Chương 34: Âm mưu sơ hiện
Sau khi đã nắn bóp đôi má mềm mại của Rose, để trả thù việc cô ấy rãi hoa đầy đầu của mình, Điệp Vân Tú liền bước nhanh vào cổng dịch chuyển, bỏ lại cô nàng phùng mang trợn má nhìn cậu bỏ chạy.
"Roẹt..."
Ánh sáng trên người của Tú sau khi trở lại thế giới Ragnarok nhanh chóng tan đi, xuất hiện trước mặt Điệp Vân Tú lúc này lại là một người con gái, khi nhìn thấy nhan sắc của cô ta làm cậu thất thần không thôi.
Cô ấy có một nhan sắc xinh đẹp đến thuần khiết không một chút tì vết, cùng với mái tóc màu đen tuyền dài tới eo không có một nếp gãy, còn đôi môi anh đào khẽ mỉm đủ làm rung động biết bao nhiêu con tim của các thanh niên, có thể nói đây thật sự là một cô gái khuynh quốc khuynh thành mà.
Mặc dù Tú đã gặp qua hai NPC xinh đẹp Elena và Rose, mà hai người này mang đến cho cậu một cảm giác, một người như một đóa hoa xinh đẹp nhưng lại gai phủ khắp người, làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
Người còn lại thì như một con hồ điệp nhỏ nhắn xinh đẹp, luôn luôn hoạt bát chuyển động bay lượn không ngừng, làm cho người ta muốn nắm lấy mà không nắm được, cho dù là ở trước mặt mình đi nữa, việc ấy không khỏi làm cho lòng người ta nhốn nháo không thôi.
Còn cô gái này thì lại như một đóa hoa U Đàm đẹp đẽ, lặng lẽ nhẹ nhàng và thanh tịnh, không vương một khói lửa nhân gian, nhưng lại có một đều làm người ta đau lòng nhất, đó chính là đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của cô ấy, chúng đã khép lại không còn nhìn thấy được thế giới xinh đẹp này, cũng như chiêm ngưỡng vẻ đẹp của bản thân trong gương.
Còn việc tại sao cậu ta biết đôi mắt của cô nàng không thấy được, đó là vì khi Điệp Vân Tú xuất hiện ở trước mặt cô ấy, thì cô gái này lại không có một chút phản ứng gì, mặc dù cả hai chỉ cách nhau chưa được hai mét, đến khi cậu ấy vô tình chạm phải cạnh tủ gần cửa ra vào mà phát ra tiếng động, thì cô ấy mới phản ứng lại.
“Em đã về rồi phải không Mia? Sao em trở về nhanh quá vậy? Mà hôm nay em có nghe ngóng được chuyện gì hay không? kể lại cho ta cùng nghe với nào”
Nhưng sau khi bản thân đã hỏi được một hồi lâu, thì lại không có ai lên tiếng, cô ấy đang ngồi kế bên một cái bàn bằng gỗ còn bên cạnh là một khung thê, cô nàng liền đứng dậy tiến lại gần nơi phát ra tiếng động.
Cô ấy chậm rãi di chuyển từng bước một, rồi quơ đôi tay mảnh khảnh thon dài của mình ra xung quanh, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, đến khi cô ấy lại gần và chạm phải Điệp Vân Tú.
Mà khi Tú thấy cô ấy đi lại ngày càng gần, thì lúc này trong lòng cậu lại đang dậy sóng đến run rẩy cả người, không phải vì kinh hãi về vẻ đẹp của cô gái này, hay tiếc nuối vì đôi mắt xinh đẹp của cô ấy lại không thể thấy ánh sáng, mà lại chính là sợi dây chuyền mà cô ta đeo trên cổ.
Vì trong giấc mơ hàng đêm của mình, cậu ta thấy được sợi dây chuyền này biết bao nhiêu lần, nó được cậu ấy trao cho một cô bé khi còn nhỏ, sau cái ngày định mệnh ấy của gia đình mình, nhưng cậu lại không thể nào nhớ rõ được sợi dây chuyền này có ý nghĩa gì.
Vì một phần là thời gian đã trôi qua quá lâu, cũng một phần là do bản thân phải chịu đựng nhiều nhiều cú sốc lớn, trong đoạn đường trưởng thành của bản thân, nên Tú không thể mở ra được cái ký ức bị phủ bụi đó của mình.
Điệp Vân Tú chỉ biết rằng, nó là vật rất quan trọng đối với cậu, nhưng mà quan trọng như thế nào thì cậu không tài nào nhớ được, nhưng tại sao sợi dây chuyền ấy lại xuất hiện ở trong trò chơi này, mà cô gái này là ai sao lại sở hữu được sợi dây chuyền ấy, tất cả đều là câu hỏi.
Khi Tú còn mãi mê suy nghĩ thất thần, thì cô gái đó cũng đã lại gần và chạm được vào người cậu ta, cô ấy liền nắn bóp khắp nơi trên người của Điệp Vân Tú, rồi đến cả khuôn mặt của cậu cũng bị cô ấy lướt qua, nhưng rồi cô ấy ngừng lại ở sau cổ của cậu ấy một hồi lâu rồi lùi trở lại, rồi sau đó lại lên tiếng.
“Anh là ai? Tại sao lại xuất hiện ở phòng của tôi? Anh muốn gì ở đây?”
Sau một loạt câu hỏi của cô gái đưa ra, nhưng rồi lại không có một câu trả lời, nhưng rồi ngoài cửa lại vang lên tiếng người gõ cửa.
“Công chúa ơi em về rồi đây, hôm nay có rất nhiều chuyện kỳ lạ và ly kỳ vừa xảy ra, mọi người ở trong thành đang loạn cả lên kìa, em sẽ kể cho chị nghe, chuyện này cũng thật sự là quá kinh dị mà”
Người vừa lên tiếng đó là Mia, đó là một nữ Mị Ma thị nữ luôn ở bên cạnh cô gái ở trong phòng này, cô nàng Mị Ma đó có nhiệm vụ làm việc chăm sóc cô ấy, đôi khi lại ra ngoài nghe ngóng tình hình ở bên ngoài, rồi bản thân liền trở về kể lại cho cô nàng này.
Mia là một thị nữ khá là năng động và giàu năng lượng sống, bạn có thể nhận ra được tính cách của cô ấy chỉ thông qua cách nói chuyện, mà cô gái được Mia gọi là Công Chúa đó, cô ấy khá là thích cái tính cách này của Mia, vì nó mang lại cho cô niềm vui mỗi ngày, khi xung quanh cô chỉ toàn là bóng tối.
Khi nghe thấy được Mia đang đứng trước cửa phòng, Điệp Vân Tú liền vội thoát khỏi nơi này.
“log out”
Khi Mia đi vào phòng, cô ấy liền nhìn xung quanh rồi hỏi.
“Ủa chị không sao chứ? Khi nãy dường như em được chị đang nói chuyện với ai hay sao vậy?”
Cô gái được gọi là Công Chúa này im lặng một lúc rồi trả lời.
“Không có ai cả, chị chỉ ở một mình trong phòng mà thôi, khi nãy chắc là em nghe nhầm rồi đó, mà hôm nay e vừa nghe ngóng được chuyện gì? Kể lại cho chị nghe xem nào"
“Ừ ha, hôm nay em nghe được trong thành đang có một kẻ thần bí, hắn xuất hiện khắp mọi nơi trong thành rồi biến mất, làm mọi người hoảng sợ lắm luôn ấy"
"Hắn không chỉ dọa cho bọn trẻ con khóc, thậm chí đến phòng riêng của người khác để nhìn luôn, đến mấy phòng tắm cũng bị hắn đột kích rồi ấy, thật sự là một tên biến thái đáng sợ mà"
Công Chúa im lặng một lúc mà không nói gì, rồi cả hai cô gái cùng nhau ngồi xuống và bắt đầu buôn dưa lê với nhau...
°°°
Ở một đóng quân của hai tộc Hắc Long và Thủy Long, trong một hang động to lớn có hai bóng người đang đứng nói chuyện với nhau.
“Hả? Vừa nãy, muội có cảm nhận được lời nguyền của chúng ta yểm tên khốn nạn kia vừa biến mất một lúc hay không? Ta cảm giác nó vừa biến mất một hồi rồi liền xuất hiện trở lại"
“Muội cũng thấy như vậy, tên đó không thể nào có thể phá giải được lời nguyền mà chúng ta gieo xuống được, chắc là do hai ta đang quá căng thẳng nên mới vậy mà thôi, huynh cũng nên yên tâm đi, hắn yếu như vậy thì làm sao mà giải trừ được, cho dù Tư Tế cao cấp nhất trong đền thờ, bọn hắn còn chưa có tư cách giải trừ được nói chi là tên đó”
"Ừ ta cũng mong đây là sự nhầm lẫn của mình mà thôi"
Khi tên này vừa dứt lời, thì bên ngoài lại có một tiếng thét vang lên.
“Tây Môn Hắc Long, Phan Kim Thủy Long, hai ngươi cút ra đây nạp mạng cho ta, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là nộ hỏa của tộc Hoả Long chúng ta...”
“Khốn kiếp!!! Lại là tên khốn Hoả Long Hoàng và người của hắn lại đến nữa rồi, mọi người theo ta chuẩn bị chiến đấu...”
°°°
Tại thành của Ma Tộc, sau hai ngày hân hoan ăn mừng, thì hôm nay cũng đã đến ngày tổ chức sinh nhật của công chúa.
Mọi Ma Tộc đều tập trung lại bên dưới cổng thành thứ hai, cũng chỉ để chờ đón sự xuất hiện của nàng, cùng với sự xuất hiện của đấng tối cao của họ, chính là Ma Vương đại nhân.
Bên trên tường thành này lại có bảy trụ bằng đá màu đen sẫm, với đường kính phải rộng gần năm mét, bảy cây cột này được chia đều ra hai bên ở giửa là một cái bình đài thật cao, mà lúc này trên những trụ đá lại xuất hiện sáu bóng người, đó cũng chính là các Ma Tướng của Ma Tộc.
Đầu tiên là chiến thần Sucubus Elena, thứ hai là tấm khiên bất tử Thú vương Ba lỗ, thứ ba là đại quản gia của Ma Vương hắc ám Tinh Linh K-rick, Thứ tư cung kỵ binh bất bại nhân mã Ba Tư, thứ năm là pháp sư hắc ám khủng bố nhất của Ma tộc đó là pháp sư mèo đen Miu miu, thứ sáu là người luôn bảo vệ trật tự và an ninh của Ma Tộc đó là Curberus A B C, còn cây trụ cột cuối cùng thì lại chẳng có ai đứng ở trên đó.
Hiện tại ở đây chỉ có Curberus A là đứng ở trên cột này, còn B và C phải vắng mặt vì đang bận giữ cổng, còn trụ cột cuối cùng thứ bảy này bị bỏ trống, đó là do tộc Vambie đã rời đi.
Mà buổi lễ còn chưa bắt đầu, thì đã nổi lên tiếng cãi vã.
“Gâu... Con mèo đen hôi hám kia, mi có ngừng lại việc liếm láp bộ lông thối, không bao giờ trắng đó của ngươi được hay không? Ta thấy mi thật sự là chướng mắt”
“Mieo... Mi thì biết gì về nghệ thuật dưỡng lông của ta, trước mắt ta chỉ thấy là tên chó đực nhà mi, chẳng bao lâu nữa thôi ba cái đầu hôi hám của mi, rồi cũng sẽ như mấy lão quỷ một mắt bị hói đến sáng chói mà thôi”
“Gâu... Gâu... Vớ vẩn cẩu ca đây còn lâu mới như vậy nhé, chỉ có con mèo cái vớ vẩn như mi suốt ngày nằm một chỗ liếm lông, để rồi xem chẳng bao lâu nữa thôi, rồi mi cũng sẽ bị nấm khắp người, rồi trên cái bộ lông đen như đít nồi đó của mi, nó sẽ rụng lỗ chỗ như một con chó ghẻ... à không mà là sẽ giống như con mèo ghẻ, bộ lông đầy đặn của nhà ngươi tất cả cũng chỉ là quá khứ mà thôi a ha ha"
"Ngươi im đi con chó c·hết tiệt kia, ta thấy ngươi mới là thứ có vấn đề ở đây đấy, ai đời mà suốt ngày túm tụm lại với nhau, rồi hít hít lấy hít để cái lỗ ở mông nhau như các ngươi"
"Ngươi muốn ý kiến gì hả? Đây là giao tiếp, là giao tiếp đó mi có hiểu không hả? Cái thứ chỉ biết liếm... À ngươi nhắc ta mới nhớ, hình như nãy giờ nhà ngươi chưa liếm đuýt mình thì phải?"
"Aaa im đi con cái con chó ngu ngốc này, mi suốt ngày đánh nhau riết bị ngu luôn rồi à, ta đã nói tế nhị như vậy rồi mà mi lại nói huỵch toẹt ra như vậy hả? Mà ta liếm ở đâu thì mặc xác ta cái con chó c·hết tiệt nhà ngươi"
"Ngươi chửi ai đó?"
"Ta chửi ngươi đó thì sao"
"Ta cũng chửi lại ngươi... @#$"
Quần chúng ăn dưa Ma Tộc đang đứng ở dưới tường thành đang hóng hớt nhìn lên, dường như đã quá quen với cái cảnh này trong mỗi dịp lễ hay sự kiện của Ma Tộc, nên bọn họ cũng chẳng ngạc nhiên hay phản ứng gì.
Bọn họ không ngờ rằng cả hai Ma Tướng của mình, bọn họ trao đổi câu từ với nhau càng ngày càng thuần thục, ngươi đi ta tới cứ y như một cặp tình lữ vậy, Ma Tộc luôn truyền miệng với nhau một câu thơ rằng.
“Tình yêu như chó với mèo, yêu nhau một lúc mèo trèo lên cây, chó nhìn cặp mắt thơ ngây, dậm chân xuống đất mèo mày xuống đây... Mèo cười khinh khỉnh trên cây, ngu sao tao xuống, giỏi thì lên đây...”
Tình yêu là vậy đó, không p·hân b·iệt c·hủng t·ộc, không phân biệt giới tính, chỉ cần ngươi hiểu ta và ta cũng hiểu ngươi là được.
Mà lúc này, cũng vì quá mệt mỏi với tiếng mèo kêu chó sủa của hai tên đó, mấy Ma tướng còn lại không nhịn được mà kêu bọn chúng im miệng lại, nếu không thì tất cả mọi người sẽ đánh hội đồng hai đứa nó, chỉ có như vậy thì mới bịt miệng được hai đứa ồn ào này lại được.
“Boong... Oong...”
Rồi một tiếng chuông vang lên, làm cho tất cả Ma Tộc và các Ma Tướng đều im lặng, mọi người đều hướng ánh mắt về phía bình đài ở giửa tường thành.
Trên những bật thang dẫn lên bình đài này, lại có bốn bóng người đang chậm rãi đi lên.
Đi ở giửa có một người đàn ông có một cặp sừng màu đen tuyền, khoát trên người một bộ giáp màu đỏ sen kẻ là những họa tiết màu đen kì lạ, trên đầu ông ta đội lên một cái vương miện làm từ bạch cốt, không biết cái vương miện này làm từ quái vật hay chủng tộc gì, nhưng từ cái vương miện đó lại tỏa ra một nguồn sức mạnh đáng sợ.
Đi ở bên trái ông ta là một mỹ phụ, nếu như chỉ nhìn ở bên ngoài thì không ai có thể biết được người phụ nữ này, bà ấy đã gần năm mươi tuổi, chỉ nhìn người phụ nữ này ở bên ngoài thôi, thì không khác gì những cô gái vừa bước vào tuổi ba mươi mà thôi.
Mà mọi người khi nhìn vào nhan sắc hiện tại của bà ấy, ai cũng có thể nhận ra được lúc còn trẻ, người phụ nữ ấy chắc chắn là một đại mỹ nhân, trên người bà ấy mặc một chiếc váy liền thân màu trắng dài, lại càng tôn lên vẻ đẹp của người phụ nữ này, còn trên đầu bà ta đội lên một cái vương miện màu vàng có đính nhiều loại đá quý.
Còn bên phải của người đàn ông kia thì lại có hai cô gái, một người nếu Điệp Vân Tú nhìn vào thì sẽ nhận ra ngay, đó là cô gái bị mù mà cậu vô tình gặp gỡ trước đó, cô ấy đang mặc một chiếc váy liền thân màu vàng, còn trên đầu thì đội một cái vương miện bằng bạc được trạm khắc tinh tế.
Còn người còn lại thì chính là thị nữ của cô gái bị mù ấy Mia, cô nàng mặc trên người một bộ đồ hầu gái, tóc thì buộc lại thành kiểu đuôi ngựa, nhìn cô ấy khá là năng động và nhí nhảnh.
Bọn họ chính là Ma Vương cùng Ma Hậu, mà nhân vật chính trong sự kiện hôm nay đó chính là Công Chúa Ma Tộc, cô ấy được Mia dìu từ bước đi lên bình đài này.
Khi cả gia đình Ma Vương đã bước lên trên bình đài, rồi nhìn xuống thần dân Ma Tộc của mình, thì tất cả Ma Tộc sau khi thấy được bọn họ liền hò reo mừng vang trời.
Sau một màn hoan hô cao trào của thần dân Ma Tộc, Ma Vương bước tới trước rồi từ từ đưa bàn tay của mình lên, một cỗ uy áp phủ xuống toàn bộ Ma Tộc để tất cả bình tĩnh lại.
“Tất cả im lặng!!!”
“Hôm nay là ngày sinh nhật của con gái yêu quý của ta, với vai trò là người đứng đầu một chủng tộc vĩ đại, ta mong muốn rằng ngày hôm nay, con gái ta sẽ nhận được những điều mà nó yêu thích nhất, những gì con gái ta muốn cũng chính là ý muốn, cũng là ý chí của toàn bộ Ma Tộc chúng ta, mọi người đã hiểu rõ chưa?”
Toàn bộ Ma Tộc đồng loạt hô lên.
"Đã rõ thưa Ma Vương"
"Đã rõ thưa bệ hạ"
"Ma Vương vạn tuế... Bệ hạ vạn tuế... Công Chúa vạn tuế"
Nhìn mọi người kích động và đồng lòng như vậy, Ma Vương gật đầu hài lòng, rồi ông ấy quay qua rồi nhìn về phía Công Chúa mà lên tiếng.
"Lại đây nào con gái"
Công chúa gật đầu tuân lệnh, rồi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Ma Vương với sự hỗ trợ của Mia, cô ấy bắt đầu lên tiếng.
“Ta cảm ơn mọi người, những thần dân yêu quý của ta, mọi người có thể bỏ lỡ tất cả những việc mình đang làm lại, để tổ chức cho ta một buổi lễ sinh nhật lòng trọng như thế này ta rất cảm ơn mọi người, ngày hôm nay ta cảm thấy phần quà tốt nhất mà ta nhận được, đó là có thể làm con của phụ hoàng và mẫu hậu của ta"
Khi cô ấy nói xong rồi quay về hướng của hai người, tuy đôi mắt này của cô ta không thể thấy được cả hai, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn bọn họ cũng có thể cảm nhận được tình yêu thương đó của cô.
Sau khi nhìn hai bật phụ huynh của mình xong, cô ấy lại tiếp tục nhìn về phía mọi người mà tiếp tục lên tiếng.
"Món quà mà ta mong muốn mọi người tặng ta lúc này, đó chính là tất cả con dân Ma Tộc ta đều sẽ luôn đoàn kết, không còn t·ranh c·hấp rồi đánh nhau khắp nơi nữa, mọi người đều có cuộc sống đầy đủ cơm no áo mặc, đó cũng chính là món quà tốt nhất mà thần dân có thể mang lại cho ta”
Sau khi nghe thấy được lời này của công chúa, tất cả Ma Tộc đều im lặng một lúc, bọn họ cũng hiểu được, tình yêu của công chúa dành cho thần dân của mình, nó to lớn đến nhường nào.
Tất cả mọi người không kìm được mà reo hò hô vang tên Công Chúa ầm trời, mà cũng chính vào lúc đang cao trào này, lại có một quả pháo bay lên giửa không trung và p·hát n·ổ.
“Đùng... Đoàng”
Một tiếng pháo hoa nổ vang lên giống như muốn chọc thủng bầu trời, ngay sau đó trên bầu trời của Ma Tộc, lại xuất hiện một màn ánh sáng màu vàng nhạt, bức màn này sau khi xuất hiện liền bao bọc tất cả nhà cửa cùng tường thành của Ma Tộc lại.
Tất cả Ma Tộc cùng Ma Tướng, sau khi thấy được cảnh tượng đó thì bốn mắt nhìn nhau, ai ai cũng bất ngờ rồi đặt câu hỏi với nhau.
"Pháo hoa không phải buổi tối mới bắn à, tên dỡ hơi nào lại bắn vào lúc này chứ"
"Không biết a... Pháo hoa bắn vào ban ngày rồi để cho cả đám nhìn lên trời, rồi nhìn cho mù cả bọn hay gì"
"Ta không nhìn lầm chứ, kết giới lại được mở ra? Như này là thế nào a? Chơi pháo hoa thôi mà cũng chơi ra được dạng này sao? Sợ pháo hoa rơi xuống c·háy n·hà nên liền mở kết giới? Như vậy cũng quá khoa trương rồi"
Biểu hiện trên mặt mọi người lúc này, ai ai cũng đang bất ngờ và tò mò, mà trên mặt Ma Vương thì lại không có một chút nào phản ứng, dường như ông ấy đã biết trước được chuyện gì đang xảy ra vậy...