Chương 38: Bắt đầu trận chiến ba
Lúc này đây sĩ khí của liên quân ba bộ tộc bị kéo xuống trầm trọng, Uman hiểu rằng lúc này nếu ông không ra tay, thì cái cổng thành của Ma Tộc cũng không bước vào được, nói gì là đồ thành.
Ông ta nhìn rào chắn ma thuật trên bầu trời mà tộc, nếu như nó biến mất, Ma Tộc mà khôi phục lại bình thường, thì lúc đó khi giao tranh, liên minh ba bộ tộc sẽ nhận nhiều thiệt hại hơn, ông ta liền quyết định thật nhanh.
“Bộ binh hạng nặng tiến lên thuẩn binh xếp thành hàng dọc đi chuyển, kỵ binh lùi về sau đội ngũ, đội xạ thủ cùng pháp sư đứng yên đợi lệnh, một nửa kiếm sĩ tiến lên sau lưng thuẫn binh hỗ trợ. Một nửa còn lại lùi về phía sau kỵ binh phòng ngừa tập kích, tên Kaiser này để ta chặn lại còn Anthea và Flora cùng nhau tiến lên tiêu diệt tên Ma Tộc triệu hồi mấy cánh cửa này”
Sau khi ra một số lệnh, ông ta bắt đầu di chuyển cùng hai nữ tướng ở sau lưng thuẫn binh.
Uman lúc này cũng rất ư là khó chịu, nếu như là cuộc chiến bình thường, với số lượng lớn quân lính như vậy, ông ta tự tin là sẽ mài c·hết Kaiser. Nhưng thời gian không cho phép ông làm như thế, cùng với kỹ năng của Macus ngăn chặn, mọi chiến thuật của ông chẳng có đường mà dùng...
Khi thuẫn binh tiến lên họ dẫm đạp vào xác, của những chiến hữu ngã xuống trước đến bẹp dí, mà bản không một chút dao động nào.
Họ biết rằng trái lệnh vi phạm quân kỷ là sẽ c·hết, tiến lên thì cũng sẽ c·hết, nhưng nếu tiến lên mà vượt qua được Kaiser. Mà tấn công vào thành thì họ có thể sống, chiến thắng thắng trận chiến này họ sẽ được phần thưởng và chức vị, tất cả bay giờ chỉ có tiến lên mà thôi.
Nghĩ thì là như thế, nhưng sự thật lại rất tàn nhẫn, khi thuẫn binh áp sát Kaiser chỉ còn năm mét, thì môi anh ta liền nở một nụ cười, rồi thét lên.
“Nghịch Đảo Không Gian”
Giống như Đẩu Chuyển Tinh Di của Mộ Dung Phục, Kỹ năng này của Kaiser là thu giữ hết những sát thương t·ấn c·ông của kẻ địch. Đến một mức độ nhất định, anh ta sẽ phóng ra trả lại cho chúng với sát thương của bản thân anh ta gây Đế gấp nhiều lần.
Lúc này đây chỉ thấy những mũi tên, pháo kích và những quả cầu năng lượng, do pháp sư phóng ra bị cậu ta thu vào lúc đầu. Tất cả cùng những sát thương do kỵ binh gây ra, đều bị trả về lại cho liên quân.
“Kengg... Ầmm... Roảngg... Rốpp... Ưaa....”
Tiếng v·ũ k·hí p·hát n·ổ cùng tiếng la hét của những binh sĩ, được tử thần vẫy gọi sáng thế giới bên kia vang lên.
Uman và hai nữ tướng đứng đằng sau thuẫn binh, phải chứng kiến những binh sĩ của họ ngã xuống dưới một đòn t·ấn c·ông của Kaiser, họ đã mất đi bảy mươi người.
Dòng máu nóng của những thuẫn binh, bắn lên những sợi tóc của hai nữ tướng, rồi nhỏ xuống như những hạt sương đọng trên những chiếc lá vào sáng sớm tinh mơ.
Khác với hai khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh lúc đầu, mặc dù họ đứng từ xa xem kỵ binh của họ chiến đấu, bị Kaiser tiêu diệt từng người, khuôn mặt của cả hai không thay đổi nhưng nội tâm lại đau khổ tột cùng.
Mỗi một người lính của hai người, đều mỗi ngày gặp mặt tiếp xúc cười chào, đến cả người thân của họ đều đến thăm hỏi cũng cười chào tặng đồ ăn cho cả hai, nên cả hai người dần dần đều xem họ như người thân của mình.
Nhưng giờ đây chỉ còn là một cổ t·hi t·hể lạnh lẽo, bị kẻ địch cùng đồng đội dẫm đạp mà tiến lên, lúc đó họ chỉ có thể nắm chặt lấy v·ũ k·hí của mình mà thôi.
Lần này thì họ trực tiếp lên trận, mà còn thấy cấp dưới của mình từng người ngã xuống, còn dòng máu nóng của họ tưới lên khuôn mặt của hai cô.
Thì lúc này cả hai cô gái không còn bình tĩnh như lúc đầu, mặc dù biết đây là c·hiến t·ranh, nhưng cả hai cũng quyết tâm tiêu diệt tên Ma Tộc này.
“Ngọn Giáo Của Thiên Đường”
“Thanh Gươm Của Rừng xanh”
Kaiser đang chém ngã hai binh sĩ, thì thấy một ngọn giáo ánh sáng, cùng một lưỡi kiếm màu xanh đang bay hướng về phía mình, một cái hướng về đầu cái còn lại hướng về tim anh ta.
“Cuồng Chấn Thuẫn Ba”
Mỗi Vân
Khi đòn t·ấn c·ông của hai người bay tới, thì có cảm giác như bị kìm giữ bởi một bức tường không khí, không thể đâm và chém vào, khi hai người định sử dụng thêm kỹ năng khác thì, lúc này Kaiser cũng không đợi hai người mà liền t·ấn c·ông.
“Cuồng Đao Loạn Vũ”
Chỉ thấy vô số ánh đao màu đỏ hướng về hai người.
“Pháo Chặn”
Lúc này có một luồng ánh sáng bay tới trước mặt hai cô gái, nó liền nở ra một màn sáng, nuốt hết những đường đao của Kaiser.
Chỉ thấy Uman lao lên cầm theo một cây rìu có một đầu lưỡi và một đầu bằng búa, ông ta chặn Kaiser lại rồi thét lên.
“Hai người mặc kệ tên điên này để hắn cho ta, đi tiêu diệt tên Ma Tộc kia mau, thuẫn binh tiến lên ép hắn vào, kiếm sĩ hỗ trợ ta t·ấn c·ông tên ma tộc này, không được cho hắn ngừng nghỉ, những người còn lại tiến lên”
Từ khi ba vị tướng của ba bộ tộc bước vào cuộc chiến, Kaiser bắt đầu bị kìm hãm không thể chặn hết những binh sĩ vượt qua.
Lúc này đây khi hai nữ tướng đang dẫn những kiếm sĩ và thuẫn binh vượt qua được Kaiser, cùng nhau tiến lên tiêu diệt Macus thì, hai con Curberus đang nằm đằng sau cũng bắt đầu hành động.
“Gầuu... Gầuu... Àúúuuù”
Con Curberus B lao lên, dùng ba cái đầu của mình cắn đứt đôi ba người thuẫn binh, lúc này ba người thuẫn binh đó, chỉ còn một nửa cơ thể cùng nội tạng và máu trào ra, cùng tiếng một nửa khiên chắn rơi xuống.
“Leengg... Keengg... Rènnn... Rẹttt...”
“Khốn kiếp con súc sinh này!!!”
Cả hai người phẫn nộ chửi lên một tiếng, rồi cùng nhau sử dụng kỹ năng t·ấn c·ông con Curberus B.
“Ngọn Giáo Xuyên Thấu”
“Lưỡi Kiếm Trăng Non”
“Keeng... Engg”
Con Curberus C lao lên liền lấy thân mình chặn đòn đòn t·ấn c·ông của hai người, rồi lấy cái móng của mình tát vào cả hai.
“Rẹttt...”
Hai người bị đẩy lùi đến ba mét, cả hai bắt đầu thấy khó xử lý, nếu cù cưa sẽ làm chậm tiến độ cuộc chiến sẽ thất bại, họ nhìn nhau rồi gật đầu quyết định thật nhanh.
“Thuẫn binh cùng kiếm sĩ cùng ta chặn hai con chó này lại, còn Anthea cô mau tiến lên...”
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Điệp Vân Tú lúc này đây đang thả hồn theo gió, khi cậu thấy cảnh tượng chiến đấu đầy máu tanh mưa máu của Kaiser.
Làm Tú nhớ lại đến cảnh tượng mà người đồng đội của cậu, vì cứu mạng mình mà m·ất m·ạng.
Trong một lần cậu theo đoàn Liên Hiệp Quốc, để hộ tống đội cứu trợ nước nghèo thì lại bị một đám khủng bố tập kích.
Trong lúc chiến đấu, có một khẩu pháo bắn về hướng cậu, lúc đó Điệp Vân Tú nghĩ rằng mình sẽ c·hết. Thì có một người đồng đội đẩy cậu tránh ra, và cậu bị rơi vào một cái hố do pháo nổ mà tạo thành ở gần đó.
Quả pháo này sau khi p·hát n·ổ, liền đẩy một đống đất đá kế bên chôn cậu ở bên dưới, đến khi cậu tỉnh lại và bò ra khỏi hố thì trước mặt cậu chỉ tòa là t·hi t·hể.
Người đồng đội đã cứu cậu tên là Luân, nửa thân mình của cậu ta bị quả pháo thổi bay mất, tuy cậu ta đã hi sinh. Nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười, đó là một nụ cười của một anh hùng.
Sau trận tập kích đó, cậu cũng được trở về và được xuất ngũ, rồi đi làm cho tới bây giờ, nhưng trong lòng cậu còn mãi với gút mắc này cho đến ngày hôm nay.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Nếu là người chơi khác mà thấy cảnh tượng đẫm máu như thế này, thì họ đã nôn khan rồi, còn cậu thì đã quen thuộc rồi...
“Hey... Hey... Nhóc con, cậu có tỉnh táo không đó? Nhóc có kế hoạch nào để chặn bọn họ lại không? Có vẻ như xấp tới lượt chúng ta rồi, mà ta chỉ là một tên Ma Tộc phụ trợ thôi, họ mà xông lên được thì cái cổng thành này chúng ta giữ không được nữa rồi haizz.”
Sau khi được Macus kêu gọi làm cậu tỉnh lại trong hồi tưởng, Tú lúc này cũng nhìn lại cuộc chiến bên đám Curberus, đúng là lửa cháy tận tới đít rồi.
Lúc này đây Flora liền đưa cây thương ra để Anthea làm bàn đạp mà phóng lên, con Curberus B nhe răng cười nghĩ.
“Hai người các ngươi nghĩ rằng ta điếc rồi ư? các ngươi muốn trốn qua ta ư, đừng có mơ Gâu...”
Con Curberus B phóng lên để t·ấn c·ông Anthea, nhưng lúc này Flora đạp vào người của một bình sĩ lấy trớn rồi luồn qua bụng nó, lúc này đây nó biết rằng mình bị lừa rồi, đây chỉ là kế dương đông kích tây mà thôi.
Con Curberus B và C định đuổi theo ngăn cản Flora lại, nhưng lại bị Anthea hạ xuống đất liền cùng binh sĩ của mình chặn bọn nó lại.
Flora thoát khỏi sự truy cản của Curberus liền lao đến Macus, cô ta trực tiếp bỏ qua Tú, vì với cô ta cậu chỉ là một tên đeo mặt nạ vô hại, với cái cấp độ của cậu. Đối với các NPC thì cậu vô hại thật, nhưng như vậy cũng động chạm đến lòng tự trọng của cậu.
Tú liền ngăn cản cô ta lại, chỉ là lúc này cô ta dùng một thương trực tiếp đè lên cánh cửa, mà Macus dùng chặn những đòn t·ấn c·ông b·ằng thương của Flora.
Chỉ cần cô ta dùng thêm nhiều lực, đâm lên cánh cửa thêm mấy thương trí mạng, thì Macus sẽ bị chính cánh cửa mình làm ra đè bẹp thành con tép.
Tú thì cũng không tốt cho lắm, một tay còn lại của Flora cũng đang đè vai cậu xuống, với chên lệch cấp độ và chỉ số, khi cậu cầm cái muỗng t·ấn c·ông cô ta thì bị cô ta dùng thương đẩy bay đi, rồi lấy tay còn lại đè cậu xuống đau đến nỗi, cậu không kịp thu hồi cái muỗng về để phòng thủ.
“Hoá gián”
Tú liền dùng kỹ năng của vua ruồi, hóa thành côn trùng để thoát khỏi bàn tay của cô ta. Cậu quyết định khi hợp lại thành người, cậu sẽ trả đũa lại cô ta.
Chỉ thấy Tú hóa gián xong, khi hợp lại thì cậu đứng sau lưng cô ta và...
“Cháttt...”
Một cơn đau nhức từ mông truyền lên đại não làm đầu óc cô ta như muốn ngừng lại, nhưng không đau bằng việc bị cậu sỉ nhục bằng cách đánh vào mông cô ta.
“Vô lại khốn kiếp!!!”
Vì quá xấu hổ và tức giận, cô ta quên luôn cả việc đang đè c·hết Macus dưới cánh cửa, mà quay lại t·ấn c·ông Tú.
Vì được gia tăng 30% tốc độ di chuyển khi tiếp xúc với phụ nữ, cậu dùng kỹ năng cánh của Vua Ruồi bay lên, tránh khỏi tầm t·ấn c·ông của cây thương cô ta.
Mặc kệ cô ta đứng dưới đất t·ấn c·ông và chửi rủa, Điệp Vân Tú liền lấy ra một đồng xu trong kho đồ, rồi cậu tung nó lên, sau khi đồng xu rơi xuống nằm trên đất là mặt ngửa thì cậu thở phào nhẹ nhõm, vì là mặt ngửa rồi Tú nhìn lại item của mình.
[Túi tiền của Judas 28/30]
*Ting*
“Hoả Long Hoàng đã được bạn triệu hồi”
“Hai người các ngươi hãy đón lấy Hoả Long tức của ta đây... Khặc khụ...”
“Hả đây là nơi nào? Sao ta lại ở đây?”