Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chơi Game Bằng Cách Gọi Huynh Đệ

Chương 4: Trò chơi này có gì đó không đúng a hai




Chương 4: Trò chơi này có gì đó không đúng a hai

“Hihi... Hihi..."

Cô gái NPC sau khi nhìn thấy Điệp Vân Tú va mặt vào màn chắn của cổng dịch chuyển, thì bản thân không kìm được che miệng lại mà cười.

Điệp Vân Tú lúc này hận là bản thân không tìm được cái lỗ nào đủ to, để cho mình chui vào trốn cho đỡ nhục a, thật sự là mất hết mặt mũi mà, sau mười giây ngại ngùng trôi qua, không chờ đợi gì nữa Tú liền phóng ngay vào cổng dịch chuyển rồi biến mất.

Khi cậu mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong một hang động, mà không gian trong hang này cũng khá là rộng rãi nhưng lại khá tối, còn cấp độ của bản thân bây giờ đã bị giảm xuống âm cấp.

________________________________________________________

IGN: Con Gián

Lv: - 1

HP: 100/100

MP: 80/80

SP: 80/80

EXP: 0/0

________________________________________________________

Thấy được cấp độ của mình như vậy, thì Điệp Vân Tú khá là bực bội vì bản thân chỉ mới vào trong trò chơi này chưa được bao lâu, mà mình lại c·hết như vậy rồi, cậu cảm giác như vận xui sau khi chia tay, nó có vẻ như đã tăng lên nhiều nha, nhưng rồi cậu ta lắc lắc đầu của mình để xua đi cái suy nghĩ đó rồi lẩm bẩm nói.

“Chắc việc này chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, chứ không phải là chuyện xui xẻo gì đâu nhỉ?"

Cậu ấy thì thầm với bản thân, giống như đang tự thôi miên chính mình vậy, rồi Tú hướng ánh mắt mình mà nhìn về phía trước, ở phía xa xa Điệp Vân Tú thấy được trước tầm mắt của mình, hình như có một chút ánh sáng đang chiếu vào, cậu ta suy đoán rằng ở nơi đó có thể chính là cửa hang, cậu quyết định đi ra ngoài để thám thính một chút xem sao.

Nhưng rồi cậu ta chưa đi được mấy bước, thì Điệp Vân Tú cảm nhận được ở sau lưng của mình lại có một luồng gió đang thổi tới, mà luồng gió này có mùi gì đó khá là tanh tưởi và hôi kinh khủng, y như mùi một ai đó cả năm không đánh răng vậy, làn gió này thổi vào sau gáy như vuốt ve từng cọng tóc của cậu ta, Điệp Vân Tú cau mày rồi lẩm bẩm.

“Thông thường thì trong hang, nơi nào có gió chắc chắn là nơi đó sẽ có lối ra, mà sau lưng mình cũng có gió nữa. Như vậy thì có thể cái hang này nó có tới hai đường ra, nhưng mà trong cơn gió này sao có cái mùi gì như chất thải động vật vậy ta?”

“Phì.. ìì... Khịt... khịt...”

Không đợi cậu kịp suy nghĩ lâu thì bên tai cậu ấy lại nghe được một tiếng thở rất mạnh, rồi từng giọt từng giọt nước rơi "tong... Tong..." lên chiếc áo tân thủ của cậu ta, sau lưng Điệp Vân Tú bắt đầu đổ đầy mồ hôi và rồi cậu suy nghĩ.

“Không phải như mình nghĩ đó chứ, lại tiếp tục nữa rồi ư?”

Điệp Vân Tú gian nan nuốt một ngụm nước bọt, cậu từ từ quay đầu của mình nhìn lại, cậu ta lúc này cũng nhìn thấy được thứ đang thở phì phò và nhiễu nước sau lưng mình là cái thứ gì, đó lại là một con hổ răng kiếm.

_______________________________________________________

Hổ răng kiếm

Lv 15



HP: 400/400

MP: 200/200

Tình trạng: vui vẻ, thoải mái, săn mồi

_______________________________________________________

Sau khi thấy được thông tin đó của con quái vật, Tú cảm thấy tình hình của bản thân lúc này lại không được ổn cho lắm, không đợi cậu kịp phản ứng gì thì con Hổ răng kiếm này liền t·ấn c·ông cậu ta.

“Crốpp ... Bộpp!!!"

-59 HP

-73 HP

Với một cái tát đầy yêu thương và một cú đớp giao lưu tình cảm, cậu ấy tiếp tục chuyển sang màu xám rồi biến mất, khi mở mắt ra thì cậu ta đã trở lại sảnh chờ của mình với một khuôn mặt cứng đờ, rồi một tràng thông báo của hệ thống lần nữa vang lên.

*Ting*

“Bạn đ·ã c·hết”

*Ting*

"Cấp độ của bạn bị giảm -1"

_______________________________________________________

IGN: Con Gián

LV -2

HP: 100/100

MP: 80/80

SP: 80/80

EXP: 0/ -10

________________________________________________________

Cấp độ của cậu lại tiếp bị giảm xuống, Tú bắt đầu hoang mang Hồ Ngọc Hà, khi bản thân mình chưa làm được cái gì mà đ·ã c·hết hẳn hai lần, trong đầu của cậu ấy chỉ biết chửi lên thành tiếng.

“Má nó giao hợp phụ thân a !!!”

Tú cảm nhận sâu sắc câu nói.



Tránh được miệng Hùm lại rơi vào hang Sói là như thế nào, tuy quá trình có ngược lại đôi chút, nhưng ý nghĩa nó cũng không khác nhau là mấy a.

Chuyện xảy ra với bản thân cậu lại đúng là theo nghĩa đen luôn ấy chứ, Điệp Vân Tú lúc này không những bị c·hết đi mà còn giảm đi cấp độ của mình, không những vậy cậu còn rơi thẳng vào miệng cho bọn chúng xơi luôn.

Sau khi đã hít được một hơi thật dài để lấy lại tinh thần, cậu ta liền lửng tha lửng thửng đi tới cổng dịch chuyển, rồi cậu ấy nhìn chầm chậm về phía cô gái NPC của mình, cậu thấy được cô gái NPC vẫn còn đang mỉm cười nhìn bản thân.

Điệp Vân Tú lúc này chỉ biết giả vờ sao cho bản thân thật là trấn tĩnh, cậu ta đứng thẳng người rồi nghiêm trang mà nhìn vào bên trong cánh cổng, cậu coi như đây không có chuyện gì xảy ra.

Mình không nhìn thì tâm sẽ không đau a, ai nhìn thì người đó mắc cỡ nha, sau khi đủ mười giây Tú liền nhảy ngay vào cổng dịch chuyển.

Lần này sau khi mở mắt ra, Điệp Vân Tú lại thấy được mình đang bay lơ lửng ở trên không trung, cậu cảm thấy bản thân bắt đầu rơi xuống càng lúc càng nhanh, Tú liền nhìn ngay xuống bên dưới chân mình rồi chỉ còn biết thở dài.

Cậu ta thấy được địa điểm mà bản thân chuẩn bị rơi xuống, ở nơi đấy đang tụ tập một đàn Goblin, mà bọn chúng lại tập trung tất cả lại với nhau rồi vây quanh và nhảy múa ở bên một cái nồi thật lớn, bên dưới đáy nồi được chất một đống củi lửa đang bùng c·háy r·ừng rực.

Có vẻ như ở chỗ này đang mở một buổi party lửa trại, hay tổ chức một buổi tiệc tùng giửa đêm, bọn chúng cũng thay phiên nhau bỏ những gia vị vào trong cái nồi to bự này, còn số Goblin còn lại thì nắm tay nhau nhảy múa xung quanh cái nồi lửa đang sôi trào ấy.

Bên dưới nồi không ngừng nghỉ có từng khúc từng khúc củi thật to được cho thêm vào, lửa cùng tiếng nước sôi càng ngày càng lớn, trong nồi ngoài rau củ ra thì chỉ có một ít thịt trôi lều bều ở bên trong đó.

Với số thịt này thì không đủ cho bọn chúng nhét kẻ răng nữa là, nhưng biết sao được bọn chúng chỉ tìm được bấy nhiêu đó mà thôi.

Mà bọn Goblin lúc này không biết được rằng, miếng thịt siêu to khổng lồ dành cho chúng, lại đang ở trên trời rơi xuống.

Miếng thịt ở trên trời rơi xuống kia cũng chính là Điệp Vân Tú, lúc này Tú cũng chẳng cần phải suy nghĩ gì nhiều, thì cậu ta cũng biết được kết quả của bản thân sau khi rơi vào trong cái nồi đó thì sẽ như thế nào rồi, người ta nói đồ ăn từ trên trời rơi xuống cũng là đây chứ đâu.

"Ùm!!!..."

Đám Goblin

"..."

Bọn Goblin bị tiếng động này doạ cho hoảng sợ, bọn chúng đều dừng động tác của mình đang làm lại, cả bọn giống như bị trúng thuật định thân không một tên nào dám nhút nhít, lúc này cả đàn cùng nhau nhìn về phía cái nồi siêu to khổng lồ đó.

Bọn chúng thấy được bên trong nồi hiện tại lại có một tên con người xuất hiện, hắn đang vùng vẫy nhảy múa với đám rau củ ở bên trong, mà tên con người này không biết ở đâu lại tự động rơi vào nồi thế này, cái này thật đúng là buồn ngủ mà lại có người tự đưa gối cho mình nằm à nha.

Mà sau khi Điệp Vân Tú bị rơi vào trong nồi, cậu ta không bị c·hết ngay lập tức nhưng lại phải vùng vẫy một hồi trong đau đớn vì bản thân bị luộc chín, một lúc sau cậu ta chuyển sang màu xám rồi c·hết đi, rồi Tú lại hồi sinh mà trở lại sảnh chờ của mình như hai lần trước đó.

Trải qua khúc nhạc đệm đầy bất ngờ này, đám Goblin sau khi lấy lại bình tĩnh, bọn chúng bốn mắt nhìn nhau một hồi rồi hưng phấn la lên, rồi cùng nhau cảm tạ thần linh và tổ tiên, cả bọn lúc này lại nhảy múa càng nhiệt tình hơn lúc trước...

Vì do nồi thức ăn khuya của cả đàn hôm nay bỗng dưng được nguyên miếng thịt người to đùng, làm cho đồ ăn của bọn chúng càng đầy đủ và phong phú hơn.

Nếu như Điệp Vân Tú biết được rằng nhờ mình mà buổi party của đám Goblin này càng sôi nổi hơn như vậy, thì cậu không biết mình nên vui hay nên buồn nữa, đúng là giúp đỡ người khác là niềm vui, nhưng vô ý giúp đỡ kiểu này thì bản thân cũng không vui nổi đâu nha.

Khi cậu ta trở lại sảnh chờ cũng hình bóng ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy, Tú cảm thấy bản thân bắt đầu dần thân thiết với cô gái NPC này hơn rồi, bằng một cái cách mà chẳng một người chơi nào muốn.

Người ta thường nói, nhìn nhau một lần là say đắm, hai lần là đắm say, ba lần là ngất ngây, rồi nhìn nhiều dần thành quen luôn có phải không nè?

Cậu ấy làm cho bản thân tự nhiên nhất, không có một chút hoang mang style nào lộ ra, vẫn bình tĩnh mỉm cười nhè nhẹ nhìn cô gái NPC và nói.



“À thật ra là tôi khá là nhớ cô, nên bản thân mới trở lại nhìn cô một chút thôi ấy mà, đừng để ý gì nhiều nhé”

Dường như cô gái NPC đã quen đến tình huống này, cô ấy mỉm cười nhìn Tú, rồi gật đầu nói.

“Vâng tôi hiểu mà, ngài cứ tiếp tục đi”

Thế là cậu gật đầu mỉm cười một cách gượng gạo để đáp lại, rồi sau đó Tú liền lao nhanh vào cổng dịch chuyển, nhưng mà bản thân đi vào trong đó không được bao lâu thì cậu ấy lại trở về, rồi sau đó qua mười giây thì cậu ta lại bắt đầu lao vào trong cổng dịch chuyển.

thậm chí cậu còn lập kỷ lục trở về nhanh nhất, khi cả người rớt thẳng vào một ngọn núi lửa, rồi cậu ta c·hết bằng tư thế trói hoa sen “Lotus” (các bạn có thể tham khảo thêm trên google) sau khi rơi vào một ổ Nhện khổng lồ.

C·hết vì đàn Ngựa một sừng do bọn chúng dẫm đạp mà c·hết, khi cậu ấy xuất hiện trước đường chạy của bọn chúng. Rồi bị rơi từ vách núi xuống c·hết, rồi rơi vào một con sông và bị đàn Cá Quỷ rỉa thịt.

Sau nhiều lần được nhuộm màu xám, Điệp Vân Tú bắt đầu cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, cậu cảm thấy cuộc sống mình nó ngắn ngủi như vậy sao? May mắn đây chỉ là trò chơi thôi, nếu như ngoài đời mà cậu ta mà c·hết như vậy, thì bản thân đã đầu thai chuyển sinh tám kiếp rồi, cậu ấy tức giận mà hét lên.

"Trò chơi này có gì đó không đúng nha"

Tú bắt đầu hỏi thăm mấy đời tổ tiên của người làm ra cái trò chơi biến thái này, người ta chơi game là để chiến đấu thăng cấp và giải trí, chứ đâu phải là để người chơi c·hết suốt như vậy đâu a.

Cậu lầm bầm lầu bầu nhưng vẫn không bỏ cuộc, sau khi hồi sinh về đại sảnh cậu ta lại tiếp tục lao đầu vào cổng dịch chuyển.

Đây cũng là bản tính của Điệp Vân Tú đó là cứng đầu, một khi cậu đã làm thì bất chấp làm mọi việc làm cho bằng được mới thôi, một vòng lẩn quẩn c·hết rồi hồi sinh sau đó lại lao vào bắt đầu.

°°°

“Hackk....xì...ììì...”

Chủ tịch công ty Star quẹt mũi và gãi gãi cái lỗ tai đang ngứa của mình rồi nghĩ.

“Có tên đáng c·hết không có mắt nào đang chửi mình hay sao vậy nhỉ? Mà thôi đang ở bước quan trọng phải tập trung mới được.”

Ông ấy đang nhìn chằm chằm vào bốn quả trứng trò chơi, bên trong đó có bốn bóng người đang nằm ở trong này. Trên người bọn họ cắm chằng chịt đầy dây nhợ và bao quanh họ là một loại dung dịch không biết tên, rồi ông ấy lên tiếng.

“Alpha tăng lượng thuốc lên, Omega giảm điện lại hai giây rồi sau đó bắt đầu tăng lên...”

"Vâng thưa ngài"

"Rừm...rùùùuuu... Xẹtttt xẹtttt"

Sau một hồi lâu vẫn không có chuyện gì xảy ra, ông ta bắt đầu chán nản rồi lẫm bẩm.

“Đã qua bao nhiêu lâu rồi... Vẫn thất bại ư?”

“Haizz...”

Sau khi thở dài buồn bã, ông ta quay lưng rời đi, trước khi đi ông ấy lên tiếng dặn dò.

“Omega tiếp tục theo dõi, Alpha cùng ta trở về phòng giá·m s·át”

Cả hai đáp lại:

“Vâng thưa ngài”

Khi cả ba rời đi không bao lâu, thì một trong bốn bóng người ở bên trong bốn quả trứng này, ngón tay người đó bỗng run động nhè nhẹ được một chút nhưng sau đó liền ngừng lại, căn phòng này lại rơi vào trong tĩnh lặng như chưa từng có người bước vào ...