Chương 5: Phế vật
Huyên thêm một lần nữa giật mình tỉnh dậy.
Lần này, hắn vẫn nằm ở dưới đất, nhưng chào đón hắn là một không gian hoàn toàn khác biệt. Tối tăm, ẩm ướt, và xộc thẳng vào mũi hắn là một mùi tanh tưởi nồng nặc.
Huyên biết mùi này. Đó chính là mùi của máu tươi, nhưng lần này thì nồng nặc hơn nhiều so với lần hắn b·ị đ·âm bởi Bách.
Điều này có nghĩa là nơi đây đang ngập ngụa trong máu. Hiển nhiên, đây là dấu hiệu của một tình huống nguy hiểm. Hắn cần phải tỉnh táo trở lại ngay lập tức.
Mặc kệ đầu óc vẫn còn chếnh choáng, Huyên cố ngồi dậy, nhưng cơ thể này giờ đây cử động khó quá.
Hắn có thể cảm nhận được sự đau nhức dàn trải trên khắp cơ thể, có vẻ như chủ nhân cũ của nó đã gặp phải rất nhiều v·ết t·hương.
Trong số đó thì v·ết t·hương ở bên ngực trái là đau nhất, dường như đó là một v·ết t·hương chí mạng. Máu chảy ra từ đó rất nhiều, ướt đẫm cả mấy lớp áo hắn đang mặc trên người.
Huyên đưa bàn tay phải đặt lên ngực trái, như một động thái xoa dịu sự đau đớn. Vết thương đó đã hoàn toàn biến mất, nhưng ở đó vẫn còn lại một vết sẹo rất lớn. Chắc hẳn đó chính là nguyên nhân dẫn đến c·ái c·hết của chủ nhân cơ thể đời trước.
“Cố lên nào!”
Huyên vận dụng toàn bộ năng lượng ít ỏi còn sót lại trong cơ thể rã rời của mình để ngồi dậy.
Hắn ngồi xếp bằng, mắt nhắm lại khoảng chừng vài giây trước khi mở ra để có thể thích nghi với thứ bóng tối đen đặc bao phủ khắp nơi. Giờ thì hắn đã có thể quan sát được xung quanh một chút.
Dường như Huyên đang ở trong một khu rừng. Hắn đưa mắt nhìn cả bốn phía xung quanh đều chỉ thấy những cây cổ thụ cao lớn, tuyệt nhiên không có lấy một bóng người.
“Tại sao mình lại ở đây?”
Câu hỏi trên chỉ vừa hiện lên trong tâm trí Huyên thì đầu hắn truyền đến một cơn đau dữ dội.
Đó chính là ký ức của chủ nhân cũ cơ thể này. Hắn đang dung nạp nó và cơn đau đầu có vẻ như là một tác dụng phụ của quá trình này.
Thật may là quá trình này chỉ kéo dài vài phút và hắn chẳng cần phải chịu đựng quá lâu, nhưng thật không may là kết quả của nó lại chẳng phải là điều mà hắn kỳ vọng.
“Khốn nạn thật! Liên quân mobile có đến gần 150 vị tướng, tại sao nhất định phải xuyên vào con xạ thủ phế vật này chứ?” - Huyên chua chát thầm nghĩ.
Ký ức của chủ nhân cũ cơ thể này vừa cho Huyên biết, hắn đã xuyên vào cơ thể của Valhein - vị tướng mà hắn ghét nhất trong trò chơi mà mình đã từng đạt đến đỉnh cao.
Đó là một con xạ thủ gần như chẳng có một điểm mạnh gì. Tầm đánh ngắn, thiếu cơ động và quan trọng nhất là sát thương của đòn đánh tay thì vô cùng yếu đuối.
Đó là lý do tại sao vị tướng này gần như không bao giờ xuất hiện ở các giải đấu chuyên nghiệp bao giờ.
Tuy nhiên, Valhein lại là một vị tướng có tỉ lệ xuất hiện rất cao ở trong chế độ đấu xếp hạng. Nguyên nhân là bởi nó rất dễ chơi, ngoại hình bắt mắt và được nhà phát hành ưu ái cho sở hữu rất nhiều trang phục đẹp.
Tất nhiên là với những điểm yếu của mình, tỉ lệ chiến thắng của Valhein là vô cùng thấp. Đó cũng là lý do cho việc Huyên ghét cay ghét đắng vị tướng này và đặt cho nó một cái biệt danh là “phế vật”.
Cứ mỗi khi mà nhìn thấy đồng đội của mình lựa chọn Valhein, hắn liền biết rằng đây sẽ là một trận đấu khó khăn. Lựa chọn một xạ thủ quá yếu sẽ khiến cho lực chiến tổng thể của cả đội hình thua thiệt nghiêm trọng so với đối thủ, đặc biệt là về giai đoạn cuối trận.
Tuy nhiên, lý do thực sự khiến cho Huyên ghét cay ghét đắng Valhein chính là bởi vị tướng đã gây ra rất nhiều khó khăn trong hành trình leo rank của hắn khi hắn mới tập chơi Liên quân.
Thời điểm đó, cứ mười trận xếp hạng thì có đến bảy trận đồng đội của hắn lựa chọn Valhein, và năm trong bảy trận đó là những thất bại.
Sau này, hắn buộc phải chuyển sang chơi chính ở vị trí Xạ thủ để có thể ngăn việc đồng đội lựa chọn Valhein, mặc dù hắn thích chơi ở các vị trí thiên về kiểm soát thế trận nhiều hơn như Đi rừng hay Pháp sư.
Thế nhưng Huyên chẳng có thời gian để chán nản vì thân phận mới của mình. Hắn đang ở trong một tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Nếu như hắn không muốn lãng phí cuộc sống mà mình vừa có được thì hắn cần phải hành động ngay. Ký ức của Valhein đã khẳng định điều đó.
Giờ thì hắn chính là Valhein - thiếu tộc trưởng của gia tộc Van Helsing. Đó là một gia tộc nhỏ có chiến lực vô cùng yếu ớt ở Bình nguyên vô tận.
Gia tộc Van Helsing có thể tồn tại suốt 100 năm nay đều là nhờ và sự bảo hộ của Huyết tộc - một gia tộc ma cà rồng hùng mạnh có nguồn gốc từ Vực hỗn mang.
Để đổi lại sự bảo hộ này, gia tộc Van Helsing hàng năm phải cống nạp cho Huyết tộc ba cặp đồng nam đồng nữ.
Lũ ma cà rồng man rợ này sẽ sử dụng sáu người trên như những công cụ sản sinh ra thức ăn cho chúng.
Chúng nuôi nhốt họ như những con gia súc, trước khi rút máu của họ và đóng gói trong những chiếc bình ngọc.
Chúng coi đây như là một thứ cao lương mỹ vị, bởi máu của đồng nam đồng nữ ngon hơn rất nhiều những người mà thân thể đã bị vấy bẩn bởi dục vọng.
Cha của Valhein rất bất mãn với chính sách cống nạp này của tổ tiên. Ông lập nên một kế hoạch khởi nghĩa, chống lại sự áp bức của Huyết tộc trước ngày cống nạp năm nay.
Tuy nhiên, cuộc khởi nghĩa còn chưa kịp diễn ra thì đã bị Huyết tộc đã đem quân đến đàn áp. Gia tộc Van Helsing với chiến lực yếu ớt và sự chuẩn bị sơ sài đã nhanh chóng bị khuất phục, cha mẹ của Valhein cũng bị Huyết tộc s·át h·ại dã man.
Ngay khi cảm nhận được thất bại của mình, cha của Valhein đã giao phó hắn cho thuộc hạ mà ông tin tưởng nhất - Quản gia Arjen.
Ông yêu cầu Arjen mang theo con trai mình rời khỏi chiến trường, chạy trốn về thành luỹ gần nhất của con người là Thành khởi nguyên của Vương quốc Okka.
Valhein là thiên tài trong thế hệ trẻ của gia tộc khi chỉ mới mười tám tuổi đã có thể sử dụng thành thạo tất cả các kỹ thuật chiến đấu mà tổ tiên để lại. Ông muốn giữ lại một tia hy vọng để gia tộc Van Helsing có thể phục hưng trở lại trong tương lai.
Nghe theo lời dặn của chủ nhân, Arjen mang theo một bộ phận tinh anh của gia tộc, đưa Valhein lúc đó đã bị trọng thương rời khỏi chiến trường.
Họ chạy trốn về Thành khởi nguyên, nhưng đó là hành trình không hề dễ dàng khi đội hình của họ liên tục bị truy quân của Huyết tộc quấy phá.
Cuối cùng, họ đã bị chúng chặn lại ở khu vực giáp ranh với phía Đông của Khu rừng chạng vạng.
Tại đây, hai bên đã giao chiến vô cùng kịch liệt. Huyết tộc với sức mạnh áp đảo của mình đã nhanh chóng chiếm được lợi thế.
Đó cũng là khi mà Valhein bị thủ lĩnh của truy quân Huyết tộc Dracul đâm một nhát kiếm xuyên qua ngực trái.
Thủ lĩnh gặp phải v·ết t·hương chí mạng như vậy khiến cho đội hình của gia tộc Van Helsing như rắn mất đầu. Họ dần dần bị tiêu diệt, và việc b·ị đ·ánh bại hiển nhiên chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cảm nhận được điều đó, Quản gia Arjen yêu cầu Valhein rời khỏi chiến trường, chạy vào Khu rừng chạng vạng để lẩn trốn. Trong khi đó, ông sẽ cùng với phần còn lại của đội hình cố gắng cầm chân kẻ thù.
Valhein biết mình ở lại khi không còn khả năng chiến đấu như này thì cũng chỉ là gánh nặng cho các thuộc hạ, vậy nên hắn đồng ý rời đi. Chỉ là v·ết t·hương ở ngực của hắn quá nặng, chưa đi được bao xa thì gục xuống.
“Và giờ thì tên phế vật nhà ngươi để lại đống rắc rối này cho ta sao? Khốn nạn! Vô trách nhiệm!” - Huyên thầm mắng - “Chấp niệm cái gì? Ta nhổ vào! Tình cảnh này thì sinh tồn còn khó, giúp ngươi báo thù con mẹ gì chứ? Thoát khỏi tình huống này, ta liền tìm chốn tu luyện thảnh thơi. Dây dưa với đám Huyết tộc này thì khác nào tự đi tìm c·hết.”
Suy nghĩ đó vừa vụt qua trong đầu Huyên thì ngực hắn tự nhiên truyền đến một cơn đau nhói. Hắn dùng tay phải túm chặt lấy ngực mình, nhưng sự đau đớn không hề suy giảm mà chỉ càng tồi tệ thêm hơn, giống như v·ết t·hương ở ngực của hắn sắp rách toạc ra trở lại.
“Vậy ra cái khế ước đó là như vậy sao?”
Huyên nhớ lại những điều khoản trong bản khế ước mà hắn đã ký. Một trong số đó quy định hắn không được phép có ý nghĩ từ bỏ chấp niệm của chủ nhân cơ thể trước. Nếu như vi phạm, hắn sẽ lập tức c·hết ngay.
Một điều khoản khác còn quy định, nếu trong vòng năm năm hắn không thể hoàn thành chấp niệm này, hắn cũng sẽ nhận phải kết cục tương tự như thế.
“Xem ra mình chẳng có sự lựa chọn nào khác.” - Huyên cười khổ - “Ngươi thắng rồi đấy Valhein. Ta sẽ chính thức trở thành tên phế vật nhà ngươi, kế thừa chấp niệm của ngươi và giúp ngươi hoàn thành nó.”
Cách này thật sự hiệu quả. Chỉ một suy nghĩ đơn thuần vậy thôi cũng có thể khiến cho cơn đau ở ngực Huyên biến mất hoàn toàn.
Vậy là hắn sẽ phải tiêu diệt Huyết tộc, báo thù cho Valhein.
Muốn làm được điều này thì hắn phải có được sức mạnh, và muốn có được sức mạnh thì hắn cần phải sống sót rời khỏi đây.
Đúng vậy, đầu tiên thì hắn phải thoát khỏi tình cảnh hiểm nghèo này trước đã.