Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chơi Game Bằng Cách Gọi Huynh Đệ

Chương 1: Phản bội




Chương 1: Phản bội

"Mẹ mua cho con heo đất... Mẹ mua cho con heo đất... Í a í à"

Một hồi dài tiếng chuông điện thoại vang lên, làm cho Điệp Vân Tú giật mình thức dậy, sau khi bản thân đã ngủ một giấc thật dài, cậu ta lắc đầu qua lại rồi xoa xoa huyệt thái dương đang đau vì say rượu của mình.

Cậu nhìn lên đồng hồ thì thấy được bây giờ đã là tám giờ sáng, rồi cậu ấy liếc mắt lại nhìn vào điện thoại của bản thân đang nổi lên một dãy số lạ, Điệp Vân Tú uể oải cầm điện thoại của mình lên rồi nghe máy, người ở đầu dây bên kia liền lên tiếng.

“Xin hỏi, ngài là ngài Điệp Vân Tú đúng không ạ? Chúng tôi là nhân viên của công ty Star thưa ngài, chúng tôi đến giao quả trứng trò chơi, để chơi Trò Chơi Thế Kỷ đến cho ngài rồi thưa ngài.”

Khi nghe được đầu dây bên kia nói như vậy, cậu đang còn lâng lâng vì say rượu thì thanh tỉnh lại hẳn, Tú ngồi bật dậy rồi suy nghĩ, cố gắng nhớ lại tối qua mình đã làm gì.

Thì ra ngày hôm qua cậu ta bị thất tình, rồi sau đó đi uống rượu với thằng bạn thân chí cốt của bản thân, cũng chính là ông chủ của cậu ta, cả hai đã cùng nhau uống tới gần sáng rồi mới trở về nhà.

Nói về người bạn thân này, anh ta tên là Lê Thiên Tuấn, là một người con lớn duy nhất trong một gia đình khá giả, anh ấy rất có tài trong kinh doanh, nên sự phát triển trong kinh doanh của anh ta rất là thuận lợi.

Tuấn đã mở nhiều cửa hàng, nhà hàng, cùng siêu thị và bất động sản ở trong nước, nhờ sự hỗ trợ kinh tế của gia đình mình, anh ta thậm chí phát triển kinh doanh ra tận nước ngoài.

Chỉ mất bốn năm từ khi anh ấy ra trường, Tuấn phát triển càng ngày càng lớn mạnh và càng thành công hơn, anh ta thậm chí còn có tiếng nói trong giới kinh doanh trong nước.

Mà Tuấn và Tú cả hai đều học với nhau từ năm lớp sáu, trong một lần hai người đang đi học về vào năm lớp tám, thì Tuấn được Điệp Vân Tú cứu khi một chiếc xe tải mất lái lao về phía anh ta.

Sau sự kiện đó, Tuấn đã xem Điệp Vân Tú như một người anh em ruột thịt của mình, anh ta luôn tin tưởng vô điều kiện với người anh em này.

Khi lên cấp ba cả hai vẫn học chung với nhau cùng một trường và cùng một lớp, đến khi hai người đã thi tốt nghiệp lớp mười hai xong, trong lúc mọi người đang chuẩn bị thi đại học thì Điệp Vân Tú buộc phải nghỉ học.

Một phần là người thân nhất trong gia đình cậu ta gặp biến cố, phần còn lại là do có người trong nhà ngăn cản không cho cậu thi đại học, làm cho cậu ấy không thể tiếp tục duy trì việc học này của mình nữa, rồi sau đó cậu đã tham gia nghĩa vụ quân sự...

Mặc dù Điệp Vân Tú đã nghỉ học và đi nghĩa vụ quân sự, nhưng Tuấn vẫn thường xuyên liên lạc với cậu ấy, anh ta cũng là một trong những người bạn thân duy nhất của Điệp Vân Tú.



Sau một thời gian dài tham gia nghĩa vụ, cậu được cấp trên tuyển thẳng vào đội đặc chủng, rồi cậu ta được tham gia nhiều nhiệm vụ quan trọng trong một thời gian dài, rồi một số chuyện đáng tiếc đã xảy ra với đội của cậu khi đang làm nhiệm vụ, sau sự việc này Điệp Vân Tú sau đó được cho giải ngũ và trở về nước.

Khi bản thân đã trở về được một thời gian, Điệp Vân Tú bắt đầu khôi phục lại cuộc sống bình thường của mình, cậu ta muốn tìm việc làm để kiếm thêm thu nhập cho bản thân ở khắp nơi khi hay tin Tú đang đi tìm việc làm thì Tuấn liền liên lạc với cậu ấy ngay, anh ta muốn Điệp Vân Tú về làm việc trong công ty của mình.

Khi nhận được lời mời của Tuấn, Tú lúc này sợ rằng bản thân sẽ mang lại tai tiếng cho anh ta, mà các nhân viên của người bạn này của mình sẽ không có cái nhìn thiện cảm với bản thân, khi mình được nhận vào làm việc nhờ có được mối quan hệ, nên cậu định từ chối sự giúp đỡ đó.

Sau khi bản thân nghe được công việc mà Tuấn muốn để cho cậu ấy làm, thì Điệp Vân Tú cảm thấy công việc đó cũng ổn, mà nó cũng không gây rắc rối hay mang tai tiếng gì đến cho người bạn của cậu ta, thế là Tú lúc này cuối cùng cũng đồng ý vào làm việc ở công ty của Tuấn.

Công việc của cậu ấy là thu ngân và hướng dẫn khách hàng trong một siêu thị mini, đây là một siêu thị thuộc về chuỗi siêu thị của Tuấn.

Điệp Vân Tú sau khi làm việc ở đây được một thời gian, Tuấn lại muốn giúp đỡ người bạn thân này của mình nhiều hơn, nên anh ta đã âm thầm ra lệnh cho thủ quỹ phát lương cho cậu, cao hơn mức lương của nhân viên bình thường.

Khi Điệp Vân Tú biết được việc đó, cậu ta liền từ chối sự giúp đỡ thiên vị ấy, cậu chỉ muốn nhận đúng số tiền mà chính mình làm ra mà thôi.

Cũng chính vì thế mà Tuấn liền thay đổi hình thức giúp đỡ của mình, bằng cách thăng chức cho Tú lên làm quản lý, kiêm luôn nhân viên thu ngân để cho cậu có được thu nhập nhiều hơn.

Điệp Vân Tú lần này không thể từ chối sự giúp đỡ ấy được nữa, vì cậu ta được sự ủng hộ của các nhân viên nơi mà mình đang làm việc, vì biểu hiện thân thiện và trách nhiệm của bản thân khi làm ở nơi đây.

Khi mọi chuyện đã đâu vào đó, Tuấn cũng yên tâm hơn về cuộc sống của người bạn của mình, đây cũng coi như là một sự giúp đỡ tốt nhất của thằng bạn này rồi.

°°°

Kể lại lý do Điệp Vân Tú say như thế là do buổi chiều ngày hôm trước, đó chính là ngày kỷ niệm một năm yêu nhau của cậu ta và người yêu của mình, cậu đã chuẩn bị một món quà cho cô ta, đó là một chiếc nhẫn và một bó hoa.

Nhưng không ngờ rằng Tú chưa đi tới nhà của người yêu, mà bản thân lại trông thấy cô ta ở trước mắt mình, một tay xách đống đồ hàng hiệu vừa mới mua, tay còn lại khoát trong tay của một người đàn ông khác, với khuôn mặt rất chi là đắc ý.



Mà người phụ nữ ấy vào lúc này cũng thấy được cậu ta, sau khi thấy được Điệp Vân Tú đang đứng nhìn mình ở cách đó không xa, thì bản thân lại bất ngờ đến ngẩn người, còn người đàn ông kia sau khi nhìn thấy phản ứng của hai người, cùng bó hoa trên tay của Điệp Vân Tú thì cũng hiểu ra chuyện gì, nhưng hắn ta chỉ mỉm cười một cách khinh bỉ mà không nói gì.

Cũng không hỗ danh là sinh viên ngành địa chất chuyên ngành đào mỏ, cô ta rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, rồi cùng người đàn ông kia đi về phía cậu ấy.

Đôi mắt người phụ nữ này lúc đó đảo một vòng, rồi trong đầu cô ta nhảy số thật nhanh, ả ta liền quy chụp tất cả mọi lỗi lầm đều do Tú gây ra, vì cậu ta mà người phụ nữ này mới phải tìm người đàn ông khác, vì cậu ấy không giàu có nên ả ta mới như vậy.

Người phụ nữ ấy tự cho là bản thân của mình chẳng có lỗi gì với Điệp Vân Tú cả, sau khi sắp xếp lại tất cả ngôn ngữ trong đầu của mình xong, không chờ Tú lên tiếng cô ta lúc này liền trách ngược lại cậu.

"Anh đừng nói gì hết!!! Lúc mới gặp được anh, tôi thấy anh sống trong một ngôi nhà lớn một mình, tôi cứ nghĩ anh là một đại gia đang giả nghèo sống thử cuộc sống của người bình thường. Ai mà ngờ rằng tất cả chỉ là ảo giác của chính tôi mà thôi, anh lại chỉ là một tên quản lý quèn ở siêu thị mini, mà anh cũng nhìn lại bản thân mình đi. Một năm qua anh đã cho tôi được những gì? Đừng nói về những món quà rẻ tiền mà anh tặng cho tôi ngày trước, chúng chẳng bằng một món quà mà anh ấy mua tặng tôi nữa là, còn chưa nói đến những buổi hẹn hò rồi đi ăn uống cùng anh, tất cả chỉ toàn là những quán ăn bình dân hay ăn ở những nhà hàng bình thường mà thôi. Cũng không bằng một bữa ăn mà tôi đi với anh ấy nữa, bản thân tôi rất xấu hổ khi đi với anh đó anh có hiểu không? Vậy nên anh làm ơn buông tha cho tôi đi, để tôi được hưởng những gì xứng đáng với một cô gái xinh đẹp như tôi đây, mong anh đừng tìm hay làm phiền tôi nữa"

Điệp Vân Tú lúc này nhíu mày mà nhìn cô ta, không ngờ rằng người phụ nữ đó còn có thể đỗ hết mọi thứ lên đầu cậu được, một cách đường đường chính chính như vậy, thật giống như bản thân mình thật sự là người có lỗi vậy.

Lỗi của cậu ở đây là đã nghĩ rằng cô ta là một người con gái tốt, sau nhiều lần gặp gỡ và giúp đỡ lẫn nhau, thì cậu mới mở lòng mình ra mà bắt quen người phụ nữ ấy, ngoài việc đó ra thì cô ta lại có một người mẹ, bà ấy giống hệt như người mẹ quá cố đã mất của cậu, khi biết Tú quen với con gái của mình thì bà ấy lại càng quý cậu ta hơn, xem cậu như đứa con trai của mình vậy, nên Điệp Vân Tú rất quý trọng bà ấy.

Mà sau khi cả hai quen với nhau được một thời gian, việc cô ta xin tiền và mua sắm càng ngày càng nhiều, làm cho Tú cảm thấy không thích lắm nên hạn chế cho và gặp người phụ nữ ấy lại.

Ngoài việc đó ra thì cậu ấy thường đến nhà người phụ nữ này để chơi, rồi thăm hỏi mẹ của cô ta, để cho bản thân của cậu vơi bớt đi nỗi nhớ về người mẹ đã mất của mình cũng như tận hưởng hơi ấm của tình thân, mà cậu ấy cũng thường dẫn cô ta đến những nơi các cặp đôi hay ăn uống và đi dạo.

Mặc dù bản thân chấp nhận làm người yêu của người phụ nữ đó, nhưng Điệp Vân Tú lại vẫn thường mơ thấy một bóng hình, mà bản thân mình gặp được lúc nhỏ khi cậu ấy được năm tuổi.

Cậu ta không hiểu cảm giác của mình là như thế nào với cô bé ấy, chỉ là cậu chỉ nhớ được mang máng rằng, bản thân đã tặng cho cô bé một chiếc vòng tay mà mẹ mình để lại trước khi mất, cái vòng tay này cậu chỉ dành tặng cho người vợ tương lai của bản thân mà thôi.

Cũng chính vì việc này mà Tú đã nghĩ rằng, đây không khác gì là mình đang n·goại t·ình trên mặt tinh thần, chính vì vậy mà cậu ta có cảm giác có lỗi với người phụ nữ hám lợi kia, mà bản thân Điệp Vân Tú lại cũng không có cảm giác rung động gì nhiều với người phụ nữ chuyên ngành địa chất đó, đơn giản là cậu đáp trả lại tình cảm giả tạo của cô ta mà thôi.

Nhưng cậu bây giờ mới biết được những tình cảm lúc đầu của cô ta, tất cả đều chỉ là nghệ thuật đào mỏ của người phụ nữ đó, nên cậu thấy việc buông bỏ một người phụ nữ như vậy thì cũng thật sự là nhẹ nhàng, nhưng mà cảm giác bị cắm sừng cũng thật sự là khó chịu nha...

Sau khi đã chặn được miệng cậu thành công, bằng với những lý giải của những thể loại đàn bà, chỉ biết nằm ngửa ra để mình có tiền tiêu xài.

Cô ta liền nắm tay người đàn ông kia mà lôi kéo đi, cô ả muốn cả hai nhanh chóng cùng nhau quay người rời khỏi nơi đây, tránh cho bản thân lại gây chú ý với những người xung quanh.



Mà người đàn ông đó cũng thuận theo ả ta mà rời đi, trước khi đi người đàn ông này quay lại nhìn Tú, hắn ta nhếch mép của mình lên rồi cười nửa miệng khinh bỉ cậu mà nói.

“Đúng là thằng nghèo đỗ khỉ, đã là ăn mày thì đừng bày đặt quen gái đẹp, tìm người xứng tầm với mày đi nha, thằng ăn mày bẩn thỉu hahaha!!!."

Hắn cười một tràng đắc ý, rồi khoát tay người phụ nữ phụ bạc ấy mà rời đi, không thèm ngoảnh mặt lại một chút nào, sau đó cả hai leo lên một chiếc xe đắt tiền, mà nó được đậu ở gần nơi mà bọn họ đang đứng rồi lao v·út đi.

Khi cả hai đã đi mất dạng để lại cậu với bàn tay nắm vào thật chặt vì tức giận, đến nỗi móng tay đâm vào thịt hằn sâu bốn ngón tay mà cậu ta cũng không hề hay biết... Còn dưới chân là bó hoa dập nát, giống như mối tình vốn dĩ là ánh trăng trong nước này của mình vậy.

Sau một hồi lấy lại được bình tĩnh, Điệp Vân Tú thở dài lên thành tiếng.

“Đúng là đôi cẩu nam nữ, thực sự là vật hợp theo loài mà, tôi mong rằng hai người đừng bao giờ buông tay nhau ra. Để rồi làm khổ người khác như tôi vậy... Thật là hai kẻ khốn nạn mà.”

Do bản thân đã trải qua nhiều biến cố, cùng đau khổ và khó khăn trong quá khứ, cậu ấy cũng rèn luyện được cách điều chỉnh lại tâm trạng và cảm xúc của mình, nên tâm lý của cậu ta lúc này lấy lại được cân bằng khá là nhanh.

Nếu không với thân thủ và võ thuật mà bản thân đã được học, cùng với việc từng là quân nhân và được đào tạo bài bản này của Điệp Vân Tú, thì người đàn ông kia đã không kịp leo lên được chiếc xe sang đó mà rời đi rồi, thay vào đó sẽ là cả người không còn lành lặn mà được đưa lên một chiếc xe màu trắng, trên đầu và thân chiếc xe đó có dán chữ thập đỏ mà chở đi rồi.

Điệp Vân Tú thuộc tuýt người nắm được mà buông cũng được, thế là cậu ấy liền nhanh chóng quăng chuyện đó ra sau đầu rồi bắt đầu suy nghĩ, mình nên làm gì sau khi thất tình nhỉ?

Nếu theo đúng kịch bản trong phim ảnh, khi một người đang thất tình thì người ta thường sẽ mượn rượu giải sầu nha, mà giải sầu thì phải có người đối ẩm mới chuẩn bài ấy chứ nhỉ? Cậu cảm thấy như vậy cũng đúng, rồi quyết định lấy điện thoại gọi ngay cho Tuấn.

“Alo Tuấn à, mày đang ở đâu vậy? Hôm nay mày rảnh không đến hồ Con Rùa đón tao nhé”

Sau khi Tuấn nghe được lý do mà Tú gọi cho mình, không cần phải suy nghĩ nhiều, Tuấn đồng ý ra ngay và nói.

“Mày đợi ở đó cho tao không được đi đâu đấy, một phút ba mươi giây sau tao tới ngay”

Khi Điệp Vân Tú cúp máy không được bao lâu, Tuấn ngồi trên một con siêu xe lao đến nơi mà Tú đang đợi mà rước cậu ta, có vẻ như anh ta có việc ở gần nơi Điệp Vân Tú đang chờ. Nên Tuấn mới đến nhanh như vậy rồi Tú liền mở cửa ra và leo lên xe, cả hai cùng nhau đi đến quán rượu quen thuộc của hai người.

Quán rượu này là nơi mà hai người thường đến đây khi có chuyện vui hay buồn, sau khi nói hết tất cả bức xúc trong lòng, Tú cùng Tuấn lúc này mới cùng nhau cụng ly.