Chương 7: Gắp lửa bỏ tay, nhất tiễn song điêu
Gió xuyên qua tán lá, ếch nhái kêu trong bụi rậm, trời tối đen như mực, con người giữa thiên nhiên hoang dã, như một loài vật đã đánh mất bản năng, chỉ còn lại trống rỗng và sợ hãi, bao trùm lên tâm trí.
Lam dựa vào trí nhớ, đi về theo lối cũ, con đường đất lầy lội rẽ ngang qua khu rừng hoang, mặc dù đã cảnh giác cao độ, nhưng thỉnh thoảng lại có mấy âm thanh lạ phát ra từ rơi xa, làm cho hắn giật mình, giờ này thú dữ sẽ ra khỏi nơi ẩn nấp kiếm ăn.
Có thể từ trong bụi rậm kia, đang lẩn trốn một đôi mắt, quan sát hắn từ trong bóng tối. Như thể chờ con mồi lộ ra sơ hở, để phóng ra vồ một phát chí mạng vậy.
Rốt cuộc, những gì diễn ra trong suy nghĩ, lại khó phát sinh ngoài thực tế, càng gần tới nơi con người sinh sống, rất ít có loài dã thú dám xâm nhập, cho tới khi chỉ còn cách một cây số, trong lòng như được tháo xuống mấy tảng đá nặng, nhưng mà điều này không làm cho hắn lơ là một chút nào.
So với lúc khởi hành, do không vác theo hành lý cồng kềnh, nên thời gian đã rút ngắn đi phân nửa, nhưng mà phải tới khi trăng tàn ló qua khỏi ngọn trâm bầu, cổng làng mới ảm đạm hiện ra trong tầm mắt.
Từ xa, Lam đã thấy mấy chùm ánh sáng le lói, phát ra từ ngọn đèn bão. Một vài thôn dân lẻ tẻ, đi soi nhái đầu hôm, Lam cũng không tiện chào hỏi, mà thẳng một mạch về tới nhà.
Khoảng sân quen thuộc, không có cây cao chắn lối, dễ bề quan sát từ phía xa, ngoại trừ dãy lu nước bên hông nhà, tất cả đều trong có vẻ giống như là một cái chuồng bò.
Đạp chân lên thảm cỏ quen thuộc, một cảm giác không thuận mắt khiến cho Lam nhíu mày, dường như là có một sự xáo trộn rất nhỏ. Tiến lại đống củi khô, cầm theo cây gậy gỗ to, hắn mới bước chậm rãi về phía của. Quả nhiên, cái lá khô phía trên thanh chốt, lại rơi xuống phía dưới.
“Mẹ kiếp, còn chưa tha cho tao?” Lam thầm nghĩ, nhưng cũng cảm thấy có chút bất thường, rốt cuộc điều gì thúc đẩy, khiến cho tên kia phải làm liều lên như thế. Lại theo bài cũ, hắn bước đi không một tiếng động, vòng qua phía bên vách, nhưng mà không phải để quan sát bên trong, bởi vì chỉ có một màu tối om, không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Lam đưa ra quyết định, hắn tìm chỗ vừng lá yếu nhất, để xông thẳng vào bên trong. Bởi vì cơ bản cũng đã đoán được, vị trí đại khái của đối phương. Trong tình huống không thấy gì, để có thể là bên chiếm được ưu thế, bằng vào t·ấn c·ông bất ngờ, khoảng cách mai phục phải đủ gần, sao cho khi Lam vừa mở cửa, liền lọt vào trong phạm vi sát thương.
Nói là làm ngay, sau khi xúc thế, cong chân lấy đà, thân hình thước chín của Lam như con trâu mộng, đâm thẳng xuyên qua vách tường, nguyên cái nhà lá rung như là gặp đ·ộng đ·ất, tưởng chừng như sắp đổ xuống vậy.
Mấy cái tàu dừa khô, mục gãy chỉ còn lại sườn sóng, còn lá thì văng tứ tung, Lam cầm theo cây gậy to thủ thế sẵn, nhanh như cắt vụt một phát thật mạnh. Tổ hợp động tác diễn ra với tốc độ cực nhanh, chỉ trong một cái nháy mắt, chuẩn xác và không để lại sơ hở nào.
Bốp! m thanh trầm đục vang lên, báo hiệu đã đập vào trúng người. Nhưng mà diễn biến tiếp theo lại không như là Lam dự đoán, chỉ thấy cái bóng mờ ngã vật xuống đất, không phản kháng, không la hét, giống như bao cát bất động vậy.
Trong lòng càng trở nên nặng nề, cảm giác bất an dâng trào, còn không đợi cho Lam phán đoán rõ tình hình, phía sau ngôi nhà cách một đoạn đã vang lên một tiếng thét thảm thiết.
“Giết người, g·iết người rồi! Thằng câm nó g·iết người rồi, bớ làng nước ơi!”
“Không ổn! Bị lừa rồi!” Lam chẳng cần nhìn “n·ạn n·hân" đang nằm gục dưới sàn, hai chân tức tốc phóng ra, đâm xuyên qua vách lá, dựa vào vị trí khi nảy phát ra âm thanh, toàn lực lao v·út đi. Băng qua mấy bụi cây gai, đã thấy cái bóng đen lờ mờ, thoắt ẩn thoắt hiện.
Trong đêm tối thiếu ánh sáng, h·ung t·hủ dựa vào lộ tuyến đã chuẩn bị trước nhanh chóng cắt đuôi được Lam. Khi hắn đuổi tới bụi chuối, thì tên kia đã lẫn xuống mương nước trốn thoát.
Lam đứng lại đó, mặt đần như tích nước, nhưng mà trong lòng không cách nào bình tĩnh như vậy. Lúc nãy, khi hắn lao ra để đuổi theo tên h·ung t·hủ, đã có mấy người đi cắm câu về, đi ngang qua đường chứng kiến, có lẽ lúc này dân làng đang tụ tập cũng nên.
Nếu bây giờ, hắn không một lời mà trốn đi, chẳng khác nào là tự thừa nhận mình là kẻ g·iết người. Mặc dù không biết tên “thế thân" kia là ai, nhưng có thể đoán chắc được, nó đã bị h·ung t·hủ xử lý trước rồi.
“Ngày hôm qua phá hư kế hoạch, h·ung t·hủ làm liều, ra tay với kẻ khác. Nếu như lúc đó tên kia chỉ cần làm hôn mê mà không s·át h·ại, lại để cho ta đập một gậy, quả thật là kín kẽ không lối thoát!” Bây giờ bùn dính đít quần biến thành cứt, lại không thể bỏ chạy, nếu không chuyện này lên tới quang phủ, một tờ cáo thị khiến hắn không thể bước ra ánh sáng.
“Gắp lửa bỏ tay người! Kế hoạch càng hoàn hảo càng để lộ ra nhiều sơ hở, có khi một chi tiết nhỏ nhất cũng đủ để tố giác h·ung t·hủ. Huống hồ, hắn dựa trên suy nghĩ là ta bị câm, thực hiện kế hoạch này, ắt hẳn phía sau lại kích động dân làng, không để tiếp tục điều tra, mà là đ·ánh c·hết ngay tại trận!”
Lam nghĩ đến đây, chuyện không thì đã thành, cho dù sau này có phát hiện ra sơ hở nào, thì cũng không thể lật mồ hắn lên mà thanh minh.
….
Ngoại vi thị trấn, chợ đêm đã lên đèn, chỉ còn vài sạp bán đồ ăn là còn mở cửa đến khuya. Lác đác trên con đường đất, mấy bóng người say xỉn lờ đờ, vật vã như là thây ma. Trong lúc màn đêm tĩnh mịch, làm phóng đại lên âm thanh ếch nhái gọi tình, thì đâu đó thỉnh thoảng, lại có mấy tiếng la hét chửi bới vang lên.
Có đánh bài thua lật bàn, có t·rộm c·ắp đột nhập bị phát hiện, có đi đường s·àm s·ỡ bị người ta đánh. Hỗn tạp và bát nháo, khi màn đêm buông xuống, lấy đi nét nhộn nhịp giả tạo cùng mấy ánh mắt soi mói, như là mang lên một cái mạng che mặc cho từng người, lúc này, nhân tính mới thật sự phơi bày.
Trong căn nhà chòi lợp tạm, đèn dầu leo lét treo chóp nóc, trên cao rọi xuống bao phủ tứ phía, bóng người không hằn lên vách mà đổ dài xuống nền đất.
Hai anh em thằng Xuồng, thằng Ghe xếp tạm mấy tấm lá chuối làm chiếu, thân to đập dập cho mềm lại rồi làm thành gối. Lúc này đã chìm sâu vào giấc ngủ, nằm ngáy o o, không biết trời trăng mây đất gì. Chỉ còn hai mẹ con bà Bảy Bại, cùng thằng Liệt đang thì thầm to nhỏ.
“Bọn họ đã bị ta bỏ thuốc ngủ vào bên trong rượu, cho dù lúc này trời có sập xuống, cũng không biết gì đâu!” Bà Bảy Bại đun đưa con dao nhọn trên tay, tiến về phía góc lều, điệu bộ không có gì là hữu hảo, ngay cả biểu cảm trên mặt lúc này cũng bộc lộ âm trầm đáng sợ.
“Rốt cuộc các người muốn làm gì? Không phải nói xong chuyện sẽ thả ta cùng với vợ, bây giờ lại muốn đi hại thêm kẻ khác?” “Thằng Liệt” lúc này nằm ngay đon trên sạp tre, trên người vẫn quấn một lớp vải kín mít, chỉ để hở hai con mắt lồi, đến cả nói chuyện cũng lộ ra vẻ khó khăn.
Mỗi lần phát ra tiếng, đều sẽ đều muốn rút hết sức lực, ngực phập phồng thở dốc từng cơn, thật không cần phải giả vờ, hắn lúc này chẳng khác một người bệnh chính hiệu.
“Khục khục! Chuyện ta hứa cho ngươi đoàn tụ với vợ, chắc chắn sẽ thực hiện! Còn bọn họ có sống hay c·hết, thì có liên quan gì tới ngươi, nên giữ sức mà tự lo cho mình đi thôi, Đại Du à!” Bà Bảy Bại trả lời, trong lúc đó lại tiện tay lấy từ trong đống hành lý ra một cái bình sứ nhỏ.