Chương 65: Thăm ngàn, kẹt ngân điên cuồng cày cấp
Dương Quản lúc này rất buồn bực, vì hắn bỏ công sức rất lâu, để cho người của mình tạo ra những cánh cổng triệu hồi tầm xa này.
Vì để cho ma tộc không thể phát hiện năng lượng khi triệu hồi, mỗi năm người của hắn chỉ làm ra được một cổng cấp cao này, chỉ có mục tiêu là sẽ bắt Kaiser hay Công Chúa.
Chỉ cần bắt được một người, đến khi chiến đấu cùng ma tộc, chỉ cần đưa Kaiser hay Công Chúa ra làm lá chắn. Thì mấy tên ma tộc này cũng sẽ ném chuột sợ vỡ bình, tất nhiên sẽ không dám chống trả lại, đến lúc đó chính là cơ hội tiêu diệt ma tộc.
Thế là hắn chờ đợi ròng rã mười một năm, chỉ bắt được mấy tên tình nhân ma tộc đi với nhau ra đây hú hí, còn hai kẻ quan trọng cần bắt thì chẳng bao giờ thấy.
Vì một người thì suốt ngày sách đao ra ngoài chiến đấu chém chém g·iết g·iết, còn một người lại không thể thấy đường, nên không bao giờ ra đây ngắm hoa cỏ.
Chính vì thế đôi lúc hắn nghi ngờ, quyết định của mình không biết có đúng hay không?
Đến hôm nay khi hắn được bọn sát thủ của Diêm La Điện triệu hồi, thì hắn biết được mình đã thành công.
Lần này không chỉ có đứa cháu gái hắn xuất hiện, mà còn có cả thằng cháu trai của mình cũng đến nơi này.
Hắn chắc chắn mình đã thành công, cơ hội chiếm lấy Ma Tộc và trả thù Maximus đã đến, nhưng thế quái nào lại bị phá hỏng, bởi một tên thương nhân xuất hiện.
Rồi chưa nói theo tình báo của những người lính rút lui trở về, thì tên đi cùng cháu gái ông ta, cũng có mặt ở trận chiến dưới tường thành, và những tên mạnh mẽ ở đâu xuất hiện chi viện Ma Tộc là do tên này triệu hồi.
Cũng vì có tên này mà bây giờ không còn là cuộc b·ắt c·óc đơn thuần nữa, mà bây giờ đã trở thành cuộc chiến đấu một sống một còn của hắn, cùng với tên Maximus này.
Hắn nhìn Tú với ánh mắt thù hằn, chỉ cần có cơ hội, hắn muốn chính tay mình g·iết c·hết con kiến hôi này cho bỏ tức...
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
“Hắc bạch câu hồn”
“Cưỡi mã cầm tre phân thiên hạ”
“Nghịch Vương song tinh”
Hắc Bạch Vô Thường sử dụng kỹ năng là hai sợi xích trắng đen, chúng quấn vào nhau thành cặp xích sắt màu đen trắng, chúng như hai con rắn đang quấn vào nhau, ở đầu dây xích là lưỡi câu, chúng bay đến như muốn câu lấy hồn phách Ma Vương.
Còn Thánh Gióng khi sử dụng kỹ năng, làm cho cả người từ ngựa đến cây tre mà ngài ấy đang cầm, tất cả như nhuộm thành màu vàng kim, rồi sau đó một một đòn bổ xuống như hủy thiên diệt địa hướng về Maximus.
Dương Quản cung tay lại, đấm ra hai quyền song song chạm vào nhau, giống như hai tiểu hành tinh v·a c·hạm vào nhau mà p·hát n·ổ.
“Soàn soạt... Roẹtt... Ầm”
Từng đòn, từng đòn t·ấn c·ông rơi lên thẳng lên người Ma Vương, chỉ thấy khi chúng chạm vào người Ma Vương, thì xung quanh Ma Vương xuất hiện những vòng tròn lục giác.
Những đòn t·ấn c·ông chạm vào vòng tròn lục giác này, giống như những chiếc lá rơi xuống giếng, rồi chạm vào mặt nước, chỉ tạo ra được một cơn sóng nhẹ chứ không gây tổn hại gì.
Như được tích tụ từ những đòn t·ấn c·ông đó, Ma Vương bắt đầu phản công lại năm người, từ những vòng tròn ma thuật này.
“Ma Vương bạo phong”
“Ầm... Ầm... Ầm... Ầm... Ầm... Hự...ự...”
Năm người như bị xe tải tông phải, cơ thể khó chịu và nhộn nhạo không thôi.
Ba người Mã Điện, Hắc Bạch Vô Thường cùng Dương Quản và Thánh Gióng bị đòn phản công này đẩy ra xa.
Sau khi bị nhiều đòn t·ấn c·ông của năm người, lượng HP của Ma Vương cũng bị giảm hai phần mười.
Tuy Ma Vương bị năm người dồn ép nặng nề, nhưng bọn họ cũng không nhẹ nhàng là bao, HP của tất cả đều cũng bị giảm đi một phần mười.
Dương Quản bắt lo sợ cuộc tập kích này thất bại, nếu bản thân hắn và người của mình rút đi, thì cơ hội giống như vậy sẽ không thể xuất hiện ra lần thứ hai a.
Hắn liền dùng kỹ năng thống trị, của kẻ điều khiển người đến từ thế giới khác của mình, hắn ra lệnh cho Thánh Gióng bằng suy nghĩ, yêu cầu vị Phù Đổng Thiên Vương này canh thời cơ, hãy ra đòn t·ấn c·ông mạnh nhất, để tạo cho hắn khoản trống, để hắn có cơ hội thực hiện kế hoạch mới của mình...
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Ma Hậu cầm quyền trượng của mình tạo ra những chiếc khiên chắn, rồi đỡ lấy những mũi tên từ No.04 và những đòn t·ấn c·ông b·ằng nguyên tố của No.03, hai tên sát thủ cận chiến như No.05 và No.02, dùng thương và búa của họ t·ấn c·ông bà, cũng bị những cái khiên này chặn lại.
Từng mảnh pha lê đầy sắc nhọn được Ma Hậu gọi ra, nếu như có những ánh nắng chiếu vào những mảnh pha lê này, chúng sẽ tạo ra những ánh sáng có bảy màu cực kỳ đẹp mắt.
Nhưng cho dù nó đẹp tới đâu, vì nơi đây có không gian tỏa, nên ánh sáng mặt trời bị chê mất đi, làm cho chúng không thể tỏa sáng.
Nhưng lúc này đây, bốn tên sát thủ của Thập Điện Diêm La, cũng không có tâm tình mà ngắm nhìn những mảnh pha lê này.
Vì cả bốn tên này không ngờ rằng, Ma Hậu lại là một người Ma vũ song tu, sau khi cho những mảnh pha lê t·ấn c·ông bọn chúng, thì Ma Hậu lại lấy ra một thanh kiếm.
Như được thần linh ưu ái, một luồng sáng từ trong người Ma Hậu phát ra, rồi thanh kiếm bà ấy đang cầm, như được nhuộm lấy màu trắng mà trở thành một thanh kiếm ánh sáng.
Rồi Ma Hậu phản công lại bốn người Diêm La Điện này, bằng những đường kiếm bằng ánh sáng, những nơi bị luồng kiếm ánh sáng này đi qua, sẽ b·ị c·hém đứt lìa một cách bằng phẳng như gương.
Sau khi dùng những kỹ năng của bản thân để chặn lại, cả bốn tên bị đẩy lùi về sau rất nhiều.
Bọn chúng cảm thấy đối phương khó đối phó vô cùng, nếu có đủ Thập Điện Diêm La ở đây, thì bốn tên này không phải chật vật như vậy, nhưng bây giờ cầm cự giữ chân bà thì bọn hắn tự tin sẽ làm được.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Elena cố gắng bay lên, để thoát ra khỏi tầm t·ấn c·ông của bốn tên hội bàn tròn, bọn họ có vẻ như hiểu được rằng, để cô bay khỏi sự luôn phiên phối hợp của bọn họ, thì cô sẽ phát huy được khả năng của roi hoa hồng.
Nên bọn họ luân phiên thay phiên nhau, ngươi lên rồi ta xuống t·ấn c·ông cô, làm cho Elena buồn bực không thôi, cô lúc này chỉ có thể xoay tròn cây roi hoa hồng của mình, để tạo thành một bức tường phòng vệ.
Mỗi lần cô muốn ngừng roi lại để dùng kỹ năng Đấu Trường Vĩnh Cửu, sau đó triệu hồi thuộc hạ mình, nhưng mỗi lần như vậy là có tên t·ấn c·ông vào, làm cô phải tiếp tục phòng thủ, Elena lúc này nghẹn khuất không thôi.
Nào giờ chỉ có cô ta đánh người, chứ bao giờ lại bị người đánh như thế này đâu.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Ba tên hội bàn tròn mỗi tên cầm một loại v·ũ k·hí rất là lạ, một tên cầm theo một cây gậy, nếu như ở thế giới con người, thì người ta gọi là gậy bắt chó.
Curberus C bị một tên tròng thòng lọng hẳn vào cổ, nó điên cuồng xoay vòng quanh liên tục để thoát ra.
Tuy nó chuyên về phòng thủ, nên không sợ sát thương từ đòn t·ấn c·ông này, nhưng lại có thứ gì đó lại tròng vào cổ mình, thì làm sao nó có thể chấp nhận được.
Chỉ thấy tên này được nó cho chơi trò đu quay, cả hai chạy vòng vòng, ai sẽ là người choáng trước ngã xuống, hay là buông ra sẽ là kẻ thua cuộc, cứ thế cả hai cứ quay đều quay đều những vòng quay.
Curberus B thì khi bị tròng vào cổ như vậy, nó thì lại không khách khí, liền tát hay dùng ba cái đầu của mình cố gắng cắn tên này, nhưng lại bị v·ũ k·hí của hắn ghì c·hặt đ·ầu lại.
Tên này cũng khó chịu không thôi, vì con chó này có sức lực lớn quá, hắn phải dùng mọi sức mới giữ được nó không t·ấn c·ông tới hắn, hắn biết rằng nếu mình bị con chó này đánh trúng, thì bản thân hắn cũng ăn không tiêu.
Lúc này đây chỉ thấy Curberus B tiến lên t·ấn c·ông b·ằng những cú tát, rồi lùi lại để cố gắng thoát khỏi cái cây gậy của tên này.
Tên hội bàn tròn này bắt buộc phải di chuyển theo cùng nó, nên khi người khác nhìn vào chỉ thấy được là, cả hai đang nhảy vũ điệu cha cha cha.
Curberus A cùng với tên hiệp sĩ bàn tròn còn lại đang, ta tránh thì ngươi phun, ngươi phun ta chích, từng cái đầu của nó thay phiên nhau phun ra những quả cầu, sét, lửa và băng.
Còn tên hiệp sĩ này dùng cây gậy của mình, phóng ra những luồng điện màu xanh đầy uy lực, nếu hắn ta ở Việt Nam, có lẽ sẽ thích hợp làm thợ săn Exciter chích chó.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Ai cũng phải lăn xả chiến đấu, nhưng riêng chỉ có mình Điệp Vân Tú là nhàn nhã nhất, vì hiện giờ cậu như một anh nông dân chính hiệu, đang chăm chỉ thăm ngàn, cấp độ của cậu đang lên liên tục.
Những con chó sói, người sói, tộc chiến binh chó, chó quỷ và những quái vật họ chó, được còi gọi chó triệu hồi.
Từng con từng con bị hạ gục, sau đó được Tú hồi sinh dậy, trở thành zombie và seleton, vài con trực tiếp biến thành hiệp sĩ không đầu, hay những con lich rồi tiếp tục chiến đấu.
Đây là một trận chiến giữa zombie, xác sống và đống trái cây, ngoài những người cây và cây ăn thịt ban đầu, Mai An Tiêm liền quăng những hạt giống đất, chúng liền mọc ra những loại cây ăn trái, rau củ và hoa cỏ khác nhau.
Như hoa Loa kèn khi mọc lên phóng ra những âm thanh, q·uấy n·hiễu và t·ấn c·ông những con zombie làm chúng mất phương hướng, hoa Corpse tỏa ra mùi thối đến những con zombie phải n·ôn m·ửa.
Những quả bắp b·ị b·ắn lên trời rồi rơi xuống, hạt của nó nổ ra bay tung tóe khắp nơi, tạo thành sát thương lớn cho những con zombie và seleton.
Còn những quả đậu hà lan, được bắn ra từ cây mẹ, nó giống như súng sáu nòng bắn ra liên tục từng hạt đậu một.
Những trái chuối được bắn vào lũ zombie và seleton, làm chúng bước đi chậm chạp lại, thậm chí là trượt vỏ chuối té ngã làm rớt cái đầu lăn lông lốc.
Một quả dưa hấu khổng lồ được Mai An Tiêm triệu hồi, rồi rơi từ trên trời xuống giửa đội ngũ zombie, seleton rồi p·hát n·ổ như một quả bom.
“Roạchh... Rụpp”
“Bộppp”
Một miếng dưa sau khi p·hát n·ổ, bay tới hướng Tú được cậu chụp được, rồi cậu đưa lên miệng rồi cắn một ngụm.
“Hảo dưa, ngọt mát quá trời luôn nha”
“Tất nhiên là thế rồi, dưa do ta trồng mà, phải ngon ngọt mát và chất lượng rồi”
Giọng đáp lời này lại là từ một bông hoa tulip, nó mọc kế bên cạnh Tú, còn giọng nói trong bông hoa đó, lại là giọng nói của Mai An Tiêm.
Vì khi ông ấy bị triệu hồi đến thế giới này, ông ta đã bị giam giữ trên một vòng tròn ma thuật, triệu hồi cùng Mai An Tiêm lúc đó, có Thánh Gióng và Sơn Tinh.
Vì ông có chức nghiệp là nông dân thành thánh, nên tên Dương Quản bất tài này không coi trọng ông cho lắm, vì hắn chỉ nghĩ chỉ có nghề chiến đấu mới mang lại chiến thắng.
Vì đã tốn một mớ tài nguyên thiên để triệu hồi một dũng sĩ từ thế giới khác, nên hắn miễn cưỡng sử dụng Mai An Tiêm vào đội hình chiến đấu này của mình.
Lúc tên Dương Quản lại gần từng người, rồi nói nhỏ câu thần chú vào tai họ, làm những người được triệu hồi đó sẽ mất đi lý trí, rồi nghe theo lời hắn điều khiển, tuy họ vẫn còn suy nghĩ riêng của mình.
Nhưng mỗi khi tên Dương Quản này xuất hiện, thì những lý trí đó sẽ bị giam cầm, lúc này chỉ còn lại là một con rối, một cổ máy chiến đấu hình người mà thôi.
Lúc đó Mai An Tiêm thấy được hắn làm vậy với Thánh Gióng và Sơn Tinh, nên ông ấy nhanh trí búng hai hạt giống trái bông gòn vào tai mình để bịt lại, nên ông ta mới giữ được lý trí đến bây giờ.
Khi bị triệu hồi đến đây, ông ta cảm nhận được có một người, có huyết mạch của tộc con Rồng cháu Tiên như mình, tuy chỉ có được một nửa đó là Điệp Vân Tú (mẹ là người Việt, cha là người Hoa) cảm nhận huyết mạch nó khác hoàn toàn với cảm nhận bằng vật phẩm hay ấn ký, nên không gian tỏa không thể ngăn được Mai An Tiêm cảm giác được.
Nên ông ấy đã đánh cược một lần cầu cứu cậu, khi nghe được nguồn cơn từ Mai An Tiêm nên Tú và ông ấy chỉ vờ như đánh nhau.
Nhưng thực ra là ông ta tạo ra những quái vật từ những thực vật này, là giúp Tú cày cấp, đừng thấy chúng t·ấn c·ông dữ dội, nhưng thực chất sát thương của chúng không có bao nhiêu, hầu như là đưa mạng cho đám zombie và seleton g·iết, bọn chúng chỉ g·iết mấy con zombie và seleton chỉ làm màu cho người khác thấy mà thôi.
Tất cả đều trong sự điều khiển của Mai An Tiêm, Tú cũng hợp tác đóng vỡ kịch này cùng ông ấy, những con zombie hay seleton c·hết đi, cậu vẫn có thể triệu hồi lại, khi hết MP thì cậu chỉ việc là...
“Kren ông bán cho tôi tiếp tục mười bình MP cấp cao nào, nhớ triết khấu lại cho tôi đấy”
Kren lúc này cũng vui vẻ cười đến ngoắc tới mang tai, tên khách hàng này của ông ta không ngờ có tiền đồ đến như vậy.
Lúc đầu ông ta gặp mặt cậu, thì cậu chỉ mua đồ của ông ta được, chỉ bằng thần tinh (điểm danh vọng) không gặp được cậu bao lâu, thì bây giờ cậu mua vật phẩm của ông ta tới bây giờ gần mười triệu vàng rồi.
Cứ thế Tú cứ tiếp tục thăm ngàn, rồi tiếp tục kẹt ngân tích điểm chỉ số, điên cuồng không ngừng nghĩ, vì Mai An Tiêm cho rằng cậu lúc này còn yếu, nên lúc này cần mạnh lên và cùng nhau chờ cơ hội phản công đến.
Trên người Tú ánh lên ánh sáng của người chơi đang lên cấp, chớp sáng chớp sáng liên tục như một cái đèn màu đêm Giáng Sinh vậy.