Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chính Là Muốn Làm Chúa Tể Thế Giới

Chương 08 : Thành viên thực sự của giáo hội và sự thật về những kẻ bị nguyền




Chương 08 : Thành viên thực sự của giáo hội và sự thật về những kẻ bị nguyền

-“Đúng vậy, đứa em trai vô dụng của tôi, trong mắt mọi người, thằng bé chẳng là gì, họ đối xử nó không khác gì những người bên ngoài, thậm chí còn không bằng được đám người đó. Trong suốt tất cả những buổi luyện tập, từ kiếm đạo, quyền đạo, tâm pháp, trận pháp, thì tôi luôn là người giành chiến thắng, mặc dù là vậy, thế nhưng sau mỗi trận chiến, tôi luôn học được rất nhiều từ nó, bù lại, nó thì chẳng học gì được từ tôi. Đó là lý do tại sao mà tôi luôn đem nó ra để bón hành mỗi ngày.” Lâm Thuỷ Linh mỉm cười nói.

-“Đúng là một đứa em trai tội nghiệp, có khi nhờ vụ này, tao lại trở thành người hùng trong lòng nó thì sao, giải cứu nó khỏi một bà chị độc tài như mày, giúp nó có tương lai hơn.” Khuyết Lộc hắng giọng nhìn Lâm Thuỷ Linh một cách chăm chú nói.

-“Lâm Thuỷ Linh, dạo gần đây mày có cảm nhận thấy cơ thể mày có gì kì lạ không? Ví dụ như khả năng kiểm soát linh khí của mày đột nhiên trở nên hỗn loạn, hay sức khoẻ không ổn định, hay là mỗi khi mày điều động linh khí, cơ thể liền bị những cơn đau buốt h·ành h·ạ, hay trên cơ thể mày, đột nhiên xuất hiện những chỗ bị thối rửa và chuyển thành màu đen? Mày có gặp triệu chứng nào trong số chúng không?”

-“Tốn thời gian và công sức để bắt tôi về đây chỉ để chơi cái trò bác sĩ này à?” Lâm Thuỷ Linh khoé miệng nhếch tạo thành nụ cười châm chọc nói.

-“Thực sự mà nói thì bản thân tao, cũng giống như cha mày vậy, đã từng có một đứa con gái, để mà nói thì chắc hẳn trạc tuổi của mày. Chính vì lý do đó, mà tao không muốn phải đi b·ạo h·ành một cách vô nghĩa như thế nữa, nếu mày chịu trả lời thành thật những gì tao hỏi vừa rồi, thì chúng ta sẽ đỡ phải tốn nhiều thời gian vào mấy việc linh tinh khác.”

-“Ồ, đe doạ sao? Thật không may, càng bị đe doạ, thì tôi sẽ càng bướng hơn, cho dù có là lâm vào tình cảnh nào đi chăng nữa, thì vẫn sẽ là như vậy.” Lâm Thuỷ Linh cười nhạo nói.

-“Nói như vậy, mày không có nhã ý hợp tác với tao?” Khuyết Lộc nghe thấy câu trả lời từ Lâm Thuỷ Linh, cả người liền toả ra sát khí đáp.

-“Đoán xem…”

-“Mà thôi, chuyện cũng chẳng có gì to tát, tôi sẽ trả lời cho ông luôn, ông vừa đề cập đến việc cơ thể có bị bất ổn gì không khi điều động linh khí đúng không? Hiện tại thì tôi chả bị làm sao cả, ngoại trừ bị những sợi xích niêm phong linh khí này thôi.” Lâm Thuỷ Linh nhún vai nói.

-“Mày vừa nói là ‘Hiện tại?” Khuyết Lộc bắt được điểm kì lạ trong câu nói của Lâm Thuỷ Linh, liền nói.

-“Đúng vậy, hiện tại, ngay tại đây, ngay lúc này luôn. Nhưng nếu ông hỏi tôi vào một năm trước gì tôi có bị những triệu chứng mà ông vừa kể.”

-“Mày vừa nói là mày không còn bị nữa sao? Nó tự nhiên biến mất hay sao?” Khuyết Lộc nghe thấy thế liền cảm thấy bất ngờ nói, bởi vì theo những gì mà gã biết, thì gần như chưa có trường hợp nào xuất hiện như thế này cả.

-“Cũng không biết, ngoài luyện tập ra thì tôi chả làm gì đặc biệt, à phải rồi, vào khoảng thời gian đó, thằng em của tôi lúc nào cũng bắt tôi phải tập những động tác co giãn, tôi không biết nó có ích gì, nhưng thằng bé cứ nằng nặc bắt tôi phải tập. Chuyện về sau như thế nào thì ông cũng thấy rồi đó, tự nhiên cơ thể tôi trở về tình trạng bình thường.” Lâm Thuỷ Linh không khỏi suy nghĩ nói.

-“Co giãn sao? Chưa bao giờ nghe đến… Cũng chả quan tâm, dù sao thì mày có những triệu chứng đó, chứng tỏ mày hoàn toàn tương thích với nó.” Khuyết Lộc mừng rỡ đáp.



-“Tương thích? Với cái gì?” Lâm Thuỷ Linh nghiêng đầu đầy khó hiểu nói.

-“Mày không cần phải biết, trước sau gì mày cũng đi xa thôi, tiện thể nếu mày đã có tình trạng đó, thì tao sẽ thử điều tra về thằng em mày luôn, biết đâu được thằng nhóc nó cũng như mày thì sao?” Khuyết Lộc định xoay người rời khỏi nói.

Bất thình lình, một thứ gì đó xuất hiện cực nhanh, đập thẳng vào mũi Khuyết Lộc khiến hắn không thể nào tránh né được, cú đập mạnh đến nỗi khiến hắn không tài nào giữ được thăng bằng, liền ngã ầm xuống sàn đất.

-“Aaaa” Khuyết Lộc liền tục lùi về phía sau tạo khoảng cách với Lâm Thuỷ Linh, cố gắng kìm cho máu không chảy ra khỏi mũi.

-“Lâm Thuỷ Linh, con chó này….!” Khuyết Lộc tức giận hét lớn.

Chẳng phải tứ chi của con nhỏ này đã bị khoá xích rồi sao? Tại sao nó lại có thể di chuyển được, Khuyết Lộc không khỏi bất ngờ trước hành động từ Lâm Thuỷ Linh, chốc mắt, có thứ gì đó liên tục nhỏ giọt trên mặt sàn khiến gã không tài nào không chú ý được đến nó.

-“Máu? Không lẽ… Mày tự giật đứt tay mày ra khỏi sợi xích sao?” Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Khuyết Lộc lạnh người, mồ hôi chạy dọc trên sống lưng liền nói.

Thứ xích quấn lấy con bé không phải là sợi xích bình thường, mà nó đã được tẩm bằng cổ ngữ, những cổ ngữ nhằm mục đích khoá lại van bình chứa linh khí của các tu sĩ, khiến bọn hắn không tài nào sử dụng được linh khí bên trong cơ thể mình. Ấy vậy mà, Lâm Thuỷ Linh đã dùng chính sức mạnh vật lí của mình để xé toang lớp da, bẻ gãy xương tay, để thoát khỏi phong ấn từ sợi xích, đó chính là cách mà cô ta đã dùng để đánh hắn.

-“Nếu có chuyện gì xảy ra với nó, tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày, tao sẽ g·iết mày, g·iết người yêu mày, g·iết cả gia đình, bạn bè cùng những người mà mày yêu quý…!”

Không đợi Lâm Thuỷ Linh nói dứt lời, Khuyết Lộc dốc toàn lực đấm thẳng vào bụng cô, vì vẫn còn chịu chút tác động từ sợi xích phong ấn, Lâm Thuỷ Linh không còn cách nào khác ngoài ăn trọn một đòn đánh được cường hoá bằng linh khí.

-“Chó c·hết!” Khuyết Lộc phun nhổ vào cái cơ thể bị hắn dày vò, máu từ cánh tay Lâm Thuỷ Linh tuông ra không ngừng, hoà nguyện vào sợi xích đang nằm trên nền đất.

-“Đừng có mà láo nháo, mày nên biết thân biết phận của mày bây giờ đi…” Khuyết Lộc vừa nói vừa rời khỏi căn phòng trong cơn tức giận.

Nhưng vào lúc đó, một tên lính canh liền từ bên ngoài chạy vào hét lớn, sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi nhiễu nhoại, gấp gáp nói.



-“Khuyết Lộc Tiên Sinh, không ổn rồi, có kẻ đột nhập!”

-“Kẻ nào? Số lượng bao nhiêu?” Nghe thấy có kẻ đột nhập, Khuyết Lộc hai đầu lông mày liền chau vào nhau.

-“Không rõ! Số lượng chúng khá ít, thế nhưng thực lực của chúng áp đảo hoàn toàn chúng ta.” Tên lính canh liền hoảng hốt nói.

-“Ha ha ha, được, để đó cho tao, tụi mày rút khỏi đó và tự lập phòng tuyến phòng thủ đi.” Dứt lời Khuyết Lộc chân đạp đất, phóng thẳng về phía hướng ra căn hầm.

Thoáng chốc, Khuyết Lộc liền xuất hiện tại chiến trường, khắp nơi xung quanh đều bị nhuộm đỏ trong biển máu, những tên lính canh bảo vệ cơ sở cao cấp này tất nhiên không phải dạng vừa, mặc dù không thể so được với đám Tiên Vệ tại trung tâm thành phố, thế nhưng cũng đủ để áp đảo một tiểu thế lực tại thành thị, ấy vậy mà bây giờ….

-“Sao chuyện này lại có thể xảy ra?!”

Tại bên trong cơ sở ngầm được đặt bên dưới lòng đất, khắp nơi đều là t·hi t·hể xác c·hết, đương nhiên tất cả xác c·hết này, hắn đều biết, nói đúng hơn, đám người này chính là người của hắn. Tất cả toàn bộ đều bị g·iết sạch, trên thân bọn chúng đều bị một vết chém chí mạng từ kiếm gây ra, đúng vậy, chỉ một kiếm, sức mạnh hai bên quá mực chênh lệch.

-“Bọn khốn kh·iếp, sao chúng mày dám….” Khuyết Lộc cắn chặt răng, hướng mắt về một hướng góc tối của cơ sở, lạnh lùng nói.

Từ trong bóng tối liền xuất hiện một nhóm người, đám người áo choàng phủ kín người, không một ai có thể biết bọn chúng là ai, Khuyết Lộc hai mắt dò xét từ trên xuống, không khỏi đưa ra quyết định, rằng đám người này chỉ có 7 tên hết thẩy, đặc biệt tất cả đều là con gái.

Ánh trăng dần hướng những tia sáng mờ ảo đâm xuyên qua màn đêm, khiến sự hiện diện của 7 người bọn chúng càng trở nên mờ nhạt, tới mức gã không thể nào theo dõi được chuyển động của từng người nếu như hắn mất cảnh giác. Khuyết Lộc tận đáy lòng nổi lên cảm giác sợ hãi, hắn thừa nhận, đám con gái này, trong mình sở hữu linh khí cực kì to lớn, thậm chí khả năng khống chế linh khí của bọn chúng cũng ở mức thượng thừa.

Trong số chúng, có kẻ toàn thân máu đầm đìa, nhỏ từng giọt tong tỏng xuống nền đất, nó cũng chính là đứa đang tiến gần về phía Khuyết Lộc, cô ta chầm chậm kéo lê thanh kiếm đang vấy máu, để lại trên sàn đất một vệt máu kéo dài, nét mặt cực kì bình thản nhìn về phía Khuyết Lộc.

-“Các người là ai? Mục đích của các người là gì?” Khuyết Lộc thấy một kẻ trong số chúng ngày càng tiến gần về phía mình, liền lùi lại nói to.

Bảy người, mỗi một người trong số đó đều có thể đánh ngang với gã, có hoạ điên mới lao vào đánh nhau với bọn chúng, Khuyết Lộc không khỏi cảm thấy bản thân mình xui xẻo, vận dụng toàn bộ đầu óc để tìm đường thoát.

Dưới câu hỏi từ Khuyết Lộc, cô gái cả người nhuộm máu dừng bước chân, không đáp lại, khoé miệng liền nở nụ cười đầy man rơn, đúng thế, dưới lớp mặt nạ nhuốm máu ấy, nó chỉ đứng đó và cười.

-‘Mình sẽ bị g·iết mất’ Khuyết Lộc run sợ, thầm nghĩ.



-“Lùi lại đi, Cửu Nhi.”

Một âm thanh trong trẻo từ trong bóng tối vọng ra, cô gái liền xoay người bỏ đi như thể không có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy con nhỏ phía trước lùi lại, Khuyết Lộc thầm thở dài nhẹ nhõm, có chúa mới biết nếu co ta tiếp tục tiến lên, thì chuyện gì sẽ xảy ra.

-“Bọn ta là người của Dạ Ảnh.” Giọng nói ngọt ngào, trong trẻo đến mức nếu như gã không lâm vào tình cảnh này, liền chắc chắn sẽ bị cưa đổ ngay.

-“Tên ta là Nhất Mộng.” Dứt lời, Nhất Mộng liền cởi chiếc mặt nạ của mình xuống, dưới ánh trăng mờ ảo, Nhất Mộng càng trở nên xinh đẹp hơn, không khác gì những vị tiên nữ hạ phàm.

Nhất Mộng nhấc chân, không vội hướng về phía Khuyết Lộc mà đi, mái tóc vàng, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đôi mắt hai màu đủ để đánh cắp trái tim của bất kì kẻ nào khi nhìn thấy nàng.

-“Mục tiêu của bọn ta… chính là tiêu diệt những tà nhân của Ma Giáo.”

Nhất Mộng đưa tay ra ngang, thanh hắc kiếm từ khoảng không đột nhiên xuất hiện, liền nằm trong lòng bàn tay của cô, Nhất Mộng vung thanh kiếm hắc kiếm từ khoảng không hướng thẳng về phía Khuyết Lộc chém tới. Đường kiếm khiến màn đêm như bị xé toạt ra, khiến không khí xung quanh như thể bị ngưng đọng lại, tất cả đều muốn hoàn nguyện vào đường kiếm này, hoặc có thể Khuyết Lộc hắn tự ảo giác chính việc đó.

Áp lực gió, từ hắc kiếm, cho đến người cầm kiếm, đều toả ra một mối đe doạ khủng bố lấy tinh thần của gã, Khuyết Lộc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả da đầu như muốn nổ tung, làm thế nào mà cô ta có thể mạnh đến như thế khi ở độ tuổi này. Khuyết Lộc cả người run lên vì ghen tị cùng sợ hãi, đặc biệt điều khiến gã sốc hơn chính là những lời phát ra từ miệng con nhỏ đó.

-“Lũ khốn… Chúng mày từ đâu nghe được cái tên đó?!” ‘Ma Giáo’ ngay tại bên trong cơ sở này, cũng chỉ có vài người biết được đến cái tên đó.

-“Bọn ta biết hết, Nguyên Cổ Ma Tinh, Viễn Cổ Ác Ma Trú hậu nhân của những Tam Tiên cùng các Tiên Đế… Cũng như sự thật về Quỷ Nguyền…” Nhất Mộng cười lạnh nói.

-“Sao, làm thế nào….” Khuyết Lộc nghe thấy thế, toàn thân trở nên sợ hãi nói.

Những thứ Nhất Mộng vừa nói với gã, thật chất cô cũng chỉ mới biết được gần đây, những bí mật này được giấu rất kín, gần như không một ai bên ngoài biết được.

-“Các ngươi nghĩ, chỉ có các ngươi mới biết được Viễn Cổ Ác Ma Trú thôi sao?”

-“Hừ….”

Khuyết Lộc hừ lạnh, không đáp, hắn không ngờ rằng thông tin này lại bị rò rỉ ra bên ngoài, những kẻ dám rò rỉ thông tin này, không thể nào tha thứ được, thế nhưng chẳng lẽ gã phải g·iết đám con gái này sao? Đùa, một đứa đánh còn không lại, đằng này 7 đứa thì có điên mới lao vào đánh.