Chương 11: Tĩnh lặng.
“Bây giờ chỉ còn nhất khắc là tới canh hợi! Nếu như n·ạn n·hân bị g·iết trước đó, cũ đã tới thời gian xuất hiện hoen tử thi, ngược lại nếu là do ta g·iết, đồng nghĩa với việc tụ máu phải gần nửa canh hợi mới có thể hình thành!” Lam nói, nhưng mà hắn vẫn không chắc chắn lắm.
Bởi vì lúc đó, hắn không kịp xác nhận tình trạng của Thúy Lan, đã vội truy theo tiếng hô. Chỉ có thể dựa theo tính cách h·ung t·hủ mà phỏng đoán.
“Đây cũng là một cách hay! Máu tụ chỉ xuất hiện sớm nhất sau hai giờ, nếu mọi chuyện đúng như hắn nói, có thể coi là bằng chứng ngoại phạm!” Người lên tiếng giải thích là ông Tư Huyền, vốn dĩ có kiến thức y lý, nên ông ta cũng biết những điều này, chỉ là do nhất thời bối rối mà không nghĩ tới.
Mọi người sau khi nghe ông Tư Huyền, cũng có chút tin tưởng, dẫu gì ông ta cũng là thầy thuốc duy nhất trong làng. Mấy chuyện liên quan tới c·hết chóc, bệnh tật lời nói ông ta so giá trị hơn bất kỳ ai.
Không chần chờ, ông Tư Huyền bắt đầu k·hám n·ghiệm t·ử t·hi, nhưng chẳng cần quá lâu để cho ra kết quả, giống như là lời Lam nói, ở vị trí đầu ngón tay và gót bàn chân đã bắt đầu có những vùng da chuyển sang màu tím. Nhưng mà để chắc chắn hơn, phải kiểm tra thật kỹ lưỡng, để tránh nhầm lẫn với thứ gì khác.
“Quả đúng như, t·hi t·hể đã xuất hiện hoen máu, mặc dù dấu vết còn rất nhạt!”
“Vậy là người đ·ã c·hết trước đó?” Lão trưởng làng lại ra vẻ gật gù, hỏi lại ông Tư Huyền.
“Có thể xác định như vậy!” Đám đông nghe thế thì bắt đầu xì xầm, nếu chuyện này không phải là do Lam làm, mấy bà thím lại giở cái giọng suy luận cùn, tên lùn lúc nãy bây giờ trở thành đối tượng khả nghi, thêu dệt lên đủ thứ chuyện.
“Con mẹ nó, mấy người có im mồm đi không! Ai biết có phải tên này giở trò, hắn đã g·iết con Thúy Lan từ trước, chỉ là dàn dựng một màn che mắt!” Lời này nói ra, chẳng có ai tin tưởng, chỉ là nóng giận nhất thời khiến cho tên lùn mất trí mà nói càn.
Nếu như Lam đã có thời gian g·iết người, chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, vậy còn để cho tên kia phát hiện hay sao? Việc gì phải mua dây buộc mình, tự đẩy bản thân vào nguy hiểm, so vậy thiếu gì cách để giải quyết an toàn, người ở đây dù không thông minh cũng không tới độ ngốc nghếch đi tin lời thằng này nói.
Lam thở dài, hắn cũng không có ý định đổ tội, mặt dù hai bên đã có xích mích, nhưng làm như vậy sẽ vô tình khiến cho tên h·ung t·hủ thoát khỏi phạm vi cảnh giác. Ai biết hắn sẽ làm chuyện gì điên rồ tiếp theo?
“Đó cũng không phải là, trên người n·ạn n·hân chỉ có duy nhất một c·hấn t·hương, là ở đằng sau gáy! Có thể nhận ra qua các vết xước, nhưng mà điều kì lạ là không xuất hiện máu bầm. Điều này chứng tỏ khi b·ị đ·ánh, Thúy Lan tim đã ngừng đậm, cho nên các mạch máu dù có bị vỡ cũng không thể chảy ra quá nhiều!”
“Hơn nữa, ta có phải dàn dựng hay không? Chỉ cần ngày mai bọn người đi chợ phiên về, chẳng phải là rõ hay sao?”
Tới đây, hắn cơ bản đã thoát khỏi vòng n·ghi p·hạm, nhưng cũng đồng nghĩa, mọi chuyện lại đi về điểm xuất phát. Ông Tư Huyền cùng mấy vị bô lão, mặt nhăn mày nhó, sau một hồi chẳng giải quyết được gì, chuyện này cũng phải báo lên trên.
Chỉ có điều vai trò của Lam đã khác, hắn lại trở thành nhân chứng. Lão trưởng làng lại căn dặn mấy điều, kêu gọi thôn dân phải đề cao cảnh giác, nếu có kẻ nào tình nghi phải nhanh chóng nói cho lão biết.
Đám đông xung quanh cũng dần tan đi, ai về nhà nấy, chỉ để lại mấy cái bóng hiu hắt, ngồi túc trực canh giữ cái xác. Không biết đêm nay ai còn có thể chìm vào trong mộng đẹp, một vụ án mạng như gợn sóng phá tan mặt hồ tĩnh lặng.
Đã có n·gười c·hết, h·ung t·hủ chưa tìm được, hòn đá nặng treo ở trong lòng, khiến cho bất cứ ai cũng thấp thỏm, trong lúc vô tình, đã nhiều hơn mấy lần đề phòng.
Gió thổi qua tán cây, phát ra âm thanh rì rào, mặt trăng tàn xuyên qua kẽ hở trên mái đình, rớt xuống nền đất, tạo nên những vệt sáng khác màu. Lúc này, ở phía sau hậu viện, trong căn phòng chứa vật tư, Lam ngồi đối diện với lão trưởng làng và ông Tư Huyền.
“Được rồi, có chuyện gì mà phải nói riêng với chúng ta?”
“Nhiều người, tiếng gió đi xa, không tiện! Hơn nữa, chuyện liên quan tới h·ung t·hủ, không thể rêu rao, tránh đánh rắn động cỏ!” Lam nói thẳng, bây giờ chẳng còn gì mà giấu diếm, hai người này hắn đã dùng biện pháp loại trừ, cho nên có thể tin tưởng.
“Ngươi có chứng cứ gì?” Ông Tư Huyền hỏi.
“Sẽ, nhưng bây giờ thì chưa! Ta chỉ dựa vào suy luận đơn thuần mà thôi, chẳng lẽ hai người không nghi ngờ gì, kể từ c·ái c·hết của thằng Hải Dưới?”
“Ý ngươi là …” Giọng nói của lão trưởng làng có chút trầm, lão không cần hiểu hết ý nghĩa câu nói, nhưng mà điều lão lo sợ, lại không biết trước mà hợp, cảm phía sau là một âm mưu lớn vậy.
“Hắn ta cũng bị g·iết, h·ung t·hủ vẫn chưa dừng tay lại! Không, là một bọn mới đúng …” Lam kể lại, từ lúc phát hiện, các dấu vết đã được che giấu cẩn thận, nhưng vẫn có thể xác định là một kế hoạch có chủ đích. Thậm chí, cả việc h·ung t·hủ mai phục trong nhà hắn ngày hôm qua, đều thuật lại một cách tường tận.
Hai người bên phía đối diện, sắc mặt càng lúc càng khó coi, đã tin tưởng câu chuyện của Lam mấy phần, chính ông Tư Huyền là người trực tiếp khám nghiệm, cho nên những chi tiết hắn đề cập, ông đều nhớ rất rõ.
“C·hết tiệt! Không ngờ tình hình lại phức tạp đến như thế, giờ chỉ còn cách tập trung dân làng, lập mấy đội tuần tra, trong lúc chờ quan phủ đến!”
“Ta chỉ sợ, do lần trước sai sót, hắn ta sẽ càng thêm manh động, thi ác một cách trắng trợn!” Lam nói, trong đầu lại có suy nghĩ khác. Nếu bây giờ ném đá dò đường, chưa hẳn là một cách hay, h·ung t·hủ đã có một động cơ mãnh liệt, không tất yếu vì mối đe dọa mà thu tay lại.
Điều này chỉ làm cho hắn thêm cảnh giác, thay đổi cách thức gây án mà thôi. Một gói thuốc độc ném vào nguồn nước, lúc đó mọi đề phòng đều vô nghĩa. Cách tốt nhất là dụ rắn ra khỏi hang, triệt tiêu mối nguy hiểm, tên kia đã có sát ý với Lam, không thể nào để cho đối phương trong bóng tối mãi được.
“Chuyện này, ta có một kế … !” Giọng nói nhỏ, nhưng lại chứa đựng một kế hoạch to lớn, dưới ánh đèn dầu leo lét, ba người kỹ lưỡng bàn bạc, cho đến khi mặt trăng đã yên vị trên đỉnh, mới tạm thời xong xuôi. Hai lão già cũng không có ý định về nhà, mà ngủ lại trong đình canh cái xác.
Ở cái tuổi già gần đất xa trời, chuyện ma quỷ đã không còn đủ gây sợ. Ngược lại, chỉ có người thanh niên ban nãy canh ở cửa, thỉnh thoảng lại chạy lòng vòng xung quanh, dường như là tránh né vậy. Cửa chốt then cài, mấy cái lỗ hổng ở vách đình cũng bị chắn cẩn thận.
Lại đợi một hồi, kiểm tra xung quanh không có gì đáng ngờ, Lam đặt thêm mấy cái bẫy ở lối vào, mới yên lòng một chút mà ra về. Hai lão già, sức yếu lưng còng, quả là mục tiêu dễ dàng cho tên h·ung t·hủ, cho nên hắn dự định không ngủ ở nhà, mà lựa chọn một cái lùm cây gần đó, ngụy trang mai phục bên trong.
Một đêm không ngủ, với người bình thường thì có chút khó khăn, nhưng mà với thể chất của Lam, vẫn có thể miễn cưỡng giữ được tỉnh táo. Chỉ cần có động tĩnh khả nghi, hắn liền sẽ lao ra tiếp ứng.