Chương 5: Lão ăn mày
“Mã tấu lưỡi dài thước sáu, bề ngang không quá mười hai phân, nặng tám cân trở lên, cáng kéo dài thêm một gang, làm được không?” Lam không do dự nữa mà hỏi thẳng.
“Không làm! Đại đao là v·ũ k·hí quân dụng, phải đăng ký trước với quan phủ rồi mới được rèn! Với lại, đại ca có tiền trả, nhà đệ cũng không đủ quặng sắt mà làm!” Thằng nhỏ không chần chừ đáp, trên mặt Lam cũng không có quá nhiều thất vọng, lý do này hắn đã dự đoán từ trước, chỉ là hỏi để xác nhận vậy thôi.
“Vậy hãy rèn cho ta một con dao hai lưỡi, dài hai lăm phân, chuôi sắt, toàn thân phải dẹp, không được quá gồ. Làm thêm một cái bao da ngoài, loại có thể buộc vào ống chân!”
Thằng nhỏ không nhìn Lam mà chăm chú dùng dao, khắc lên một cái que tre mấy cái văn tự, sau đó lại tách ra làm đôi, một cái giữ lại, phần kia thì đưa cho hắn.
“Có thể, nguyên giá 80 đồng, đặt cọc trước một nửa, xế chiều tới đây nhận hàng!”
Lam với tay, từ trong túi rút lấy ra xâu tiền, đếm đủ 80 đồng không thừa không thiếu, rồi đưa cho thằng nhóc. Tới đây, hắn bắt chợt nhớ ra điều gì, mới từ trong một cái túi riêng treo ở bên hông, lấy ra một gói giấy, bên trong là một tảng đá màu vàng đục.
Mặc dù Lưu Hoàng ở thể rắn không quá độc hại, nhưng mà để đề phòng hết thảy, Lam vẫn không dùng tay tiếp xúc trực tiếp, vật này là hắn xin được của anh em thằng Xuồng, nghe đâu bọn chúng đào được ở một miệng núi lửa khô, đem đập nhuyễn ra mang lên chợ bán như phân bón.
Dự định là sẽ dùng nó điều chế một phần thuốc nổ đen, nhưng mà rất khó để tìm ra diêm tiêu nguyên chất, mặt dù thông qua chiết xuất nước tiểu, cũng có thể thu được, nhưng số lượng rất ít ỏi, trong nhất thời việc chế tạo lượng lớn là không khả thi.
“Đúng rồi, khi rèn nhớ cho thêm một ít thứ này vào!” Đặt gói giấy ở trên kệ gỗ, sau đó lại dặn dò một cách kỹ lưỡng. Thêm vào Lưu Hoàng sẽ tăng thêm độ sắc bén, nhưng đồng thời cũng làm cho chất thép giòn, dễ phát sinh nứt gãy.
Đối với loại hình dao găm, hắn không có ý định dùng để đón đỡ trực tiếp binh khí, như vậy không thực tế, chẳng khác nào lấy sở đoản của bản thân phô ra cho đối phương. Cách tốt nhất là giấu ở một nơi kín đáo, đợi cho kẻ địch lộ ra sơ hở, một dao chọc ngay vào chỗ chí mạng.
Thằng nhỏ thấy Lam sảng khoái thanh toán thì cũng không từ chối, tiện tay cầm lên gói giấy đi vào bên trong. Dẫu gì người ta cũng giao tiền trước, làm xong có hư hao gì thì cũng là hắn tự chịu.
Bước chân rời khỏi chỗ nhà chòi, lại tiếp tục trộn lẫn vào dòng người đông đúc. Bây giờ còn cách hơn nửa ngày, trong túi có tiền, Lam quyết định vòng quanh chợ tham quan, tiêu xài một chút. Dừng chân trước một quán bán đồ ăn quen thuộc.
“Bà chủ, cho một phần bún riêu đặc biệt, nhiều huyết, ít mắm tôm! Lấy thêm hai cái giò heo!” Vừa mới kêu lên chưa được hai phút, một tô nóng hổi đã xuất hiện trước mặt Lam. Khói nghi ngút mang theo hương thơm đậm đà, lan tỏa trong không khí.
Nếm thử một chút nước lèo, vị ngọt thanh đọng lại trong khoang miệng, có lẽ là cho thêm mía vào trong lúc hầm xương. Thời này không có các loại đồ nêm công nghiệp như bột ngọt, cho nên vẫn giữ được hương vị nguyên bản.
Ngoại trừ phần bún, vài miếng gang, huyết cùng lòng heo, còn có một miếng chả cua to như bàn tay, nếu tính luôn hai cái giò mà hắn gọi thêm cộng với đống rau thơm sắp sẵn trên bàn, tất cả chỉ tốn có 5 đồng.
Gắp lên một miếng huyết, bề ngoài sẫm màu sóng sánh, bên trong có nhiều khoang, gọi là rễ tre. Loại này không pha thêm nước, vừa mua về từ lò là đem đi luộc ngay, khi ăn có vị bùi, cảm giác rất mướt.
Rột rột … sụt sụt … hút hút!
“Mấy thằng nhóc con còn non lắm! Đúng là xanh như tàu lá chuối, tuyệt thế bí cấp trơ ra trước mắt, để tuột qua tay là không có lần sau đâu!”
Từ bàn bên vang lên mấy anh thanh tranh cãi, một lão già lưng khòm, trang phục rách rưới, cái quần nát chỗ vá, trông giống như là ăn mày. Tay chân lão lèo khèo, nhưng bước đi hãy còn nhanh nhẹn lắm. Nách phải lão kẹp theo một cái bị lớn, trên tay còn xòe ra mấy cuốn sáng cũ xèm, ố vàng nổi mốc meo, giống như là đang chào hàng vậy.
Khục khục khục! Hai tên thanh niên mở miệng cười nhạo, giống như là đã quen lão từ trước.
“Ông già lại đi ra gạc ai, nhìn mặt thằng này đần độn lắm sao?”
“Mấy cuốn sách giống của lão bán nát đường cái, lại còn hô giá 100 đồng, 2 đồng người ta còn chê đắt, mua về dụ khị con nít thì được!”
“Quá đúng! Ha ha ha! Lỗ Nhị, ngươi mau mua về cho thằng nhóc ở nhà luyện, biết đâu sau này nó trở thành đại cao thủ thì sao?”
“Đại cao thủ? Ai biết luyện xong có bị dị tật gì? Làm thành lưng gù, tay khèo giống lão thì đúng là chế toi!”
Mấy người liên tục chọc ngoáy, làm cho lão già mặt đỏ tới mang tai, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu ngán ngẩm, rời đi bàn khác tiếp tục mời khách, lúc quay đầu còn nói kháy lại mấy câu.
“Mắt tục khó thấy được vàng lẫn trong cát! Võ công tuyệt kỹ, một thời khiến cho cả Lính Giáp Sắt phải kinh sợ, vậy mà bây giờ thế nhân xem như cỏ rác!”
“Hết thời, đúng là hết thời rồi!”
“Lính Giáp Sắt?” Cái từ này Lam đã nghe không dưới trăm lần, theo lời đồn, bọn họ có năng lực phi phàm, chạy như hươu, bay như cò, lội như rái, thậm chí còn có thuật thông thiên độn địa.
Thật giả khó phân biệt, mấy người này liệu có ai tận mắt thấy, hay tất cả câu chuyện chỉ là sự phóng đại trong lúc quá chén.
“Chém yêu ma, trảm quỷ thần!”
“Thật là quá xa vời, Thần ư … nếu có cũng chỉ là một loài sinh vật mang sức mạnh lớn hơn con người mà thôi. Mà bất cứ thứ gì, nếu đã tồn tại khái niệm sự sống, ắt sẽ có ham muốn sở cầu, mà sở cầu lại sinh ra dục vọng, đó cũng là điểm yếu chí mạng!”
“Khặc khặc khặc!” Lam thì thầm mấy câu, không biết lại nhớ tới điều gì, miệng bất giác phát ra tiếng cười, nhưng mà biểu cảm trên mặt không có một chút vui sướng. Nếu có người để ý, lúc này khí chất trên người hắn bỗng nhiên thay đổi một cách đột ngột, từ trầm tĩnh lý trí trở nên hung bạo, khát máu.
Nhưng mà chỉ trong giây lát, Lam đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt trở lại trong trẻo, không bộc lộ ra quá nhiều. Rốt cuộc, chỉ có một tiếng thở dài, ảo não nặng nề.
Với tay lấy hồ lô rượu mận treo bên hông, nốc một hớp thật to, hơi nóng kéo từ dưới dạ dày, nhanh chóng lan tràn lên tới thực quản. Bình này cũng không phải loại Lam mang đi bán ngoài chợ, mà là được hắn ủ riêng để uống, số lượng cực kỳ hạn chế.
Ngoài mận rừng ra thì còn có mấy loại quả dại không biết tên, được lựa chọn rất kỹ, sau một đoạn thời gian lên men trong thùng gỗ sồi, lại trải qua mấy giai đoạn tinh chế, nhằm tăng nồng độ cồn lên tới 50.
Trong lúc lơ là, Lam lại không phát hiện, có ánh mắt ở nơi hẻo lánh, khẽ liếc về phía hắn, mang theo không nhỏ rung động.
“Tên này, chỉ là một người trần mắt thịt, không ngờ có thể phát ra sát khí kinh khủng như vậy, còn đến độ thu phát tự nhiên! Quái lạ, vậy mà trước đây chưa bao giờ nghe nói có kẻ như vậy!” Lão già ăn mày thầm suy tính, nhưng mà bước chân lại không ngừng đi về phía cái bàn nơi Lam đang ngồi.
“Này chàng trai trẻ!”
Nghe có người gọi mình, Lam quay đầu nhìn thấy bên cạnh lão ăn mày đang nhìn chằm chằm vào bầu rượu, lúc này hắn mới để ý, không ngờ xung quanh lại không ít ánh mắt tương tự, thậm chí còn có người thèm thuồng, nhỏ cả dãi.
“Nhạy như vậy, cách xa như thế mà cũng nghe thấy?”
“Hương nồng như vậy, vừa mở nắp đã bay khắp không khí, hơn nữa, ngươi lại uống một ngụm lớn, rơi vãi khắp nơi!” Lão già nói, gương mặt lại lộ vẻ tiếc rẻ, nhìn xuống mấy giọt rượu thừa đọng trên nền đất, đến nỗi nếu không có người ở đây, đoán chừng lão sẽ nhảy vào liếm sạch.