Chương 10: Hoãn binh
Lọt vào tay quan phủ, kết quả không tốt hơn là mấy, thậm chí còn phải chịu nỗi t·ra t·ấn cực hình. Nói vậy cũng không phải vì bọn người vô năng, mà là chẳng ai lại vì một tên vô danh tiểu tốt, không tiền chẳng bạc tốn công cả, tám phần mười là kết tội cho qua chuyện.
Trừ khi có việc gì hệ trọng, hoặc là thời điểm then chốt, còn không thì một hai mạng người, chẳng khác hạt muối giữa bãi cát. Bọn bô lão cũng hiểu rõ điều này, người sống già thành tinh, nhân tình thế thái vấn đề này đã sớm thấu triệt.
Phải hay trái, đúng hay sai, nếu đã không phân định được, cách tốt nhất là không nhận trách nhiệm về mình, sau này có chuyện gì phát sinh, cũng không trở thành kẻ liên lụy. Rốt cuộc hắn có tội hay không, không ai dám chắc, cũng không ai dám bảo lãnh, đã không có thân thế, không có quan hệ ràng buộc, ai sẽ vì ngươi đứng ra nói chuyện.
Lam biết tình hình đang diễn ra theo hướng bất lợi, nhưng mà hắn cũng hiểu, kẻ lo lắng nhất lúc này phải là tên h·ung t·hủ, có lẽ tên kia không thể ngờ rằng, chỉ một nước đi sai, lại phát sinh thêm mớ rắc rối. Theo lẽ, Lam sẽ bị đám đông g·iết c·hết trong cơn nóng giận, nếu chẳng may mà còn thoi thóp, có thể nhân lúc lộn xộn đoạt mạng mới là vạn toàn.
Lúc đó ai cũng có phần tham gia, để bảo chứng mọi người vô tội, chỉ có thể coi Lam thành h·ung t·hủ, bắt quả tang tại trận đ·ánh c·hết. Chuyện sau này có phát sinh kẻ hở, cũng sẽ ngầm hiểu lấy mà thôi, không ai lại lật mộ lên thanh minh cho hắn.
“Chuyện này chỉ cần đợi vài ngày ắt sẽ tự sáng tỏ, không rõ tên kia g·iết người vì mục đích gì. Đầu tiên là Hải Dưới, sau đó là con Thúy Lan, thậm chí là thằng Đại Du, nếu loại trừ ta vì để thủ thiêu đầu mối, n·ạn n·hân tiếp theo sẽ là ai đây?”
Lam nghĩ tới, h·ung t·hủ đã trở nên gấp gáp, giống như là không cần giấu diếm nữa, dự cảm sẽ có chuyện gì tồi tệ sắp phát sinh vậy. Hắn không thể ngồi yên chờ c·hết, hay để bản thân vào trạng thái bất lợi được.
Thở dài, nhìn qua một lược đám người, ông Tư Huyền bất giác né tránh ánh mắt của hắn, chẳng qua là trong lòng có chút áy náy, nên sinh ra chột dạ, mấy kẻ khác thì có sợ hãi, có giận dữ, có dửng dưng, nhưng tuyệt không có đồng cảm.
“Các người … thật làm ta thất vọng!” Một giọng nói trầm thấp, vang lên hết sức đột ngột, không cần phải cố sức gào rống, nhưng đủ để áp chế hết tạp âm bên ngoài. Mọi ánh mắt đổ dồn về một cá nhân, hắn ta đứng im lặng từ nãy đến giờ, không ai nghĩ, hoặc cho rằng hắn sẽ mở miệng.
“Làm sao có thể!”
“Hắn … hắn không câm?”
Đám người được một dịp kinh ngạc, nhưng mà cũng chỉ trợn mắt há mồm một chút rồi thôi, so với chuyện người sống sờ sợ tự dưng c·hết đi, thì một tên câm mở mồm ra nói cũng chẳng khó tiếp nhận là mấy. Những lúc rảnh rỗi nhàn sự, rất có thể trở thành đề tài bàn tán, qua mấy cái miệng bà thím mà biến thành tin đồn.
Nhưng mà bây giờ, ai sẽ lại chăm chú để tâm? Ngoại trừ h·ung t·hủ đây. Lam thở dài, điệu bộ không có gì là gấp gáp, chậm rãi tiến lại vị trí trung tâm, đám đông bất giác né ra một khoảng. Muốn để người khác tin tưởng, ngoài lý lẽ và tài hùng biện, khí thế cũng rất quan trọng, đôi khi một ánh mắt, cũng có thể áp đặt tư tưởng lên kẻ khác.
“Từ trước tới giờ ta đâu có nói mình câm!” Lời này phát ra y như là rắm thí, có thằng câm nào sẽ mở miệng, chẳng qua là hắn không phủ nhận, cũng không khẳng định, cho nên lâu ngày sinh ra lầm tưởng.
“Muốn thanh minh thì chờ lên quan phủ, nếu không phải là thiếu bằng chứng, ngươi nghĩ là mình còn có thể yên ổn tới giờ sao? Chờ lúc đó mọi chuyện vỡ lẽ, xem ngươi còn cứng được hay không!” Tên lùn lúc nãy bị Lam đánh gục, bây giờ vẫn nằm trên cáng cứu thương, trong lòng vẫn còn cay cú, cho nên thọc gậy bánh xe.
Có một loại người, bụng dạ tiểu nhân, dù bình thường không v·a c·hạm gì với hắn, lòng cũng sẽ mang thù, có thể là trong cuộc sống, bản thân bị thua thiệt, hay khía cạnh nào đó khiến cho hắn tự ti, mà ngươi lại là chủ thể của sự so sánh.
Chỉ cần ngươi có chuyện, hắn sẽ là kẻ đầu tiên bỏ đá xuống giếng, dùng cái sai lầm của ngươi để mà cân bằng tâm lý. Lam không lạ gì thứ này, chính là tên lùn, khi nãy định chém hắn một dao, nhưng kết cục lại là trúng một đòn nằm liệt giường, âu cũng là đáng đời.
“Ta không nói, không lẽ đợi xuống Diêm Vương mà thanh minh! Ngược lại, nếu nhớ không nhầm, thì khi nãy ngươi là tên đầu tiên lao ra nhỉ? Vốn không thù không oán, thù hận chẳng có, việc gì phải ngươi sống ta c·hết, hay là tính g·iết người diệt khẩu đây?”
Lời nói lấp lửng bỏ ngỏ, gợi trí tưởng tượng của đám đông, so với chỉ thẳng mặt, thì dẫn dắt suy nghĩ luôn khiến độ tin cậy trở nên cao hơn. Lam cũng biết, tên này không thể nào là h·ung t·hủ, nhưng mà điều này quan trọng sao? Chỉ cần đám đông tin, hoạ chăng là tên lùn cho rằng người khác đang nghi ngờ hắn, vậy là đủ.
“Thảo nào, ta còn nghi ngờ, làm sao hắn lại nhiệt tình như thế, phải chăng là có gì mờ ám!”
“Phải rồi, trước đây nó cùng vợ thằng Đại Du là bạn thân từ nhỏ, nghe đâu …”
Tiếng lóng phát ra từ trong đám đông, một vài giọng đàn bà trung niên, giống như là lửa than trong bếp lò, có thể thổi bùng lên ngọn lửa lớn bất cứ lúc nào. Tên lùn mặt đỏ như gan heo, tức giận làm cho v·ết t·hương chấn động, ngáp không ra hơi.
“Nhảm nhí … vu hãm! Con mẹ nó … ta không phải!” Lời còn chưa hết, ông Tư Huyền đã vội cắt ngang, không thể để mọi chuyện đi vào tranh cãi, tốn thời gian nhưng không giải quyết được vấn đề,
“Được rồi, chớ nói nhảm, ngươi có lý thì trình bày! Chúng ta sẽ cho một cơ hội, nếu không thể chứng minh vô tội, chuyện này cứ đưa lên quan phủ giải quyết!”
Nói đến, Lam cũng không câu giờ nữa, tính từ lúc phát hiện, cho đến bây giờ đã là hơn một giờ rưỡi. Nếu h·ung t·hủ ra tay với n·ạn n·hân trước đó, cộng vào thời gian đã đủ cho cơ thể phát sinh hoen tử thi, cho nên có thể dựa vào sự chênh lệch để loại trừ khả năng hắng là h·ung t·hủ.
“Trên người ta không có chứng cứ ngoại phạm? Nhưng bên kia thì có!” Nói đoạn Lam chỉ tay về cái xác đang đắp chiếu trải giữa sân đình, bây giờ đã hôm khuya, người nhà m·ất t·ích, cộng thêm với chưa tra rõ mọi chuyện, nên không ai dám mang đi làm hậu sự.
“Không biết lại giở trò gì!”
“Người c·hết rồi, hắn lại tính vu oan?”
Lam mặc kệ mấy câu châm chọc, tiếp tục nói. “Các ngươi nói, lúc ta từ phía cổng làng đi vào, thì vừa mới qua thời gian đánh chuông, có nghĩa là chỉ vừa vào canh tuất! Cộng thêm đoạn đường đi từ cổng đến nhà, đặt giả thuyết sau khi ta phát hiện Thúy Lan, đã xảy ea chuyện gì đó, để ta có động cơ g·iết c·hết cô ta, thì thời gian phát sinh không thể ít hơn hai khắc được!”
“Đúng vậy, chuyện này ta có thể làm chứng, lúc ta chạy đến nhà trưởng làng, đã là giữa canh Tuất!” Người lên tiếng là ông Sáu Mập, cả quá trình Lam vào từ phía cổng, cho đến lúc xông ra nhà tranh, ông ta đều nắm rõ, mấy người đi chung đã chứng kiến, không có lý do gì ngụy biện.
Cứ đúng độ chuyển canh hoặc sang giờ mới, lão trưởng thôn gõ cái kẻng lớn, âm thanh phát ra theo quy luật đặc biệt, có thể biết chính xác thời điểm trong ngày. Trước đây, dân làng dùng một loại nhang to, trên thân có các vạch kẻ sẵn, cháy một lần hết nửa ngày.
Không phải là nhà nào cũng có điều kiện, mà để cho tránh lãng phí, chỉ đốt lên một cây đặt ở trong đình, nhưng mà mấy năm nay lão trưởng làng tuổi già sức yếu, không tiện di chuyển, cho nên đã dời vào từ đường trong nhà.