Chương 63: nổi khổ của Hắc Long Vương
Khi hơi nước tan đi, Ma Hậu thấy một chuyện mà mình không thể nào tin được.
“A chàng... Chàng thật là... Không nghiêm túc chút nào a”
Ma Hậu la lên khi thấy Ma Vương đang k·hỏa t·hân quỳ một gối xuống dưới đất, với tư thế của Arnold kẻ hủy diệt khi xuất hiện ở đầu bộ phim.
Lúc này đây Ma Vương cũng đơ cả người, ông ta đang yên đang lành, đang ngâm mình trong hồ tắm, thì lại bị lôi ra đây, đã thế còn bị khoe ra hết cho bàn dân thiên hạ thấy nữa.
Ông ấy cảm thấy bản thân khá bất lực, vì bản thân ông ta lúc này không khác nào tên biến thái, cũng may a, con gái cưng của ông không thấy được cảnh này, nếu không thì bản thân mình khó mà ăn nói nha.
Theo báo cáo của trận giao chiến trước cổng thành lúc trước, sau tường thuật lại của Kaiser, ông ta cũng biết tác giả của việc ông xuất hiện ở đây là ai làm rồi.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Và cách đó không xa Hắc Long Vương, đang ôm hôn Dương Quản một cách thắm thiết, vì đang nhắm mắt nên hắn không biết mình đang ôm hôn ai, còn Dương Quản vì quá bất ngờ nên đứng hình mất năm giây.
Không biết từ đâu nhạc được nổi lên, đó là bài nhạc My Heart Will Go On vang lên.
Hắc Long Vương ôm hôn Dương Quản thắm thiết xoay tròn trên không trung, hạnh phúc như cặp đôi Jack và Rose đang đứng trước mũi tàu Titanic.
Mấy tên sát thủ Diêm La Điện, đang đứng gần hai người cũng hoảng sợ tránh ra xa, bọn hắn không ngờ vị vua của đế quốc loài người, ngoài miệng thì nói yêu nữ Hoàng Tinh Linh, nhưng lại có sở thích như thế này.
“Chụtt... Choẹtt... Chóp... Chép... Ủa sao miệng nàng hôm nay lạ thế, ta thấy ngọt hơn ngày thường nhà”
Hỏi một hồi lâu vẫn không có hồi đáp, Hắc Long Vương liền mở mắt ra nhìn, thì trực tiếp hóa đá, những người khác thấy cảnh này thì muốn n·ôn m·ửa.
Nào có phải là Thủy Long Vương đâu, mà lại là một tên đàn ông lạ hoắc, đã vậy hắn còn nói những lời buồn nôn như vậy với đối phương, lúc này đây hắn muốn tán mình vài cái cho đỡ nhục a.
Nếu như để cho Thủy Long Vương biết được chuyện này, thì hắn sợ ả ta sẽ nghĩ rằng mình đã biến thành nhân yêu thật sự, đến lúc đó cái tự tôn đàn ông cuối cùng của hắn cũng sẽ vỡ nát nha.
Khi Dương Quản lấy lại bình tĩnh thì phẫn nộ vô cùng, hắn nghĩ rằng mấy tên Ma Tộc này thật là đê tiện, chuyện này tính sát thương không hề có, nhưng mà tính sĩ nhục cực kỳ cao a.
Không biết lũ Ma Tộc này, lấy đâu ra tên nhân yêu này để sĩ nhục hắn, làm cho hắn phẫn nộ mà mất lý trí, liền dùng kỹ năng của bản thân t·ấn c·ông Hắc Long.
“Nghịch vương tạc thiên”
“Ầmmm... Rầmm... Rầmm”
Hắc Long Vương dính một đòn bất ngờ của Dương Quản, làm mất đi hai phần mười lượng HP của mình, còn Dương Quản ở sát bên dùng kỹ năng có công kích lớn, cũng bị mất đi một phần mười máu.
Cả hai bị thổi bay thẳng xuống đất, lúc này đây Hắc Long Vương cũng hoàn hồn lại, nhìn xung quanh liền thấy Điệp Vân Tú, hắn không hề phát hiện lời nguyền của mình ở trên người cậu.
Hắc Long Vương nghĩ rằng đây lại là trò gì đó của tên con người này rồi.
Thù mới hận cũ chồng chất không thôi, Hắc Long nghĩ rằng, mỗi lần gặp tên con người này là mỗi lần hắn gặp chuyện không may, dường như tên con người này là khắc tinh của đời hắn vậy.
Lúc này đây trong đầu Tú cứ nghe tiếng “Ting” và “Ting” khi điểm phẫn nộ của Ma Vương và Hắc Long Vương dành cho cậu đang tăng lên.
Hắc Long Vương thì Tú trực tiếp bỏ qua không thèm nhìn, tên này từ lúc trong hang rồng ra, đuổi theo cậu làm cho Điệp Vân Tú hết chạy đông rồi chạy tây, c·hết lên c·hết xuống rất nhiều lần, mà bây giờ lại bị cậu làm cho thê thảm mấy lần, nên cậu chẳng thèm quan tâm tên này nữa.
Rồi cậu liếc nhìn Ma Vương không một chút sợ hãi, ánh mắt như muốn nói với ông ta rằng.
“Sỉ điện ông quan trọng hơn, hay mạng sống các con ông quan trọng hơn vậy hả?”
Tình trạng của hai người lúc này, không khác gì con rể ra mắt nhạc phụ, nhưng nhạc phụ lại không vừa mắt thằng con rể này chút nào.
May mắn là trong không gian chứa đồ của Ma Vương, ông ta thường mang theo một chiến bào, để lấy ra mặc khi chiến đấu.
Nếu không có nó ông ta chỉ biết tòng ngồng, chạy khắp thành mà trở về vương cung của mình rồi.
Sau khi đã mặc đồ vào Ma Vương nghiêm túc nhìn mọi xung quanh, ở đây lại có nhiều khuôn mặt thân quen nha.
Ở xa xa Dương Quản đang chật vật đứng lên, khi tự ăn một đòn t·ấn c·ông của bản thân, Ma Vương cũng thấy được hắn rồi la lên.
“Dương Quản tên khốn nhà ngươi, ngươi vẫn không c·hết tâm làm hại Ma Tộc ta ư? Ta hối hận vì lần đó nể tình ngươi là anh trai của ái Hậu của ta, mà tha c·hết cho ngươi, để cho ngươi hết lần này tới lần khác tìm đủ cách làm hại Ma Tộc ta”
Dương Quản khi nghe Ma Vương nói, như một tên như được đánh máu gà, rống cổ lên thét vào mặt Ma Vương.
“Không phải vì tên Maximus khốn kiếp nhà ngươi sao? Em gái yêu quý của ta và nữ Hoàng Merline, chẳng lẽ đã trở thành người phụ nữ của, một người thì yêu ngươi đến không thèm nhìn mặt người đàn ông nào khác, còn một người thì đi theo ngươi”
Hắn càng nói càng điên cuồng, và chuyện tên Dương Quản này nói ra lại càng làm người ta rùng mình.
“Đến lão già nhà ta lại muốn em gái ta lên làm nữ hoàng, việc đó đối với ta cũng không ảnh hưởng gì, chỉ cần ta lấy nó thì ngai vàng cũng chỉ là của ta, nhưng lão già kia lại không những đồng ý cho nó kết hôn với ngươi. Mà còn dám nói rằng ngai vàng này ta không xứng, ta phải tốn một đống vàng để thuê sát thủ Diêm La Điện g·iết lão già nhà ta, tất cả lỗi này đều do ngươi cả Maximus à, nếu không có ngươi, thì tất cả cũng thuận lý thành văn là của ta rồi”
“Chắc là mi cũng không biết vì sao mà Merline và tên lùn Gama lại hợp tác với t·ấn c·ông Ma Tộc phải không? Ta hứa với nàng ta rằng, sau khi t·ấn c·ông Ma Tộc liền lấy thần dân của ngươi ra ép ngươi phải từ hôn với Dương y Ngọc và lấy nàng ấy. Còn tên lùn Gama thì ta hứa với hắn rằng, những máy móc kỹ thuật của Ma Tộc cùng Nhân tộc sẽ chia sẽ cho hắn, cùng với quyền sử dụng mỏ khoáng sản nữa, kế hoạch của ta sẽ là trong ứng ngoại hợp sẽ tiêu diệt hết ma tộc. Nhưng ta thật sự tò mò những ám tử mà ta cài vào Ma Tộc nhiều năm, không ngờ lại bị mi nhổ cỏ tận gốc, rồi còn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông với ta nữa chứ, Ma Tộc vẫn mãi là Ma Tộc, luôn luôn xảo trá ngạo mạn a”
Điệp Vân Tú khi nghe xong, lại càng thấy tên Dương Quản này, càng kinh tởm vô cùng, việc hắn âm mưu g·iết cha mình đủ làm cậu câm ghét rồi, mà bây giờ chính miệng hắn lại nói muốn lấy cả em ruột của mình nữa, tên này thật đáng c·hết muôn lần.
Điệp Vân Tú có xúc động muốn lấy cây muỗng tiệt tử tiệt tôn của mình, giải quyết tên này, vì bản thân còn yếu nên cậu chỉ biết chờ thời cơ mà thôi.
“Ngươi nói gì thế hả Dương Quản? Lúc trước ngươi nói rằng cha mất do bệnh, tuy ta không tin lời ngươi, nhưng ngươi là anh trai của ta nên ta mới tin tưởng ngươi, sau khi ta trở về dự tang Phụ vương. Ngươi lại bẫy ta và chàng ấy, không phải vì ta mà chàng ấy đã g·iết tên lòng lang dạ thú nhà ngươi rồi, ta cũng hối hận vì đã không xông vào tẩm cung, để xem di hài của phụ vương, nếu không ta và chàng ấy đã biết được, mà g·iết c·hết tên bất hiếu nhà ngươi rồi”
Công Chúa ở gần đó nghe được mọi chuyện, cô chỉ biết cắn chặt đôi răng ngà của mình, cô không ngờ rằng mình còn có một người ông, mà lại c·hết trong tay cậu của mình, đã thế hắn còn muốn đem mẹ cô ra làm vợ của mình nữa chứ.
Cô luôn kêu gọi mọi người sống hòa thuận và hòa bình với nhau, nhưng khi đối mặt với chuyện này, cô lại không biết bản thân muốn tha thứ hay muốn người cậu này c·hết nữa.
Kaiser lúc này bình thản vô cùng, anh ta cứ xem mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình, điều anh ta quan tâm chỉ là gia đình mình ở Ma Tộc mà thôi.
Còn Elena và ba anh em Curberus từ khi được Điệp Vân Tú triệu hồi, thì chẳng dám lên tiếng, vì ở đây có sự xuất hiện của Ma Vương cùng Ma Hậu, mà từ khi thấy cảnh k·hỏa t·hân của Ma Vương, cả bốn cứ xem mình là người câm người mù cả rồi.
Sau khi hết bí mật về gia đình Ma Vương và Ma Hậu, họ càng phải im lặng hơn, cả bốn thành thật điều tiết bọn chó được Tú triệu hồi cùng, để bọn chúng không sủa với làm phiền bọn họ.
Mấy tên Diêm La Điện bắt đầu mất kiêng nhẫn, bọn hắn đã ngán phải xem drama của gia đình khách hàng này quá rồi, liền quát lên nói với Dương Quản.
“Ngươi lề mề quá đi thôi, nếu không có á·m s·át nữa thì bọn ta sẽ rút lui, nhưng ngươi vẫn phải thanh toán đầy đủ cho chúng ta”
Dương Quản nghe vậy thì nhíu mày, nhưng vẫn bình tĩnh nói.
“Vẫn g·iết a, bây giờ thêm ít người và đám chó hoang này, các ngươi cứ g·iết hết, ta vẫn thanh toán đầy đủ cho các ngươi, việc g·iết được Ma Vương và mấy tên Ma Tướng, ta sẽ thanh toán bằng một nửa kho báu của chúng cho các ngươi, à nếu được thì g·iết luôn tên Long yêu đằng đó luôn, ta sẽ thanh toán thêm luôn cho các ngươi”
Khi nghe được lời tên Dương Quản nói, Hắc Long Vương lúc này đây chỉ biết lẩm bẩm trong miệng, hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Dương quản...
“Ta đâu có muốn ở đây đâu a, sao lại đối xử với ta như thế a"
Hắc Long Vương gào thét trong lòng một cách uất ức.