Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chơi Game Bằng Cách Gọi Huynh Đệ

Chương 13: Bắt gian và nhiệm vụ cấp S đầu tiên




Chương 13: Bắt gian và nhiệm vụ cấp S đầu tiên

Điệp Vân Tú lại bước vào cổng dịch chuyển sau khi cậu ta đã được hồi sinh, Tú lúc này nhìn vào bản đồ và thấy được mình đã không còn ở trong khu vực của ba vương quốc Tinh Linh, con Người và người Lùn nữa rồi.

Cậu ta không biết lần này bản thân lại bị đưa đi đến nơi đâu, rồi một tiếng thông báo của hệ thống vang lên, cho cậu ấy biết được đáp án là bản thân đang ở nơi nào.

*Ting*

“Bạn đã bước vào cấm địa của Rồng”

“Bạn nhận được 3000 điểm danh vọng, vì bạn đã khám phá được khu vực mới, tỷ lệ rơi đồ và cấp độ của bạn, sẽ được nhân đôi khi bạn đi săn ở đây trong ba ngày”

Sau khi nghe được dòng thông báo này, mặt của Điệp Vân Tú nghệch cả ra, cậu ta phải thốt lên thành tiếng.

“Cái gì cơ? Không phải chứ? Rồng á?”

Cậu ấy ngồi xuống cố gắng nhớ lại sáng nay, mình bước chân nào ra ngoài trước, mắc cái gì mà cậu vừa gặp bọn Griffin xong, mà bây giờ lại gặp thêm mấy con rồng này nữa, với kinh nghiệm chơi game mấy ngày qua của bản thân. Tú chắc chắn rằng mình sau đó sẽ có một cuộc giao lưu với mấy con rồng này cho mà xem, đó là một điều mà cậu ta muốn tránh nhưng lại tránh không được a.

Điệp Vân Tú bắt đầu có suy nghĩ mình có nên chọn cho bản thân một tư thế c·hết làm sao cho thật là hoành tráng hay không? hoặc là ngầu lòi một chút như lúc mình gặp phải lũ Griffin và con Sâu Cát hay không đây?

Trong những lần c·hết trước cậu ta đều c·hết trong những tư thế khá là xấu hổ, có vẻ như cậu ấy đã quen dần với cảm giác bị g·iết sau khi gặp bọn quái vật nay rồi, nên cậu bắt đầu chú trọng hơn về tư thế c·hết của bản thân hơn, nhiều lúc Tú cứ tưởng rằng mình lại có máu chịu n·gược đ·ãi trong người a.

Nhưng mà nói gì thì nói cậu ấy vẫn phải quan sát xung quanh đây một lúc xem sao, sau khi quan sát cậu ta thấy được là mình đang ở trong một đường hầm khá là rộng, nơi đây được lát bằng những viên gạch màu đen thật lớn mang lại cho người nhìn một cảm giác huyền bí cùng với cảm giác áp bách.

Trên bờ tường thì được gắn lên những viên đá gì đó hình thoi, chúng phát ra ánh sáng màu vàng nhạt làm cho nơi đây sáng sủa thoải mái hơn đôi chút.

Cách Điệp Vân Tú không xa là một cánh cửa thật to, nó có diện tích khoảng hơn mười mét và làm hoàn toàn bằng gỗ đen, nói nó là một cánh cửa thì cũng không phải, cậu ấy cảm thấy nó như một tác phẩm nghệ thuật thì đúng hơn, những hình ảnh ở trên ấy sống động y như thật vậy.

Vì trên mỗi cánh cửa này có khắc họa hình ảnh một con rồng đen, nó có đôi cánh của những con rồng phương tây và con rồng này đang phun lửa về một vật hình tròn, vật hình tròn này dường như là biểu tượng của mặt trời.

Do mãi mê quan sát cánh cửa to lớn ấy nên cậu ta vẫn chưa đi tìm hiểu mọi thứ quanh đây, đến khi tiếng hệ thống vang lên thêm một lần nữa làm cậu ấy bừng tỉnh trở lại, thì lúc này cậu mới đi xem xét xung quanh nơi mình đang đứng.

*Ting*

“Bạn đang trong hang kho báu của Hắc Long Vương, nếu như bạn lấy thứ gì ở đây bạn sẽ trở thành kẻ thù của nó”

Lúc này Điệp Vân Tú mới biết được, mình đã vô tình bị dịch chuyển vào nơi chứa kho báu của một con rồng, cậu khá là thích thú vì ngày trước cậu ta có xem qua một bộ phim xưa khá là hay, đó là bộ phim Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn.

Cậu ấy thấy được nhân vật chính ở trong bộ phim, phải chạy trốn khỏi sự truy đuổi của một con rồng trên một đống vàng, như vậy thật sự là kích thích quá đi mà, nếu như bản thân mình mà gặp được tình huống như vậy, thì cậu cũng muốn được thử cảm giác chạy trên một đống vàng nó là như thế nào, ít nhất thì cũng phải được chơi trò trượt dốc trên đống vàng đó thì như vậy mới thỏa mãn bản thân được a.

Đối diện cái cổng lớn này là một cái hành lang cũng không dài lắm, từ cánh cổng lớn đi hết hành lang này thì tầm hơn hai mươi mét mà thôi, cậu ta không biết cuối hành lang này sẽ có cái gì, có thể là một con rồng đang nằm ngủ ở nơi đó chờ đợi sự xuất hiện của mình cũng không biết được đâu nha.

Khi cậu ấy đi ra khỏi hành lang xuất hiện trước mắt Điệp Vân Tú là những tòa núi toàn là vàng, từ những đồng tiền bằng vàng cho tới những thỏi vàng rồi cho đến đồ đạc bằng vàng.

Những thỏi vàng ấy lấp lánh chói mắt người xem khi nhìn vào chúng, cậu bị choáng ngợp khi thấy được đống vàng này, dù sao đây cũng là lần đầu tiên mà bản thân cậu ta thấy được nhiều vàng đến như vậy. Xung quanh những ngọn núi vàng này còn chất đống rất nhiều loại v·ũ k·hí khác nhau như kiếm, cung, áo giáp, khiên, gậy phép vân vân....

Điều thu hút ánh mắt của Điệp Vân Tú vào thời điểm này lại là một bộ xương, nó lại nằm ở giửa một đống vàng tạo cho người ta một cảm giác tương phản và kích thích thị giác, bộ xương đó khoát lên mình một cái áo trùm màu đen làm cho bộ xương đó trông giống như một tử thần vậy, cậu ấy rất là tò mò là vì sao ở một nơi chất đống kho báu và đầy vàng cùng v·ũ k·hí như thế này, tại sao lại có sự xuất hiện của một bộ xương thế kia.

Điệp Vân Tú liền đi lại gần bộ xương để có thể quan sát nó cho rõ hơn, thì tiếng thông báo của hệ thống vang lên.

*Ting*

“Bạn phát hiện được bộ xương của Lich vua Solomon”

_________________________________________________

Lich Vua Solomon

LV:???



HP:???/???

MP: ???/???

Trạng thái: phong ấn, c·hết tạm thời

_________________________________________________

Tiểu sử: Vì những sai lầm cuối đời của bản thân mà vương quốc vĩ đại của ông ta bị sụp đổ, ông ấy đã từ bỏ chúa trời mà thờ cúng những vị thần khác ngoài ngài ấy, nên chiếc nhẫn mà tổng lãnh Thiên Thần ban cho ông để khắc chế 72 con quỷ của địa ngục bị mất đi. Với việc vương quốc bị sụp đổ cùng chiếc nhẫn cũng không còn, ông ta ôm những tiếc nuối đó của mình đến khi t·ừ g·iã c·õi đ·ời và đã trở thành một Lich vương, với mong muốn là tìm lại được chiếc nhẫn của bản thân, ông ấy đã tìm chiếc nhẫn này ở khắp nơi trên đại lục, rồi phát hiện được là một tên Long Vương đang giữ lấy nó.

Nhưng cuối cùng ông cũng đã thất bại trong việc lấy lại chiếc nhẫn của mình, ông ta đã b·ị đ·ánh bại bởi con rồng kia và linh hồn của ông ấy đã bị giam giữ trong chiếc nhẫn, còn thân xác thì lại bị quăng vào nơi cất giữ kho báu của tên Long vương đó.

____________________________________________________

*Ting*

_________________________________________________

Nhiệm vụ cấp S: Truy tìm chiếc nhẫn của Lich vua Solomon về cho ông ta và giải phóng linh hồn ông ấy khỏi chiếc nhẫn.

Phần thưởng: 350000 exp, 25000 điểm danh vọng, một nghề huyền thoại Necromancer và sự bảo hộ của Lich Solomon, đồng thời bạn sẽ trở thành kẻ thù của Hắc Long Vương, bề tôi của nó sẽ tìm bạn để lấy lại chiếc nhẫn.

Thời hạn: không có

Trừng phạt: thất bại bạn sẽ giảm đi 3 LV và sẽ chịu sự truy đuổi của những Long Nhân cùng những bề tôi của nó.

[Đồng ý ] [Từ chối]

_________________________________________________

Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà cậu nhận được và cũng là nghề nghiệp đầu tiên mà cậu ta thấy được, Điệp Vân Tú suy nghĩ bản thân có nên nhận nhiệm vụ này hay không? Vì rủi ro của nhiệm vụ này cũng quá cao đi, hoàn thành hay thất bại đều là kẻ thù của con Hắc Long Vương kia, mà làm kẻ thù của một con rồng ư? nghĩ đến đây thôi cũng thấy quá là điên cuồng rồi.

Nhưng rồi cậu ấy suy nghĩ kỹ lại, thì cảm thấy kẻ thù của bản thân là lũ quái vật thì cũng đâu có ít, hầu như bọn chúng có ở khắp mọi nơi luôn nha, mà bản thân sau khi c·hết rồi hồi sinh trở lại thì cũng không có xuất hiện lại tại chỗ cũ đâu, cậu ta cũng chẳng sợ bọn nó tìm được mình, nên thêm một tên hay ít một tên cũng vậy mà thôi, thế là cậu ấy quyết định tiếp nhận nhiệm vụ này và chọn.

____________________________________________________

Đồng ý

____________________________________________________

Khi bản thân đã chấp nhận nhiệm vụ, Điệp Vân Tú liền đi vòng quanh nơi này, rồi cậu ta quan sát cái ngọn núi đầy kho báu ở trước mặt mình, cậu ấy thấy được là nơi đây khá là to lớn, cần phải đến hai cái sân bóng đá mới nhét vừa nơi này được nha.

Tú sau khi đi hết một vòng núi kho báu ấy thì cậu phát hiện được, ngoài cái cửa lớn lúc đầu mà bản thân mình nhìn thấy được, thì nơi này còn có một cái đường hầm nhưng lại không biết nó dẫn đi đâu.

Cậu ta tò mò nhìn vào đường hầm một lúc thì lại chẳng thấy gì, nhưng linh tính lại mách bảo cậu ấy rằng mình không nên đi vào bên trong đó, nếu đi vào bên trong thì cậu sẽ gặp một chuyện kinh khủng xảy ra cho bản thân.

Nhưng rồi sự tò mò cũng sẽ g·iết c·hết mèo, cuối cùng thì sự tò mò cũng đã chiến thắng lý trí, thế là Điệp Vân Tú quyết định đi vào trong đó xem sao, nhưng rồi sau quyết định này của bản thân đã làm cho cậu ta phải có một thời gian dài khốn khổ...

Điệp Vân Tú đi dọc cái đường hầm này cậu thấy được nó rất dài, chiều dài cũng phải trên trăm mét, may mà nó đủ to cho một người lớn đi ở bên trong đó.

Sau khi đi một hồi thì cậu cũng đi tới được cuối của đường hầm, Tú thấy được trước mặt mình một tảng đá nó đã chặn hết lối đi của cậu ta, Điệp Vân Tú liền đẩy thử tảng đá này ra xem sao. Sau một hồi loay hoay hao tốn nhiều thể lực, thì cuối cùng cậu ấy cũng đã đẩy tảng đá ở trước mặt mình ra được, rồi cậu ta cẩn thận từng li từng tí chui ra ngoài.

Khi Điệp Vân Tú đã chui được ra ngoài, cậu phát hiện bản thân lại đang đứng ở một cái hành lang khác, mà nơi đây lại mang đến cho cậu ta một cảm giác khác với cái hành lang ban đầu, mà bản thân mình khi bước vào.

Ở đây lại mang đến cho cậu ấy một cảm giác mát mẻ nhưng lại thật là ấm áp, mà hai cảm giác tương phản và đầy mâu thuẫn như vậy, cả hai lại tập trung vào cùng một chỗ lại tạo thành một sự cân bằng vi diệu.

Tú liền đi dọc hành lang này thì phát hiện được ở cuối hành lang lại có ánh sáng, mà bức tường chắn ở cuối hành lang ấy lại mang đến cho cậu một cảm giác là lạ khi sờ vào.

Nó gồ ghề thô nhám và có hoa văn màu đỏ, sờ vào thì lại mang đến cho người ta cảm giác như bản thân đang sờ vào da cá sấu vậy.



Khi Điệp Vân Tú vừa nép mình qua một góc ở cuối hành lang này để đi ra ngoài, thì cậu ta thấy được một cảnh tượng làm cho bản thân cậu ấy lại hết cả hồn, rồi sau đó liền vội vàng núp trở lại vào trong góc.

Trước mắt cậu là một cái đại sảnh khổng lồ, bên dưới dường như được lót bằng những tảng đá granite rất là chắc chắn, bao quanh nơi này là những vách đá nhẵn bóng khá là cao.

Với chiều cao từ mặt đất lên trên đỉnh thì cũng phải trên trăm mét, chúng kéo dài lên và cong vào bên trong tạo thành một mái vòm rất to, còn ở giửa mái vòm đó giống như một cái giếng trời khổng lồ nhưng lại không có gì che chắn.

Để hình dung được nơi đây thì nó trông giống như Sân vận động Olympiastation vậy, điều kỳ lạ ở đây là ở giửa cái sân to lớn ấy lại được đặt một cái giường siêu to khổng lồ.

Xung quanh giường lại được bố trí nhiều dụng cụ và máy móc, chỉ dành cho dân chuyên nghiệp có thể sử dụng được chúng mà thôi, đó là một nơi đang diễn ra một cảnh tượng làm cho Điệp Vân Tú nhìn vào thôi mà muốn hồn bay phách lạc.

Nơi đó có một người phụ nữ mặc một bộ áo da màu đen bóng, tóc thì được buộc lại kiểu đuôi gà, trên tay đang cầm lấy một cây roi da thật dài và có nhiều gai cùng răng cưa, người phụ nữ ấy cầm cây roi đó quất lên người của một người một gã đàn ông đang cởi trần, người đàn ông này chỉ mặc độc mỗi một cái quần xà lỏn và cũng có cùng chất liệu với người phụ nữ kia.

Cả hai đều đeo trên mặt mình một cái mặt nạ màu đen, rồi hành động với nhau một cách rất là chuyên nghiệp, nếu như một diễn viên của đảo quốc mặt trời mọc ở đây rồi thấy được cảnh này, thì người ấy cũng sẽ cảm thấy xấu hổ vì sự chuyên nghiệp của bản thân không bằng hai người đó.

"Cháttt... Chátttt..."

"Ư... Aaaa... Ư... Pinochio... Aaaa..."

Một tiếng kêu đầy thỏa mãn phát ra từ miệng người đàn ông ấy vang lên, vâng như mọi người đã thấy họ đang thực hiện một buổi lễ BDSM thật là nghiêm trang và đầy nghiêm túc, mà cũng không thiếu sự trang trọng, đều đặt biệt là trên đầu của hai người kia đều có một cặp sừng.

Làm cho Điệp Vân Tú không biết bọn họ là người của chủng tộc nào, thế là cậu rón rén nép vào góc tường rồi nheo mắt lại mà nhìn, rồi sau khi nhìn thấy được tên cùng chủng tộc của cả hai người kia, làm cậu ta xém chút nữa rớt cả hai tròng mắt của bản thân xuống.

____________________________________________________

Hắc Long Vương

LV:???

HP:???/???

MP:???/???

Trạng thái: cực kỳ hưng phấn, kích tình, khoái cảm

_____________________________________________________

Thủy Long Vương

LV:???

HP:???/???

MP:???/???

Trạng thái: kích tình, vui sướng, hưởng thụ, vui vẻ

_____________________________________________________

Thì ra đây lại là hai con rồng và chúng nó lại biến thân thành con người, ai mà ngờ được cả hai tên này lại đang chơi trò chơi người lớn đầy kịch tính đến như vậy a.

Cậu ấy chỉ mới liếc nhìn một chút đống dụng cụ ở kế bên bọn chúng thôi, mà bản thân như đã có cảm giác muốn tay lạnh chân run rồi, cậu ta liền lẩm bẩm một mình.

“Chẳng lẽ loài rồng bây giờ lại biến thái đến như vậy hay sao nhỉ? Cái này cũng không phải là chơi bình thường lớn thôi đâu, cái này phải nói đây là chơi hết ga luôn rồi đó nha"

*Ting*



“Hoả Long Hoàng phẫn nộ với lời nói của bạn, điểm phẫn nộ của nó với bạn là 25/1000”

Điệp Vân Tú

"..."

Khi bản thân nhận được dòng thông báo này, Điệp Vân Tú hoang mang rồi nhìn về hướng của hai con rồng kia, vì cậu ta nghĩ rằng bản thân đã bị bọn nó phát hiện ra mình đang trốn ở đây, nhưng cậu ấy chỉ thấy bọn chúng vẫn tiếp tục công việc của mình, đó là vụt roi thì vẫn vụt roi, chịu đau thì vẫn chịu đau, cậu lấy làm khó hiểu với dòng thông báo phẫn nộ vừa rồi.

“Ở đây chỉ có ba người thôi mà, có còn ai ở đây nữa đâu nhỉ?”

Khi cậu ấy vẫn còn đang thắc mắc thì hai con rồng kia bắt đầu đổi vai cho đối tác của mình, người phụ nữ đó sau khi thả người đàn ông này ra, liền nằm vào vị trí của người ông ta nằm lúc trước, còn bản thân thì để cho người đàn ông đó xích cô ta lại.

Khi đã xích người phụ nữ này xong, người đàn ông đó liền cầm lên tay mình cây roi mà người phụ nữ kia sử dụng, rồi dùng cán của cây roi ấy di chuyển khắp nơi nơi trên cơ thể của người phụ nữ ấy.

Rồi ông ta di chuyển cán roi đến những nơi n·hạy c·ảm nhất trên người của cô ta, sau khi cả cơ thể của người phụ nữ này đang bị kích thích đến hưng phấn vô cùng, thì người đàn ông đó ngừng lại và không làm gì thêm.

Sau đó ông ta lại lùi về phía sau rồi cầm cây roi ấy vun vẩy trước mặt mình, còn ánh mắt của bản thân thì nhìn người phụ nữ này cười một cách tà ác, dường như ông ta muốn trêu chọc người phụ nữ kia.

Cả cơ thể của người phụ nữ sau khi bị kích thích đến bản thân cũng không kìm lại được, mà cô ta thở ra từng hơi gấp gáp và đầy kiều mị, khi thấy người đàn ông này ngừng lại thì lại vội vàng lên tiếng.

“Huynh làm sao vậy? Để người ta chờ như vậy có đáng mặt thân sĩ hay không?”

Nghe được lời ấy Điệp Vân Tú nổi hết da gà, rùng mình, muốn buồn nôn ra hết với con rồng cái này rồi.

“Hai ngươi chơi lớn như thế này rồi, mà bây giờ còn thân với chả sĩ gì nữa chứ xuỳ xuỳ”

Tú liền bỉu môi khinh thường sự ra vẻ của cặp rồng này, thì cả hai lại nói ra một lời làm cậu ta cảm thấy bước ngoặt này làm cho bản thân khó mà tiêu thụ nổi a.

Pha quay xe này phải nói là khét đến bố xe cũng phải mòn hết cả miếng sắt, cậu ấy không tin vào những điều mà mình đã nghe được.

“Ta nói muội này, lúc đầu muội bảo ta như thế nào? Xin huynh hãy tự trọng, bây giờ thì sao? Muội lại xin ta hãy chủ động, ôi lòng ta thật là bị tổn thương quá mà”

Con rồng kia liền vội vàng giải thích.

“Người ta dù sao cũng là gái đã có chồng, huynh dồn dập như vậy thì người ta làm sao mà chịu nổi được chứ hihi... Thôi mà huynh đừng giận người ta nữa có được không. Dù sao chúng ta cũng trói buộc hắn ở đó rồi, để cho hắn xem chúng ta vui vẻ rồi còn gì, như thế cũng để cho hắn c·hết cũng được rõ ràng nha, tâm ý của ta như vậy thì huynh cũng hiểu lòng ta hướng về ai rồi chứ, còn chưa nói đến đứa con mà ta sinh ra cũng là con của huynh đó sao”

"Ruỳnh... Ruỳnh... Ầm... Ầmm..."

Sau khi nữ Long này dứt lời, thì cái hang bỗng nhiên rung lắc dữ dội, Điệp Vân Tú vội vàng bám vào thành tường để giữ thăng bằng, nhưng cậu lại có cảm giác thành tường bắt đầu có vẻ như nóng hơn lúc đầu thì phải?

Tên đàn ông đó không biết đang trả lời với người phụ nữ này, hay đang muốn nói cho người khác nghe, nhưng ánh mắt của hắn lại hướng về nơi Điệp Vân Tú đang trốn.

“Hừ... Không phải vì hắn ỷ bản thân mạnh hơn ta và nàng, rồi hắn đến tộc nàng khiêu chiến rồi sau đó mang nàng đi, nếu như ta đến trước thì hắn làm sao mà có cơ hội đó được chứ.”

Lời con Hắc Long vừa nói thì Điệp Vân Tú không nghe thấy, nhưng mà điều đó không quan trọng, quan trọng ở đây là lượng tin tức mà cậu mới nhận được, nó giống như quả bom nặng ký vừa p·hát n·ổ vậy.

Thì ra hai con Long Vương này phản bội con Long Hoàng kia, cắm cho hắn một cái sừng tổ bố lên đầu. À không!! Hắn có sừng sẵn rồi cũng không cần phải cắm, mà đội lên đầu tên này một cái mũ màu xanh lá khá là xanh nha.

Đã như vậy vợ của hắn còn sinh cho người ta cả hài tử luôn, chẳng những thế hắn còn thảm hơn cả thảm, bản thân còn bị vợ mình cùng tình nhân bắt lại rồi buộc vào một chỗ, để xem cả hai cùng n·goại t·ình ở trước mặt mình nữa chứ.

Không hiểu câu chuyện cẩu huyết ... À không Long huyết của cả ba tên này như thế nào, mà hai con rồng kia lại làm như vậy với hắn nha.

Đều là những người đã từng bị phụ nữ phản bội, dường như là đồng bệnh tương liên nên Điệp Vân Tú liền cảm thán nói lên một câu.

“Người anh em à, ta nghĩ rằng mình bị phản bội cũng đủ thảm rồi, nhà ngươi thì còn thảm hơn cả ta nữa nha, nếu có thể giúp đỡ được cho ngươi thì ta cũng sẽ giúp a ài...”

*Ting*

“Hảo cảm của Hoả Long Hoàng với bạn tăng lên 90/1000”

Điệp Vân Tú

"..."

"!!!"