Chương 6: Hai quyển bí cấp
“Lão muốn thứ này sao?” Lam hỏi, giơ tay lấy cái hồ lô rượu vẫn còn hơn phân nửa.
“Đời nam nhi, chỉ có ba việc nên và đáng quang tâm. Thứ nhất, làm chuyện đại sự, thứ hai, thưởng thức rượu ngon, còn thứ ba, đó chính là vừa uống rượu vừa bàn chuyện đại sự!”
Không những lão già, mà mấy người bàn bên cũng làm bộ gật gù tán đồng, có lẽ thời này, chẳng có gì giải trí, cho nên một mẩu ba thước đất, xung quanh chỉ toàn là bợm nhậu.
“Đại sự … cuộc đời này có thứ gì đáng để ta đeo đuổi?” Nói một câu không rõ nghĩa, rồi Lam đột ngột quay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt lão ăn mày, hỏi một câu rất đù.
“Thế gian này có thần sao?”
“Có!” Lão già trả lời một cách nghiêm túc.
“Vậy lão đã tận mắt thấy?” Lam gặng hỏi.
“Không, nhưng ta có thể cảm nhận bọn họ tồn tại!”
“Được rồi, ta đã nghe được lời mình muốn! Vật này, cho lão vậy!” Nói đoạn, Lam ném bầu hồ lô về phía lão già, lại để năm đồng tiền xuống mặt bàn, rời đi trước ánh mắt khó hiểu của đám người xung quanh.
“Chờ đã!” Bất chợt lão già từ trong cái túi, lấy ra hai quyển sách đã ngả màu, phần bìa đã tổn hại đến mức không nhìn rõ đề mục, đưa cho hắn.
“Hai thứ này ngươi nên nhận lấy, trước giờ lão không thích nhận ân huệ của kẻ nào! Lại nói, tương lai ngươi nhất định sẽ dùng đến nó!” Lam ban đầu định từ chối, nhưng sau một lúc chần chờ, cũng đưa tay tiếp nhận, bỏ vào cái túi rút treo ở bên hông.
“Lão già này không bình thường, vậy mà có thể vô thanh vô tức đến sau lưng ta, hơn nữa dù đã ngụy trang rất kỹ, nhưng lại có mấy chỗ sơ hở!” Lam nghĩ thầm nhớ tới điệu bộ khi nãy, ông lão thoạt nhìn giống ăn mày, bàn chân lấm lem bùn đất nhưng mà các ngón lại khép vào bên trong, điều này chứng minh thói quen mang giày vải trong một thời gian dài.
Nếu là đi chân đất trường kỳ, giữa các ngón chân sẽ có kẻ hở, ngón cái thường có xu hướng chìa ra bên ngoài. Hơn nữa, do đường xá chủ yếu là đất sình trơn trượt, trọng tâm thường sẽ dồn về gót và vòm ngoài bàn chân để tăng diện tích tiếp xúc.
Tuy chỉ gặp gỡ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng mà Lam đã nhìn ra được, khi di chuyển, lão già dùng phần đệm dưới khớp và các ngón chân để tiếp đất, như vậy vừa ít tạo ra tiếng động, lại có dư lực để sẵn sàng bộc phát lực. Đây rõ ràng là đã trải qua trường kỳ huấn luyện, người thường khi sinh ra không ai sẽ bước đi như vậy.
Trong lòng đánh giá đối phương, thi thoảng lại đưa ánh mắt kỳ quái, nhìn về hai quyển sách cũ. Lam cũng không thể ngờ rằng, ở một nơi cách xa mấy chục thước, lão ăn mày lại vẫn còn bám theo sau lưng hắn.
La cà hết cả nửa buổi, không còn hứng thú mua thêm cái gì. Lúc này trời đã ngả về tây, tà dương khuất sau đỉnh đồi, chỉ còn gắng gượng chíu vài tia héo hắt. Theo mấy cái bóng đổ dài lên mặt đường, người đi đã thưa thớt hơn lúc trưa, cả khu chợ bao phủ lên một bầu không khí tiêu điều.
Lam theo hẹn quay lại chỗ tiệm rèn, lúc này thằng nhóc nhỏ đã dọn bớt mấy cái kệ vào trong, chỉ có người đàn ông trung niên là đã dừng công việc, ngồi thảnh thơi trên chiếc võng tre, nhâm nhi ly trà.
Thấy Lam đứng trước của, y chỉ tay lên cái sạp đằng trước, ra hiệu cho hắn đồ để ở phía trên. Một cái vỏ da buộc vào ống quyển, bên trong đã để săn con dao, ở phần tiếp nối có một cái lẫy nhỏ, vừa cố định khi di chuyển, lúc cần chỉ cần ấn nhẹ, lưỡi dao sẽ tự động bật ra khỏi.
Lại kiểm tra độ sắc bén, hắn để một một cọng tóc lên thử, chỉ cần thổi nhẹ lập tức phân thành hai khúc, là tác dụng khi cho thêm lưu huỳnh. Khá hài lòng với thành phẩm, hắn mới ưng ý rời khỏi.
“Ra đi, lão già ngươi rảnh rỗi lại đến tìm ta sinh sự sao?” Đợi cho bóng n·gười đ·ã k·huất xa dưới ánh hoàng hôn, thợ rèn trung niên mới mở to đôi mắt khép hờ, nhìn về một phía nói.
“Quả nhiên là ngươi vẫn chưa mù!” Từ trong hư không, vang lên âm thanh, mờ mịt không biết rõ chỗ phát ra, ngoài kia vẫn có mấy người đi lại trên đường, nhưng dường như chẳng có kẻ nào cảm giác được.
Một làn sóng rung động nhè nhẹ, không gian như bị gấp khúc, bóng người đột ngột xuất hiện, một cách không báo trước, còn ai khác ngoài ông lão ăn mày. Nếu có bậc cao thủ tuyệt đỉnh ở đây, cũng khó lòng mà phát hiện ra sự tồn tại của lão, bởi vì y đã đặt một chân lên ranh giới tiến hóa, phá bỏ giới hạn chủng loài rồi!
“Mắt chưa mù nhưng tâm đã mù! Một phế nhân mà thôi! Nói đi, lão đến tìm ta có việc gì?” Thợ rèn trung niên lên tiếng hỏi. Điệu bộ lười biếng, nằm ỳ lên võng tre, giống như con thú tàn tạ sao một trận đại chiến vậy.
“Không, ta chỉ đang quan sát tên kia mà thôi” Lão ăn mày đáp.
“Làm sao? Chỉ một gã phàm phu tục tử, cũng đáng để Thiên Tàn lão nhân đích thân theo dõi! Là muốn thu hắn làm đệ tử?”
“Ta không đủ khả năng, ngươi cũng vậy, hắn đã bước ra con đường của mình, nếu đi được tới cuối, nhất định siêu việt ta và ngươi!”
Câu trả lời này làm cho tên thợ rèn có chút bất ngờ, gương mặt bất giác nghiêm nghị, buông xuống trên tay chén trà, trầm mặc một hồi lâu, không biết là nghĩ tới gì, giọng nói cũng trở nên trầm.
“Loại người này quá nguy hiểm, giang hồ này sẽ không được bình yên bao lâu! Hai mươi năm trước lão đã g·iết một nửa, mười năm sau ta huyết tẩy một lần! Bây giờ tre già chưa đổ, măng non chưa mọc, lấy đâu ra người cho hắn g·iết!”
Lão già ăn mày nghe đến thì cười khẩy, lộ ra hàm răng vàng đã rụng hơn nữa, biểu cảm trên mặt không biết là đắc chí hay đau khổ, bởi vì những nếp nhăn chen lấn như con giun, che giấu hết cảm xúc.
“Khà khà khà! Tiếc là tâm ngươi đã phế, không thể cảm nhận!”
“Quan Khí Thuật có thể nhìn ra Vận, nhưng mà trong thiên hạ người tài vô số kể, muôn vàn biến số phát sinh, khó ai dám nói là có thể thao túng hết thảy. Ngươi làm sao mà biết chắc được?” Thợ rèn trung niên bị khơi ra hứng thú, lần này chủ độc ngắt lời ông lão ăn mày, trong giọng nói của y mang theo ý vị không rõ, chẳng biết là có ngầm ám chỉ điều gì.
“Linh cảm … chỉ bằng vào một thứ hư vô mờ mịt! Ta đã nói, hắn rất khác, rất khác …”
“Kẻ phàm này … muốn đồ Thần!”
Sấm động giữa trời quang, thợ rèn trung niên giật mình, đánh rơi ly trà xuống nền đất, ánh mắt mở to nhìn trừng trừng lão già ăn mày, khí thế trên người thình lình bộc phát, giống như con sư tử ngủ say bị loài ruồi nhặng đánh thức, b·ạo l·ực, phẫn nộ đến tột cùng. Đến cả mây trên trời cũng đột ngột đổi màu, chuyển thành đỏ tía, tưởng chừng như ông trời bị thọc một dao, khiến v·ết t·hương không ngừng âm ỷ, rỉ ra máu tươi.
Mà tất cả những chuyện này, Lam không cách nào mà hay biết, bởi vì hắn đã rời khỏi một đoạn rất xa. Bước chân thẳng tắp, bùn và nước dơ bị ép văn ra hai bên, Lam xuyên qua mảnh rừng hoang âm u, không quay đầu trở lại.
Hắn không có ý định đợi quá gian đội xe, bởi vì phiên chợ này sẽ kéo dài tới ba ngày, anh em thằng Xuồng sẽ còn ở lại bán tiếp. Qua đêm ở một nơi xa lạ, quả thật không phải một ý tưởng hay, nhất là khi Lam còn bị một t·ên s·át n·hân theo dõi.