Chương 8: Hạ trùng
“Điên rồi! Còn không chịu dừng tay, bây giờ xung quanh rất đông người, ta chỉ cần hét lên là ngươi không còn đường thoát!” Đại Du thở hổn hển, mặt xanh tím tái, không biết là hắn có đủ sức để la lên không, nhưng mà có thể chắc rằng, chỉ cần nói nhiều thêm mấy câu, là có cơ hội đi gặp ông bà.
Điều làm cho Đại Du sợ hãi chính là mấy thứ thuốc độc của bà Bảy Bại, không biết là mụ đã dùng cách nào, mà khiến cơ thể hắn như mất hết sinh khí, chỉ trong một ngày mà như lão hóa hơn mười tuổi, thân thể khô héo, cơ bắp cứng nhắc, nếu không có thuốc giải duy trì một cách nhỏ giọt, có lẽ là hắn đ·ã c·hết từ trưa nay.
“Ngươi có thể thử!” Bà Bảy Bại chậm rãi tiến về phía thằng Ghe, con dao găm nhọn hoắt trên tay lóe lên ánh sáng mờ, trong căn chòi tối tăm, ánh đèn dầu chỉ có thể soi non nữa gương mặt già nua, tóc bạc rối tung phủ kín hai bên thái dương, đã có mấy phần âm trầm quái dị.
“Yên tâm đi, ta sẽ không g·iết họ! Ít nhất là bây giờ"
Nói cho Đại Du nghe, nhưng chỉ có câu đầu, còn phần sau là tự bà ta lẩm bẩm, trong mấy ngày nay chỉ tiêu đã đủ, không cần thiết phải mạo hiểm g·iết thêm. Tránh cho người khác nghi ngờ, đoạn đi về chỉ có bốn người, nếu hai anh em thằng Xuồng ra chuyện gì bất trắc, mọi nghi vấn đều sẽ đổ dồn về “mẹ con” mụ ta.
Đoạn, bà Bảy Bại lật thằng Ghe qua bên trái, để lộ phần ót. Trong lúc thuốc mê hiệu nghiệm, cho dù có cắt đi bộ phận nào trên cơ thể, cũng khó mà tỉnh dậy. Tiếp đó, mụ ta đổ từ trong bình sứ ra cái chén, mấy vật nhỏ như hạt gạo, bề ngoài kéo lên một lớp màng mỏng, đục ngà, giống như là kén côn trùng.
Dao bén lướt nhanh qua, tạo thành v·ết t·hương sâu khoảng một phân, ở vị trí tiếp giáp tiểu não và tủy sống. Máu chảy nhỏ giọt xuống cái chén đã hứng sẵn. Vật ở trong chén gặp máu tươi thì động đậy, như là tan ra, rất nhanh đã khiến huyết dịch biến thành màu đen.
Đợi cho mấy cái kén hoàn toàn rã hết, máu cũng bị cạn lại non nửa, cô đặc sệt lại như bùn. Bà Bảy Bại lại đổ ngược thứ chất nhầy đó, vào trong khe hở v·ết t·hương, phần da thịt xung quanh cái ót căn phồng lên, như có thứ gì đó chui vào bên trong vậy.
Chỉ vài phút đồng hồ, quá trình này cũng hoàn tất, đến cả v·ết t·hương cũng chậm lãi khép lại, nếu không tận mắt chứng kiến, người khác cũng chỉ coi đó là vết xước bình thường.
“Khống Thi Trùng, lần này số lượng gấp đôi, sau khi thuốc ức chế hết hiệu nghiệm, nhất định c·hết bất đắc kỳ tử! Bên kia có lẽ đã xong rồi, bây giờ chỉ đợi mọi chuyện diễn ra một cách thuận lợi!” Nghĩ đoạn, mụ lại lấy ra một bình sứ nhỏ, chính là cái loại chứa “thuốc giải" hay cho Đại Du uống một cách nhỏ giọt.
Đỡ thằng Ghe dậy, mụ đổ hẳn non nửa bình vào miệng nó, lại vỗ lưng cho thuốc nước trôi xuống thực quản. Bây giờ, mụ mới yên trở về chỗ ngủ, nằm kế bên thằng Đại Du đang trợn tròn con mắt.
….
Sấm đánh liên hồi, phá nát không trung, tạo thành từng tràng âm thanh không theo nhịp, tim người đập loạn, hô hấp trong vô thức đã trở nên gấp gáp.
Tàn lửa hiện lên trong đêm đen, khó nhìn thấy trọn vẹn bóng người, chỉ có âm thanh la hét hiện hữu dày đặt, như là tiếng pháo nổ vang không ngừng. Gậy gộc, dao rựa, kim khí v·a c·hạm liên hồi, quá đầy đủ để mường tượng ra trong đầu, một cảnh tượng đ·ánh đ·ập tàn nhẫn.
“Nó ở kia, chặn lại! Đừng cho nó chạy!”
“Bắt lại, đ·ánh c·hết nó!”
“Vòng qua, bao vây lại!”
Người đổ ra mỗi lúc một nhiều, chắn hết thảy đường thoát, phủ kín lấy tất cả lối đi, Lam cũng không có ý định trốn chạy, bởi có thể qua ngày hôm sau, một từ cáo thị dán trên cổng thành, kẻ truy lùng hắn sẽ đổi thành các Hiệu Úy được trang bị đao gươm giáo mác.
“Thằng chó, mày g·iết người rồi thì có chạy đằng trời!” Một tên thanh niên lùng tịt, da ngăm đen, chui tọt ra từ trong bụi rậm, nó cầm theo con dao rựa, nhắm ngay cặp giò của Lam mà chặt tới.
Vèo! Không một chút nương tay, với lực của người trưởng thành, cộng thêm lưỡi dao sắc bén, dễ dàng cắt rụng xương ống khuyển. Lam bởi vì cảnh giác từ trước, không hốt hoảng mà nhảy về phía sau, thuận lợi tránh thoát. Lại nhân lúc đối phương lỡ đà, hắn mới vòng qua bên hông.
Chân trái khụy xuống, lòng bàn chân hướng ra bên ngoài, cơ bắp căng cứng, như lò xo bị nén lại. Trong một khoảnh khắc hắn xoay người, sức bật từ lòng bàn chân, chạy thẳng lên tới hông, rồi theo thế, ống đồng nhắm thẳng vào phần bụng mềm mà phát lực.
Bốp! Tiếng v·a c·hạm phát ra thật lớn, đòn roundhouse kick không trật đi đường nào. Tên lùn trúng một cú chí mạng, lập tức ngã ngửa ra phía sau, lưng cong như con tôm, không ngừng lăn lộn trên nền đất, miệng móm chẳng phát ra lời.
Tuy là không đánh vào chỗ hiểm, nhưng mà Lam cũng đã dồn hết lực, bởi vì trong tình huống này, biện pháp tốt nhất phải là triệt hạ, không cho kẻ địch có cơ hội gượng dậy. C·hết thì chưa đến nỗi, nhưng mà c·hấn t·hương này ít nhất phải nằm một tuần trên giường.
“Mẹ nó, còn dám phản kháng!”
“Lên một lượt, bầm nó ra, g·iết người còn ngang tàng chống cự, đập c·hết nó bên trên cũng không truy cứu!”
Mấy đứa ở gần thấy đồng bạn b·ị đ·ánh thì vội vàng chạy lại tiếp cứu, chỉ trong nhất thời, có hơn năm bảy tên thanh niên trai tráng trên tay cầm theo hung khí, đã bao vây xung quanh hắn. Lam vẫn giữ khoảng cách an toàn, nhưng mà bị động đỡ đòn không phải là cách hay, bởi vì người càng lúc sẽ càng đông, nhất định không được để bọn họ cầm chân lại.
Tiên hạ thủ vi cường, nghĩ đến là làm, trong lúc đôi phương còn đang do dự, Lam đã chủ động ra tay. Lựa chọn một tên cao gầy, trên tay cầm theo một thanh phóng lợn, cũng là vật nguy hiểm nhất. Khụy gối, căng cơ, xúc thế, bật đi như con thú dữ vồ mồi, tổ hợp động tác diễn ra một cách mượt mà, sức bật khiến cho hắn lao đi, một đoạn chừng mười mét trong chưa đầy một giây.
Đứng phía đối diện, tên thanh niên cao gầy thấy Lam lao lại thì giật mình, cứng cả người, lúc bình tĩnh thì hô hào đòi ăn tươi nuốt sống, nhưng khi gặp chuyện thì tay mềm không dám hạ sát thủ.
Giết người, đâu phải chuyện dễ dàng, nhân tính chính là rào cản cuối cùng, ở tận trong tiềm thức, ý chí phải có một động cơ thúc đẩy mạnh mẽ mới có thể vượt qua, điều này rất cần thời gian, để bản thân suy nghĩ hoặc viện ra một cái cớ.
Một cái chớp mắt chần chờ đã là quá lâu, tên thanh niên mới kịp phản ứng, lúc này mới dùng phần cán đập thẳng từ trên xuống dưới, nhắm thẳng ngay phần đỉnh sọ, ý đồ đã quá rõ ràng.
Nhưng mà tất thảy đều đã muộn, loại v·ũ k·hí dài như giáo mác, phạm vi gây sát thương chỉ ở một phần ba đầu thân. Lam lúc này đã áp sát tiến vào phạm vi an toàn, chân trái đi trước, đổ dồn trọng tâm lên trụ, kéo cơ thể lướt qua, đầu hạ thấp xuống, lách sang bên hông đối thủ.
Mặt cho phần thân gậy đập vào phần bả vai, thể trạng tên kia quá yếu, cộng thêm với tư thế không chuẩn, Lam chỉ cảm thấy một chút đau rát. Công kích như thế này, để lại vết bầm còn khó, huống chi là toát cơ, nứt xương.
Lam hoàn hảo tránh thoát, cùng lúc đó, hai tay hắn nhanh chóng lòn ra phía sau, chằn lấy khớp sau gối, cộng với đà lao lên, bả vai húc vào phần bụng tạo thành một điểm tựa. Rất dễ dàng mà nhất bổng tên kia, thông thường đòn này dùng để quật ngã, tạo ưu thế địa chiến.
Như vậy rất mất thời gian, phải thêm mấy thao tác mới có thể triệt hạ đối phương. Trong tình thế bị vây đánh, phải tìm cách nhanh nhất kết thúc mới là thượng sách. Cho nên, khi đối phương đã mất trọng tâm, hai tay Lam nhanh chóng tóm lấy phần eo, bàn chân tì xuống nền đất, tạo lực nén cho cơ bắp.
Đưa đối phương lên cao nhất có thể, sau đó xương sống phát lực, quăng thẳng ra phía sau, v·a c·hạm với nền đất. Một cú suplex cực mạnh, cộng với trọng lượng của Lam dồn về phần đầu.
Nếu như là cổ hoặc ót tiếp đất trước, hậu quả là hết sức ghê gớm, nặng thì gãy cổ t·ử v·ong, nhẹ thì nằm liệt suốt đời. Cũng may cho tên kia là Lam không có ý định hạ tử thủ, từ góc độ không quá hiểm, để xương đòn hấp thụ lực va đập.