Chương 4: Khế ước
Huyên giật mình tỉnh dậy, trong tâm trí hắn vẫn hiện lên rõ mồn một hình ảnh bản thân b·ị đ·âm bởi Bách.
Cái cảm giác bị lưỡi dao kim loại lạnh ngắt đâm xuyên qua da thịt đó, hắn chắc chắn sẽ chẳng thể nào quên được trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Lần này, hắn thực sự đã cảm nhận được hương vị t·ử v·ong.
“Đúng là một thằng điên.”
Huyên đưa tay phải xuống bụng, tìm tới vị trí mà hắn b·ị đ·âm. Sự đau đớn vẫn còn nguyên vẹn ở đó, nhưng v·ết t·hương đã biến mất hoàn toàn.
“Chẳng nhẽ mình đã được điều trị tại bệnh viện hay sao? Nhưng vì sao hắn biết mình là chủ mưu đằng sau mọi việc? Ai đã tiết lộ cho hắn?” - Trong đầu Huyên tự nhiên hiện ra hàng loạt câu hỏi, nhưng chẳng ai có thể cho hắn những câu trả lời thỏa đáng.
“Dù sao đi nữa thì mình cũng đã mắc sai lầm.” - Trong lòng Huyên dâng lên một tia hối hận - “Đáng nhẽ ra mình phải xử lý chuyện của tên Bách một cách gọn gàng hơn. Nếu mình dàn xếp cho hắn gặp phải một t·ai n·ạn, phế đi hai tay của hắn thì bây giờ dù hắn có biết chân tướng sự việc cũng chẳng thể cầm dao đâm mình. Mình vẫn chưa đủ tàn nhẫn.”
Huyên thở dài chán nản.
Các kế hoạch của hắn từ trước đến giờ, dù lớn hay nhỏ, đều có tỷ lệ thành công 100%. Lần này thực ra cũng chẳng thể tính là một thất bại, nhưng vẫn có một hạt sạn nhỏ. Chỉ là cái hạt sạn đấy lại khiến cho hắn phải trả một cái giá đủ lớn.
Dù sao thì hắn cũng không thể nghĩ ra được một người vẫn luôn điềm đạm như Bách lại có thể có những giây phút điên cuồng đến thế. Thực sự là chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong.
Tuy nhiên, Huyên sớm nhận ra một việc còn đáng quan tâm hơn so với sai sót này của hắn.
Đó là nơi mà hắn đang nằm dường như không phải là một bệnh viện. Chẳng bệnh viện nào để cho một bệnh nhân trọng thương như hắn nằm phủ phục trên sàn nhà như thế.
Huyên lồm cồm bò dậy, đưa ánh mắt đờ đẫn của mình nhìn khắp một lượt quanh căn phòng này. Chẳng có một thông tin hữu ích nào có thể giúp cho hắn đoán định được vị trí thực sự của bản thân.
Lọt vào tầm mắt của hắn chỉ có một màu trắng toát. Toàn bộ sàn, tường và trần nhà đều chỉ được sơn một màu lạnh lẽo ấy. Trong phòng cũng chẳng có bất cứ một đồ vật nào cả.
“Vậy cuộc là mình đang ở đâu?”
- Ngươi đang ở Cục quản lý xuyên việt thời không. - Một giọng nói đều đều phát ra từ hư không, giống như có một người người vừa đọc trộm suy nghĩ trong đầu Huyên và phản hồi lại hắn.
Huyên đưa ánh mắt ngờ vực quét qua căn phòng này thêm một lần nữa. Hiển nhiên là không có một bóng người, cũng chẳng có bất cứ một thiết bị phát thanh nào. “Vậy giọng nói đó xuất phát từ đâu?”
Khi mà Huyên vẫn chưa tìm được câu trả lời thỏa đáng cho câu hỏi vừa hiện lên trong đầu, từ trên trần nhà liền chiếu xuống trước mặt hắn một cột ánh sáng trắng toát có đường kính khoảng chừng một mét.
Trong cột sáng đó từ từ hiện ra một thân hình gầy gò ốm yếu với gương mặt của một người đàn ông trung niên. Tuy nhiên, vấn đề ở đây là người đàn ông này đeo một đôi cánh màu trắng trên lưng.
“Chẳng nhẽ đó là một thiên thần? Vậy là mình đ·ã c·hết rồi sao?”
- Đúng vậy. Tên nhóc nhà ngươi đ·ã c·hết. - Giọng nói đều đều ấy tiếp tục vang lên, hiển nhiên là từ miệng của người đàn ông có cánh, giống như đã đọc được suy nghĩ của Huyên.
“Khốn nạn thật! Chỉ một sai sót nhỏ đến vậy thôi mà mình phải c·hết sao? Mình thậm chí còn chưa kịp hưởng thụ số tiền thưởng mà mình sắp được nhận nữa chứ.” - Huyên cay đắng thầm nghĩ - “Giết người chỉ vì b·ị c·ướp mất vị trí, đúng là thằng chó điên! Rồi mày sẽ mục xương trong tù cho xem.”
- Vậy ngài là ai? - Huyên rụt rè hỏi lại người đàn ông có cánh. Hắn đặc biệt cẩn trọng trong cách xưng hô của mình, không thể nào xưng hô bừa bãi với một người mà mình chẳng biết là ai. Nếu hắn đắc tội với một người có quyền lực lớn ở một nơi thân cô thế cô như này thì hiển nhiên là hại nhiều hơn lợi.
Hắn nghĩ người đàn ông có cánh chính là một thiên thần, nhưng không thể dám chắc bởi từ trước đến nay hắn chẳng bao giờ tin vào những chuyện tâm linh như thế.
- Ta là Castiel - một thiên thần.
“Quả nhiên là vậy.”
- Vậy là linh hồn của tôi sắp được lên thiên đàng?
- Ngươi nằm mơ à? - Castiel đáp lại một cách ráo hoảnh, giống như chuyện linh hồn của Huyên được lên thiên đàng là chuyện hiển nhiên chẳng thể xảy ra - Sau tất cả những tội lỗi mà ngươi đã gây ra khi còn sống, ngươi nghĩ rằng thiên đàng sẽ có chỗ cho ngươi sao?
- Không thể nào! Tôi đã gây ra những tội lỗi gì?
- Kể ra thì nhiều lắm. Lừa đảo, chiếm đoạt tài khoản của những người chơi nhẹ dạ cả tin. Dụ dỗ, lôi kéo rất nhiều người chơi có ước mơ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp vào con đường cày thuê, hủy hoại ước mơ của họ. Và hơn hết là bày mưu, tính kế hủy hoại cuộc đời của rất nhiều con người. Nạn nhân gần nhất chính là người đã đ·âm c·hết ngươi - Phan Đăng Bách đó. Chỉ có một nơi duy nhất phù hợp với một linh hồn xấu xa như ngươi mà thôi, đó chính là địa ngục.
Huyên dường như lặng đi khi nghe Castiel liệt kê ra những tội lỗi của mình. Quả thực không ít, nhưng dù sao thì hắn cũng không nghĩ rằng linh hồn mình xứng đáng phải xuống địa ngục.
Người không vì mình trời tru đất diệt, tất cả những gì hắn làm đều vì lợi ích của bản thân. Hắn hoàn toàn không hối hận, kể cả trong thời điểm chuẩn bị phải xuống địa ngục như này.
- Nhưng ta ở đây để cho tên nhóc nhà ngươi một lời đề nghị, so với việc xuống địa ngục thì tốt hơn khá nhiều. - Castiel tiếp tục - Ngươi có muốn nghe không?
- Tất nhiên là chẳng có gì có thể tồi tệ hơn địa ngục. Ngài cứ nói. - Huyên bình tĩnh đáp lại.
- Như ta đã nói ngươi đang ở Cục quản lý xuyên việt thời không. Ngươi có thể lựa chọn xuyên không sang một thế giới khác thay vì xuống địa ngục.
Một lời đề nghị khá bất ngờ.
Huyên không bao giờ nghĩ đến việc bản thân có thể nhận một lời đề nghị như thế.
Hắn chính là một fan hâm mộ lớn của tiểu thuyết huyền huyễn Trung Quốc và xuyên không là một trong những thể loại mà hắn đọc nhiều nhất.
Thường thì sau những lần xuyên không, dù nhập vào những cơ thể có bối cảnh ra sao, thì nhân vật chính đều dần dần trưởng thành và cuối cùng trở thành một trong những người mạnh mẽ nhất trong câu chuyện đó.
Đây rõ ràng là một sự lựa chọn tốt hơn nhiều so với việc linh hồn bị t·ra t·ấn ở mười tám tầng địa ngục.
Biết vậy, nhưng hắn vẫn cẩn thận hỏi lại:
- Tôi nghĩ đó là một đề nghị tốt. Nhưng trước khi đưa ra câu trả lời thì tôi có một vài thắc mắc…
- Ngươi cứ nói.
- Tôi có thể lựa chọn thế giới mà mình xuyên vào hay không?
- Không thể. Ngươi chỉ có thể xuyên sang một thế giới có sự liên hệ nhất định với cuộc sống trước đây của ngươi. Trong trường hợp này sẽ là Lục địa Athanor - thế giới của trò chơi Liên quân mobile.
“Tuyệt! Như vậy thì ít nhất mình cũng sẽ có ít nhiều kiến thức về điểm đến của mình. Như vậy tốt hơn nhiều so với việc phải chuyển đến một nơi xa lạ hoàn toàn.” - Huyên thầm nghĩ.
- Vậy tôi có thể lựa chọn nhân vật mà mình xuyên vào hay không? - Huyên tiếp tục hỏi. Nếu như hắn có thể lựa chọn, nhất định hắn sẽ chọn một vị tướng có sức mạnh thật lớn trong cốt truyện để có thể dễ dàng hơn trên con đường trở thành cường giả của mình.
- Cũng không thể. Ngươi chỉ có thể xuyên vào những n·gười c·hết cùng thời điểm với mình. Ngoài ra, người này cũng cần phải có một chấp niệm nào đó đối với cuộc sống trước đó của bản thân. Ngươi chỉ có thể xuyên vào cơ thể hắn nếu như chấp nhận ký với linh hồn của hắn một khế ước, qua đó kế thừa và giúp hắn hoàn thành chấp niệm của mình.
- Tôi có thể biết trước mình sẽ xuyên vào nhân vật nào không?
- Dù sao thì ngươi cũng sẽ biết sớm thôi, không cần phải quá tò mò chuyện đó. Ta cũng không thể tiết lộ.
- Và câu hỏi cuối cùng, tôi có hệ thống hỗ trợ hay không? - Đây chính là câu hỏi mà Huyên quan tâm nhất. Trong những tiểu thuyết xuyên không mà hắn từng đọc, các nhân vật chính đều bằng cách này hay cách khác sở hữu được một hệ thống siêu việt. Từ đó, họ nhận được rất nhiều kỳ ngộ và có thể thăng tiến nhanh hơn trên con đường trở chinh phục thế giới mới. Huyên kỳ vọng rằng bản thân cũng có thể nhận được một hệ thống tương tự như thế.
- Ngươi nên bớt đọc tiểu thuyết đi. Chẳng có hệ thống gì đâu, cuộc sống ở thế giới mới ngươi sẽ phải tự thân lo liệu thôi. Đừng tốn thời gian của ta thêm nữa, rốt cuộc là ngươi có đồng ý hay không? - Castiel tỏ ra hơi mất kiên nhẫn.
Vừa nói, Castiel đưa bàn tay phải của mình ra trước mặt Huyên. Từ bàn tay gầy guộc này, một chùm ánh sáng trắng dần dần hiện lên, bao bọc trong đó là một tờ giấy và một cây bút mực có nhiều đường nét cổ xưa.
Trên tờ giấy là nội dung của một khế ước, giống như lời Castiel nói, với các điều khoản cho phép hắn sống lại ở một thế giới mới, tuy nhiên đổi lại hắn phải kế thừa chấp niệm của một người nào đó không được ghi rõ ở đây.
- Nếu ngươi đồng ý, hãy ký tên mình vào khế ước này. - Castiel tiếp tục.
“Xem ra chẳng còn lựa chọn nào khác. Dù có như nào đi nữa, so với đày đoạ bản thân ở mười tám tầng địa ngục thì sống lại ở một thế giới mới vẫn là sự lựa chọn tốt hơn.”
- Tôi đồng ý. - Huyên nhận lấy tờ giấy và cây bút từ Castiel, trước khi ký tên mình vào khế ước.
- Khế ước hoàn thành. Giờ thì chúc ngươi may mắn với hành trình của mình.
Castiel vừa dứt lời thì một cột ánh sáng khác đột nhiên từ trên trần nhà chiếu xuống, bao bọc lấy linh hồn của Huyên. Theo đó, linh hồn của hắn dần dần tan biến vào hư vô. Đó là dấu hiệu của việc quá trình xuyên không đã chính thức bắt đầu.
“Ta đến đây, Lục địa Athanor.”