Chương 09 : Bài học đơn giản về kỹ năng chiến đấu.
Khuyết Lộc hắn cần phải sống sót rời khỏi nơi này để báo cáo về cho giáo hội về sự tồn tại của bảy con nhỏ này, cũng chính vì lý do đó, gã liền rút kiếm, lao thẳng về phía Nhất Mộng, dồn hết sức mạnh vào đòn chém.
-“Liều thật đấy.” Nhất Mộng tránh né một cách dễ dàng, không dừng lại ở đó, Nhất Mộng liền vung tay, hướng thẳng quyền được sử dụng bởi linh khí vào cằm gã, khiến Khuyết Lộc bay ngược về phía sau, máu bắn toé lên trời.
Thế nhưng Khuyết Lộc không hề muốn dừng lại, tiếp tục rồi lại tiếp tục, hắn vung kiếm lần này đến lần khác, không biết mệt mỏi, mặc dù những đường kiếm ấy, gần như chỉ chém vào khoảng không, không hề có chút nào tác động đến Nhất Mộng, thế nhưng hắn không quan tâm, cái hắn muốn chỉ là tìm cơ hội để tháo chạy khỏi chỗ này.
Về phần Nhất Mộng, cô tránh né những đòn t·ấn c·ông từ Khuyết Lộc vô cùng dễ dàng, gần như vào lúc gã giơ tay nhấc kiếm, cơ thể Nhất Mộng liền đã di chuyển về hướng an toàn trước khi đường kiếm tiếp theo vung ra, có thể nói cô ta như thể có thể nhìn thấu được kiếm kỹ của gã vậy.
Trái lại, Khuyết Lộc hắn mới chính là kẻ b·ị t·hương sau những đường kiếm từ đối phương, cả cơ thể chồng chất vết chém, không một chỗ nào còn nguyên vẹn, đặc biệt hơn hết, những nhát chém ấy đều không nhát vào gây vào chỗ hiểm cả, điều đó chứng tỏ, cô gái trước mặt gã phải là bậc thầy sử dụng kiếm kỹ, mới có thể khống chế được lực chém cùng độ chính xác một cách hoàn hảo đến như thế.
Thông qua nhiều lần giao chiến, Khuyết Lộc hắn cũng xác định được ý đồ từ Nhất Mộng đến đây không phải là để g·iết hắn, mà thực chất là để bắt và tra khảo lấy thông tin, gã không khỏi cười lạnh, ánh mắt dần trở nên sắc bén. Khuyết Lộc thầm nghĩ cuối cùng thì hắn cũng đã tìm ra cách để đánh bại con nhỏ trước mắt…. Sau lần thứ n vung kiếm vào không khí, Khuyết Lộc liền nhận thẳng nhát chém trực diện vào ngực khiến gã không còn cách nào khác đành phải lùi lại, giữ khoảng cách an toàn với đối phương.
-“Cứ tiếp tục thế này thì chỉ tổ làm lãng phí thời gian của chúng ta thôi.” Nhất Mộng lạnh lùng nói.
Khuyết Lộc không trả lời, gã quỳ hai chân xuống nền đất, một tay che đi v·ết t·hương từ ngực, một tay cho vào túi, lấy một chiếc bình thuỷ tinh trong suốt, bên trong chứa chất sệt sệt, rồi uống hết vào miệng.
-“Ngươi…. Đang làm…Hả?!” Nhất Mộng nhìn thấy hành động của gã có chút bất thường, liền muốn đưa tay ngăn cản, thế nhưng đã trễ.
Đột nhiên cơ thể của Khuyết Lộc trở nên to lớn hơn, da chuyển sang màu đen, từng cuộn cơ bắp nở căng, hai đồng tử chuyển màu đỏ thẳm, và trên hết chính là lượng linh khí trong cơ thể gã tăng trưởng với tộc độ khủng kh·iếp. Kim Đan Đỉnh Phong? Không, phải còn hơn thế, thông qua Khí, Nhất Mộng cảm giác rằng hắn đã gần như đạt đến Ly Hợp Hậu Kì, thậm chí kém bước liền Đỉnh Phong, thật đáng sợ.
-“Keng!” Thoáng chốc, lưỡi kiếm Khuyết Lộc vung ra cực kì nhanh, uy lực của nó cũng mạnh hơn trước nhiều lần, gã tưởng chừng như thông qua đường kiếm này liền đã lấy đầu Nhất Mộng, thế nhưng Nhất Mộng phản ứng cực kì nhanh, tay liền giơ hắc kiếm lên đỡ, tuy là thế, nhưng cô vẫn chưa thể nào hết sốc trước tình trạng của Khuyết Lộc.
Với khả năng phán đoán nhạy bén, Nhất Mộng liền nhảy lùi về phía sau, tạo khoảng cách an toàn với gã liền nói.
-“Một thủ thuật thú vị, không ngờ lại có thể biến một người đang trong tình trạng bờ vực của c·ái c·hết, lại phá cảnh và mạnh đến mức này.”
-“Nhất Mộng, cô ổn chứ? Một đứa con gái đứng đằng sau liền tiến lên hỏi sau khi thấy Nhất Mộng lần đầu tiên lùi về phía sau trong trận chiến.
-“Không sao, vẫn nằm trong tầm kiểm soát, Thiên Vận… Chỉ có một chút hơi khó chịu tính thôi… Hửm?” Nhất Mộng xoay người trả lời Thiên Vận, liền quay lại, thoáng chốc liền không thấy tâm hơi của Khuyết Lộc.
Đổi lại, ngay chỗ gã vừa đứng liền xuất hiện một cái lỗ hình vuông cùng những bậc thang dẫn thẳng xuống phía dưới, có vẻ như đây là lối đi bí mật.
-“…Hắn chạy rồi…” Nhật Mộng nói.
-“Chúng ta có cần đuổi theo hắn không?” Thiên Vận tiến gần về phía lối đi bí mật nói.
-“Không cần đâu, ngài ấy đã đón ở đầu bên kia rồi.” Nhất Mộng khoác tay lắc đầu nói.
-“Phải rồi, lúc nãy ngài ấy có bảo là sẽ tách nhóm và đi trước, chẳng lẽ….” Thiên Vận nghe thấy thế liền cảm thấy không khỏi bất ngờ nói.
-“Đúng thế, lúc đầu ngài ấy không đi theo hướng mà chúng ta bàn giao, tôi cứ tưởng là ngài ấy bị lạc đường rồi chứ, ai ngờ….” Nhất Mộng gật đầu đáp.
-“Thật không thể tin được là ngài ấy lại có thể đoán trước được việc này xảy ra…. Ngài Ảnh Tử thật luôn làm chúng ta bất ngờ mà.” Một đứa trong nhóm liền nói.
Dứt lời, tất cả đều tập trung ánh mắt của mình hướng thẳng về phía tận sâu bên trong lối đi bí mật, ánh mắt của chúng ánh lên sự kính trọng với chủ nhân của mình.
-------------------------------------------------
Tận sâu bên trong đường hầm, một bóng đen bước dọc theo con đường, tay cầm hắc kiếm đang nhuộm máu, đang liên tục đảo mắt nhìn khung cảnh xung quanh như thể đang tìm con mồi của mình, nhìn thấy khung cảnh trước mắt, bóng đen này không khỏi thở dài nói.
-“Lạc mất rồi.” Đúng thế, bóng đen này không ai khác chính là Lâm Phàm.
Lâm Phàm hắn cũng không nghĩ là bản thân mình sẽ đi lạc đến mức này, ban đầu hắn đi cùng nhóm người Nhất Mộng, thế nhưng đi một lúc, chỉ toàn gặp những tên cùi bắp, hắn liền cảm thấy chán nản, liền tách nhóm và đi tìm tên trùm, dự định sẽ đánh một trận long trời lở đất. Kết quả là, người cũng không thấy, thậm chí đến một tên cùi bắp cũng không gặp, những lời ngoan thoại mà hắn đã luyện tập trước gương, nhằm chuẩn bị cho chuyện này cuối cùng đi tong.
-“Hử?”
Vào đúng lúc này, Lâm Phàm liền cảm nhận được có người đang tiến đến nơi này từ phía bên kia lối đi, thông qua cảm nhận từ Khí, Lâm Phàm khá chắc chắn tên này rất mạnh, thậm chí đã đạt đến Ly Hơp Cảnh Trung Kì, đối với kẻ bên kia lối đi, Lâm Phàm hắn cảm thấy cực kì hứng thú, suy cho cùng thì đây là lần đầu tiên hắn gặp được người có cảnh giới cao đến như vậy.
Sau một chốc, kẻ đó liền xuất hiện ở phía lối vào, mắt thấy Lâm Phàm như đang đứng đợi chờ đợi gã sẵn từ trước, kẻ đó liền dừng lại, và lùi về sau giữ khoảng cách.
-“Không thể tin là ta lại bị mắc kẹt tại nơi này… Hửm? Chỉ có một đứa thôi sao, dễ rồi.”
Cơ bắp gã trước mắt phồng lên dữ tợn, như thể bất kì lúc nào cũng nổ tung, ngoài ra, chả biết hắn bị cái gì mà đột nhiên mắt lại đỏ lè đến như thế, sao hắn ta có thể làm được như thế, có khi nào mắt hắn lại có thể bắn ra được những tia laze như trong phim không, Lâm Phàm không khỏi đánh giá người trước mắt.
Thoáng chốc, tên mắt đỏ liền biến mất, hoặc đối với người bình thường là như vậy, thế nhưng đối với Lâm Phàm, chẳng qua là do tên đó nhanh quá thôi.
Không biết tên mặt đỏ đột nhiên từ đâu liền xuất hiện bên sườn phải Lâm Phàm, tay giơ kiếm hướng thẳng từ trên bổ xuống, nhìn thấy gã vung kiếm chém về phía mình, Lâm Phàm tay liền không giơ hắc kiếm hoàn thủ, đưa tay còn lại chặn thanh kiếm của hắn.
Quả thật, nếu chỉ so về tốc độ thôi, thì tên mắt đỏ này chưa đủ xách dép cho Lâm Phàm hắn, quan trọng hơn, trong đòn đánh, chỉ tốc độ thôi là chưa đủ, còn đánh cần phải có uy lực nữa.
-“Cái gì…”
Lâm Phàm đẩy nhẹ vai tên mắt đỏ vẫn còn đang bàng hoàng để giữ khoảng cách, tên mắt đỏ này linh khí trong người thật nhiều, thậm chí còn nhiều hơn cả Nhất Mộng, nhưng xui là hắn ta lại không thể kiểm soát được, nói cho cùng thì hắn cũng chỉ là tên điên mang trong mình một đống linh khí uổng phí thôi.
Thực tình Lâm Phàm hắn không thích cái cách chiến đấu chỉ dồn hết linh khí vào để tăng sức mạnh và tốc độ. Không phải là Lâm Phàm xem nhẹ các kiểu t·ấn c·ông vật lí như thế, nếu b·ị b·ắt phải chọn giữa sức mạnh và kĩ thuật thì Lâm Phàm hắn sẽ không ngần ngại chọn sức mạnh. Kĩ thuật hoàn toàn vô dụng nếu không có tí sức mạnh nào. Nhưng cái cách chiến đấu vớ vẩn chỉ dựa vào chỉ số vật lí như sức mạnh, tốc độ và phản xạ mà bỏ qua những điều khác - hắn ghét cái kiểu đánh đó, đó là lí do mà Lâm Phàm cảm thấy hơi bực khi thấy cái gã khốn xài c·hất k·ích t·hích để nhằm gia tăng tốc độ tăng trưởng linh khí.
Lâm Phàm quyết định sẽ dạy cho hắn một bài học, cho hắn biết thế nào là cách sử dụng linh khí đúng đắn trong thế giới này.
-“Bài học thứ nhất.”
Lâm Phàm nâng trong tay hắc kiếm và bước về phía tên mắt đỏ, một bước, hai bước và bước thứ ba, vào giây phút hắn bước thứ ba tới chỗ gã, tên mắt đỏ liền vung kiếm đầy uy lực về phía Lâm Phàm, nhìn thấy tên mắt đỏ chưa gì đã vung kiếm chém về phía mình, Lâm Phàm liền biết cự ly t·ấn c·ông từ Khí của tên này là như thế.
Lâm Phàm liền gia tăng tốc độ, luân chuyển một ít linh khí, tập trung hết vào chân, nén tất cả lại, và đồng thời giải phóng chúng, chỉ với những kiến thức vật lý cơ bản, nén và giải phóng, sẽ tạo ra được v·ụ n·ổ, làm bung tất cả những thứ bên trong ra, hay gọi một cách đơn giản là lực đẩy. Lâm Phàm phóng thẳng về phía trước cực nhanh, nhanh đến mức kiếm của tên mắt đỏ liền chém vào khoảng không.
Lâm Phàm không để tâm đến những gì sau đó, suy cùng tên mắt đỏ vào đã tầm t·ấn c·ông của hắn, Lâm Phàm bình tĩnh sử dụng Khi định dạng cùng mô phỏng lại tất cả yếu điểm cùng bước di chuyển của tên mắt đỏ. Lâm Phàm tay cầm hắc kiếm, không sử dụng linh khí, đem Khí bộc lấy lưỡi kiếm, vung đường kiếm cứa thẳng vào cổ tên mắt đỏ. Chỉ một đường ngắn nhỏ bé trên lớp da của hắn thôi, Lâm Phàm liền đóng lại Khí của mình, nhảy lùi về phía sau.
Đồng thời, tên mắt đó cũng tỏ vẻ không yếu thế, thay xoay chuyển thanh kiếm, chém ngược về phía Lâm Phàm, thanh kiếm của tên mắt đỏ sượt thẳng qua má hắn.
-“Bài học thứ 2.”
Sau khi thanh kiếm của tên mắt đỏ sượt thẳng qua má, quay trở lại với tên mắt đỏ, Lâm Phàm chân đạp đất, né cùng giải phóng linh khí, lướt thẳng tới cùng thời điểm tên mắt đỏ kéo thanh kiếm về phía hắn. Lâm Phàm không cần biết hắn nhanh cơ nào, hắn dám chắc tên mắt đỏ không thể nào vừa thu hồi kiếm lại vừa có thể ra đòn t·ấn c·ông cùng một lúc được, chính vì lý do đó, Lâm Phàm hắn liền chớp lấy thời cơ, tiếp cận gã.
Không cần biết khoảng cách là bao nhiêu, cho dù là nửa bước hay một bước, Lâm Phàm liền không quan tâm, với hắn, khoảng cách đó là xa, nhưng với tên mắt đỏ trước mắt, là rất gần. Trong một khoảnh khắc, Lâm Phàm có thể nhận ra được tên mắt đỏ liền tỏ ra bối rối trước những gì mà hắn vừa làm thông qua ánh mắt của gã. Cuối cùng, tên mắt đỏ liền chọn cách lùi lại để giữ khoảng cách với Lâm Phàm.
-‘Biết ngay là mày sẽ làm như thế mà’ Lâm Phàm thầm nghĩ.
Thực chất, trước khi tiếp cận tên mắt đỏ, Lâm Phàm đã mở Khí, dùng Khí để mô phỏng ra bước di chuyển tiếp theo gã, nên biết chắc hắn ta sẽ làm gì kế tiếp. Chính vì thế, mặc dù tên mắt đỏ nhanh, thế nhưng Lâm Phàm hắn mới là người ra tay trước, người xưa có câu, tiên hạ thủ vi cường, ai ra tay trước sẽ có lợi, và đương nhiên, với một kẻ theo chủ nghĩa cơ hội như Lâm Phàm, hắn sẽ không thể nào bỏ lỡ được cơ hội này.
Lâm Phàm liền thu hẹp khoảng cách nhanh hơn bước chân tên mắt đỏ, tay cầm hắc kiếm chém thẳng về phía chân hắn, đầu mũi kiếm sượt, rạch một đường cực sâu trên chân tên mắt đỏ.
-“Aaaaa….!” Tên mắt đỏ thét lên vì đau đớn, sau đó liền lùi xa hơn, nhằm tạo khoảng cách với Lâm Phàm.
Lâm Phàm mắt thấy tên mắt đỏ gia tăng khoảng cách an toàn với mình, liền không vội đuổi theo, vì sao phải đuổi theo, thừa thắng xong lên à? Không, tại sao phải làm thế, Lâm Phàm hắn còn chưa dạy dỗ hắn nên người thì sao có thể kết thúc bài học sớm như vậy được.