rạ, rên rỉ quằn quại không ai còn đứng lên được, họa chăn có mấy tên chưa kịp xông vào, nhìn thấy thảm trạng phái trước, chân đã lạnh, tay đã run, không còn dám một mình tiến lên.
“Ngươi … ngươi đừng tiến qua đây!”
“Cứu … cứu ta!” Thậm chí Lam chỉ vừa liếc qua một ánh mắt, tên kia đã sợ đến té đái trong quần, miệng lắp bắp nói không ra chữ. Nhưng mà hắn biết ưu thế của mình không duy trì được lâu, thể lực đã có dấu hiệu giảm sút, nếu đám đông tụ lại quá nhiều hắn cũng không còn đường thoát.
Tình thế giằng co diễn ra không quá lâu, từ phía xa thôn dân đã tụ lại thành một đám lớn, ánh lửa phát ra rực cả vùng trời. Dẫn đầu là mấy vị bô lão, bị người ta để lên trên cái ghế khiên đi.
“Tất cả còn không dừng tay, chuyện chưa rõ ràng, chớ có hành động lỗ mãng!” Giọng lão trưởng làng vang lên từ trong lùm chuối, người chưa thấy mà giọng đã tới trước. Để tránh cho tình huống trở nên căng thẳng quá mức cần thiết, mới vội lên tiếng điều đình.
Mặc dù đám người vẫn thỉnh thoảng vang lên tiếng chửi rủa, thậm chí có mấy hòn đá ném về phía Lam, nhưng mà chỉ là lén lút ra tay. Không biết là vì cái uy của lão trưởng làng, hay là sợ nhất thời hắn nổi cơn h·ành h·ung.
“Mọi người chớ vội kết luận bừa bãi, nóng giận làm bừa không phải là cách hay! Hắn đã không bỏ chạy, tất có oan ức trong lòng, sao lại không tra cho rõ đầu đuôi trắng đen thế nào?” Lúc này, ông Tư Huyền im lặng nãy giờ mới bất chợt lên tiếng, chính ông ta đã cứu Lam về từ trên núi, lại sống chung một đoạn thời gian, tính cách hắn thế nào cũng hiểu rõ mấy phần.
Mấy bô lão ngồi trên ghế cũng gật gù, ra hiệu đồng ý giống vậy, không biết là thật sự tán đồng, hay là đã không có sức nói thành lời, chỉ đành gật đầu cho qua chuyện.
Nhưng có thể chắc rằng, phát ngôn của ông Tư Huyền có sức nặng, đám người cũng kiềm chế hơn mấy phần. Có lẽ vì trong làng, chỉ mình ông ta là có văn hóa, lại hành nghề y cứu người, nên dành được sự tôn kính, lời thốt ra từ miệng tám phần là chắc vậy.
Lam thấy tình thế đã dịu xuống thì cũng thở phào, biết là chuyện này còn có cơ hội. Hắn mới đồng ý tránh qua một bên, để lão trưởng làng chỉ đạo vài người, khiêng mấy tên b·ị t·hương đi chữa trị. Sau đó dưới mấy ánh mắt đề phòng, cùng đám đông đi ra chỗ cổng đình.
…
“Lúc đó trời đã tối hẳn, ta cùng với ông Sáu Mập đi cắm nhái về! Thì nghe có tiếng hô lớn, vừa mới chạy lại liền thấy hắn ta phóng ra phía bên ngoài, ngó vào thì chứng kiến vợ thằng Đại Du đã nằm gục dưới đất!”
“Đúng vậy, lúc đó ta sợ hết hồn mới chạy một mạch đi báo trưởng làng!” Người đang nói là ông Sáu Mập, đứng kế bên mấy cũng là mấy người đi cắm câu chung, quần áo vẫn còn lấm lem bùn đất.
Trên hàng ghế chủ tọa, 5 vị bô lão ngồi trên đó, nhưng chỉ có trưởng làng cùng với ông Tư Huyền là chăm chú lắng nghe. Phần còn lại vì tuổi già sức yếu, sớm đã gật gù đánh mấy giất.
“Vậy là quá rõ rồi, còn gì bàn với cải, bắt quả tang tại trận, không là nó thì là ai?” Một mụ béo bụng phệ, chen lên từ trong đám người, thi thoảng lại chỏ mỏ vào. Xung quanh có mấy người bị mụ xô đẩy ngã sõng soài, tức mình mới lên tiếng đáp trả.
“Con bà nó, mụ thì biết cái gì? Không thấy thằng Đại Du nó biến mất tiêu hay sao, hết chín phần là nó g·iết vợ rồi vu oan, ai dè bị thằng này phát hiện nên sợ tội bỏ trốn!”
“Vậy hả? Thằng kia chắc là trai lơ của mày hay sao mà binh nó dữ thế!” Mấy bà thím bắt đầu lời qua tiếng lại, nhốn nháo như là cái chợ, tay chỉ chân trỏ, tưởng chừng sắp bay vào đánh nhau vậy.
Cảnh tượng bát nháo, càng lúc càng quá trớn, vậy mà ba vị bô lão vẫn ngủ say một cách tài tình, chỉ có ông Tư Huyền cùng lão trưởng làng là mặt nhăn như đít khỉ, lúc này mới lên tiếng quát tháo.
“Im mồm hết đi, chỗ này không phải cái chợ! Người không phận sự thì ngậm miệng, vui lắm sao mà ồn ào!” Lão trưởng làng hét quá trớn, sau một lúc lại ho sù xụ phải nhờ tới mấy bà vợ kế bên vỗ lưng xoa dầu. Quá trình cứ như vậy lập đi lập lại, nhân chứng vừa nói được mấy câu thì lại bị cắt ngang, đến phải độ hơn nửa tiếng đồng hồ, thì mới thuật lại xong mọi chuyện.
“Nếu sự tình như vậy, rốt cuộc không biết ai là người phát hiện, kẻ này có mục đích gì, sao lại không dám lộ diện? Ta nghi ngờ hắn mới là h·ung t·hủ, lợi dụng mọi người đuổi theo tên câm mà t·ẩu t·hoát!” Lão trưởng làng vuốt râu, điệu bộ lại bắt đầu gật gù, theo như mấy người đi soi kể lại, thì từ lúc Lam đi qua cổng làng, đến lúc phát ra truy hô chỉ xê xích hơn chục phút, quá gấp gáp.
“Chưa loại trừ khả năng, n·ghi p·hạm khi về thì phát hiện Thúy Lan ở trong nhà mình, nghi ngờ là trộm đột nhập, cho nên mới ra tay nặng, các ngươi cũng đã thấy, tên này đánh nhau rất giỏi, hơn chục thằng thanh niên, không những không chế phục được y, ngược lại còn b·ị đ·ánh cho thương tích đầy mình! Ta càng tin là do hắn lỡ tay đ·ánh c·hết người!”
Một vị bô lão nói, lúc này lão ta cũng đã bị đám đông ồn ào làm tỉnh dậy, không biết là có nghe được đầu đuôi thế nào, mà cứ tỏ ra là mình am hiểu.
“Chúng ta không thể loại trừ khả năng nào, không có động cơ thì rất khó suy đoán! Hơn nữa, bây giờ thằng Đại Du đã m·ất t·ích, không rõ là bị k·ẻ g·ian hãm hại, hay là sợ tội bỏ trốn!”
Rốt cuộc cũng chẳng tra được gì, mấy lão già kinh nghiệm thì nhiều, nhưng đầu óc thiếu linh hoạt, chuyện phá án tìm manh mối, phải để cho người chuyên môn làm. Ông Tư Huyền có thể khẳng định Lam không phải h·ung t·hủ, chẳng phải vì thiên kiến hay thiên vị, mà bởi ông ta biết hắn là người thông minh, một khi muốn làm chuyện gì, nhất định sẽ suy tính đầu đuôi, lên kế hoạch kỹ càng, không thể để lộ quá nhiều sơ hở như vậy.
“Cho nên, ta đã quyết định, chuyện này sẽ do quan phủ giải quyết, sáng mai ta sẽ sai người lên trấn! Tạm thời, cứ giam hắn lại đã!” Lão trưởng làng lên tiếng nói, kết quả này Lam đã đoán trước được, tuy là thoát khỏi bị người vây đánh, nhưng chẳng qua là nhất thời.