Chương 10 : Kết thúc cuộc chiến
Chương 10 : Kết thúc cuộc chiến
-“Bài học thứ ba”
Về phía tên mắt đỏ, sau khi lãnh nhát chém từ Lâm Phàm, gã liền không khỏi hoảng sợ, hắn tự hỏi rằng liệu bản thân hắn từ khi trở thành tu chân giả cho đến bây giờ, thậm chí kể cả lúc phục dụng thứ đó, hắn đã bao giờ phải đối mặc với sự chênh lệch khủng kh·iếp về sức mạnh như thế này chưa? Nếu như không phải Lâm Phàm nương tay, thì cơ thể hắn đã b·ị c·hém vạn mảnh bởi thanh kiếm đen đó.
Cho dù giao chiến với con nhỏ tên Nhất Mộng đó, hay thậm chí là tiểu thư nhà họ Bạch tại Tiên Giả Chi Chiến cũng chưa bao giờ cảm thấy sức mạnh hai bênh chêch lệch đến như thế cả.
Để mà so sánh thì thực lực giữa hắn và Lâm Phàm, không khác gì đem hắn lúc còn nhỏ mới tu luyện, mới bắt đầu cầm kiếm so với sư phụ của hắn cả. Con nít đấu với bậc thầy, luyện khí đối đầu Nguyên Anh, thậm chí hắn còn không biết đây có phải là ‘đấu’ hay không nữa.
Đối thủ của gã là một tên nhóc nhìn kiểu gì cũng thấy yếu đuối, chí ít, Khuyết Lộc không cảm thấy bất kì áp lực nào như khi gã đấu với Nhất Mộng. Nói nôm na là tên nhóc này hoàn toàn ‘bình thường’ thế đứng, linh khí, kiếm kỹ, từng điểm về tên nhóc đó hoàn toàn bình thườnsg. Gã không cần phải chú ý về sức mạnh, hay tốc độ, hay bất kì điều gì khác. Không, giống như thằng nhóc trước mắt này không cần mấy thứ đó. Đường kiếm của nó đã hoàn thiện và thanh khiết, như thể thằng nhóc ấy đã dồn hết tất cả tinh lực của mình, vào kiếm kỹ.
Khuyết Lộc, người mang lượng linh khí áp đảo hơn bất kì ai, lại bị đè bẹp chỉ bằng kĩ năng cá nhân của một thằng nhóc, đây là sự sỉ nhục đối với một kẻ có phần ngạo mạn như hắn. Lí do mà gã vẫn còn đứng, vẫn còn sống nhăn răng đơn giản chỉ vì đối thủ của gã muốn thế, nếu nó đổi ý, mạng sống của gã sẽ bị tước đoạt chỉ trong một khắc.
Trong trạng thái hiện tại Khuyết Lộc có thể chữa lành mọi v·ết t·hương từ kẻ khác gây ra, chỉ cần nó không gây c·hết người là được. Tất nhiên, nó cũng có giới hạn và cả tác dụng phụ của nó nữa, tuy thế, sau khi mất quá nhiều máu, nhận quá nhiều v·ết t·hương mà gã đã nhận vào da thịt và xương, bản thân gã cũng cần phải hồi sức. Mặc dù đang trong tình trạng nguy hiểm thế này, Khuyết Lộc hắn vẫn còn sống, không, phải nói là được Lâm Phàm cho phép sống.
-“Tại sao… Sao ngươi lại để cho ta sống? Tại sao ngươi lại thù địch với ta? Tại sao ngươi lại mạnh đến thế? Tại sao? Tại sao? Tại sao??” Khuyết Lộc không khỏi thắc mắc với điều đó, liên tục hỏi.
-“Ẩn nấp trong bóng tối, săn lùng những cái ác, dó là lí do tại sao bọn ta tồn tại.” Lâm Phàm trong bộ đồ đen lạnh lùng đáp.
-“Ngươi tính chống lại nó sao….?” Thông qua những lời ngoan thoại từ phía đối phương, Khuyết Lộc liền biết được kẻ trước mắt mình là ai.
Ở thế giới này có nhiều thứ mà luật pháp không thể phán xét, Khuyết Lộc biết điều đó, gã cũng tự cho mình là một trong số những thứ đó. Sức mạnh, đặc quyền, và ẩn danh, ánh sáng luật pháp không thể soi rọi phần rìa của thế giới, không thể nào chiếu rọi được tất cả bóng tối nằm sâu bên trong những con hẻm, hay những góc khuất bên trong thành phố. Thứ đó nó chỉ tô thêm chút màu sắc ở thế giới này, một chút hi vọng cho những kẻ tầng lớp phía dưới.
Dù có được những lợi ích đó, bản thân Khuyết Lộc vẫn bị ngăn chặn bởi những kẻ đứng trên gã, bị vỡ vụn bởi bọn chúng, đó chính là lý do tại sao, cho dù một tu chân giả mang trong mình thực lực cực mạnh, liền vẫn phải cuối đầu trước những người có quyền, có uy phía trên. Một xã hội nếu như không có luật pháp, không có những kẻ cầm quyền đứng trên, thì xã hội đó không khác thì thối rửa.
Nhưng Khuyết Lộc hắn không tìm kiếm những thứ đó, thứ hắn tìm kiếm chính là một thứ sức mạnh to lớn hơn, một thứ sức mạnh có thể khiến thế giới này rung chuyển,…. Và rồi hắn đã thất bại trong việc tìm kiếm thứ đó.
-“Ta không cần biết các ngươi là ai, cho dù là ngươi, cho dù là tất cả các ngươi đi chăng nữa... không cần biết các người mạnh cỡ nào, các ngươi sẽ không thể thắng được. Bóng tối đã bao phủ thế giới này... đã ăn sâu vào gốc rễ hơn những gì các người có thể tưởng tượng.” Khuyết Lộc cười to nói.
Không phải cảnh báo hay đe doạ, tất cả những gì gã nói chỉ là một mong ước. Một mong ước rằng cả thế giới này sẽ bị bóng tối này nuốt chửng, cả thế giới chìm sâu trong hoảng loạn, nó sẽ nuốt chửng lấy thằng nhóc, khiến nó cùng những ước mơ viễn vong bị vỡ vụn, bị rơi vào hố sâu tuyệt vọng… Tất cả, nói cho cùng cũng chỉ là từ nỗi ghen tức và đố kỵ của gã.
-“Nếu thế thì ta sẽ lặn xuống, ta không quan tâm thứ bóng tối đó sâu tới cỡ nào ta đều sẽ đem những tên cặn cả như ngươi hành quyết.” Lâm Phàm nói, giọng nói mang một vẻ chán nản, không một chút chiến khí, hay một chút nhiệt huyết cháy bỏng, đơn thuần chỉ là một sự tự tin và một ý chí không thể nào lay động.
-“Nói thì dễ hơn làm đấy thằng nhóc.” Khuyết Lộc cười nhạo nói.
Vào lúc này, Khuyết Lộc đã lâm vào đường cùng, hắn quyết định chơi tới bến, gã đưa tay vào trong túi áo, liền lấy ra một viên thuốc, viên thuốc này có dạng hình cầu, đen đặc, không có chút gì đặc biệt, đối với người bình thường mà nói, nó không khác gì những viên kẹo bi. Nhưng với Lâm Phàm hắn thì khác, thông qua Khí, hắn cảm nhận được viên thuốc đó chứa đựng một lực lượng tà ác, lực lượng tà ác này không khác gì hắn cảm nhận được khi gặp Nhất Mộng ngay từ lần đầu, đúng vậy, lực lượng từ Thiên Cổ Ma Tinh.
Phục dụng viên thuốc, không khí xung quanh Khuyết Lộc liền thay đổi, lượng linh khí bên trong cơ thể gã đang co nén, bị ép lại và dồn vào cơ thể, lượng linh khí khổng lồ này thoáng chốc liền bị nén một cách cực đại, có thể bung ra bất kì lúc nào. Mạch máu của hắn đột nhiên nổ tung, cơ bắp bị xé toạc ra, xương khắp nơi trên cơ thể liền bị vỡ nát, cả cơ thể hắn không ngừng biến đổi liên tục.
Bằng cách dồn một lượng linh khí khổng lồ vào cơ thể, thúc ép bản thân phải vượt khỏi giới hạn của mình, họ gọi đây chính là ‘Thức tỉnh’ ‘Thức tỉnh’ khiến bản thân kẻ sử dụng trong chốc lát liền trở nên mạnh hơn, có thể nói đạt đến Hoá Thần Cảnh, đồng thời, cái giá phải trả cũng đắc không kém, một khi đã sử dụng, bản thân người đó sẽ không thể nào trở lại hình dạng ban đầu.
-“Aaaaaaaaa….” Khuyết Lộc gầm lên như một con thú hoang, thoáng chốc cả cơ thể gã liền biến mất.
-“Ầm”
Cùng với khoảng khắc Khuyết Lộc biến mất, một âm thanh v·a c·hạm liền vang lên, cả người Lâm Phàm liền b·ị đ·ánh bay thẳng về hướng tường sau đòn t·ấn c·ông từ gã. Ngay trước khi cả cơ thể Lâm Phàm đập thẳng vào tường, Lâm Phàm liền xoay người, thay đổi góc độ chân, đáp xuống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chưa dừng lại ở đó, Khuyết Lộc lại tiếp tục biến mất, thoáng chốc liền xuất hiện gần kề Lâm Phàm, tay vung kiếm, đường kiếm của gã đập thẳng vào người Lâm Phàm, khiến hắn đứng chưa được bao lâu, liền bay đi như miếng giẻ rách.
-“Quá chậm, quá yếu! Ha ha ha! Đây mới là hiện thực, thằng nhóc!” Khuyết Lộc cười to nói.
Khuyết Lộc dứt lời liên tiếp tục lao về phía Lâm Phàm t·ấn c·ông liên tục, cứ mỗi khi âm thanh v·a c·hạm liền vang lên, Lâm Phàm liền b·ị đ·ánh bay, khắp nơi trong căn hầm đều dần vỡ vụn sau những đập từ gã vào người Lâm Phàm.
Đòn đánh của Khuyết Lộc thực sự rất nhanh, thực sự rất mạnh và hoàn toàn không hề nương tay, cực kì thô bạo, như con hổ săn thịt thỏ, gã không cần giở bất kì mánh khoé nào, chỉ đơn giản dốc toàn lực, và như vậy là đủ, không cách nào chống cự lại được. Trận đánh nghiêng về phía một chiều, còn Lâm Phàm thì bị nghiền ra từng mảnh, gần như không một chút nào đánh trải, chịu trận toàn bộ, hay đó chỉ là những gì mà Khuyết Lộc hắn nghĩ.
-“Cái gì?!”
Bất thình lình, máu từ ngực gã liền phun ra, một vết chém có phần nông không biết từ khi nào liền xuất hiện, Khuyết Lộc dường như cảm thấy bất ngờ trước v·ết t·hương trên ngực mình, hắn không khỏi ngẫm lại, từ đầu đến giờ, hắn liên tục là người ra đòn, còn thằng nhóc kia mới chính là người bị hắn đập ra từng bả, ấy vậy mà bây giờ đột nhiên hắn nhận vết chém mà bản thân hắn còn không hề biết.
Khuyết Lộc dừng chuyển động trong một khắc, nhưng giây phút tiếp theo gã tiếp tục đánh văng Lâm Phàm thêm lần nữa, đòn đánh khiến Lâm Phàm văng đi cực xa, gã liền cười to nói.
-“HOÀN TOÀN VÔ DỤNG! MÀY HOÀN TOÀN VÔ DỤNG!”
Về phầm Lâm Phàm, hắn nghĩ rằng nhát chém mà hắn gây ra, đáng lẽ phải sâu đến tận xương Khuyết Lộc, ấy vậy mà nó chỉ mới gây ra v·ết t·hương ngoài da. Khuyết Lộc đưa tay về phía vết chém trước ngực mình, cả người điều động linh khí, luồng linh khí bị dồn nén trong cơ thể liền toả ra, bao phủ lấy v·ết t·hương, trong chốc lát cơ thể gã liền lành lặn trở lại.
-“Đây mới chính là sức mạnh! Đây mới chính là quyền lực! Ha ha ha!” Dứt lời, Khuyết Lộc phóng thẳng về phía Lâm Phàm.
Cả cơ thể hắn bắn phụt vào không khí như một tia sáng màu đỏ thẳm, đằng sau lớp khói bụi, một bóng đen cũng không hề kém cạnh, liền lao thẳng về phía tia sáng màu đỏ, cả hai v·a c·hạm, kiếm giao nhau, tia sáng đen bị thổi bay khỏi cú v·a c·hạm, còn tia sáng đỏ thì bắn máu.
Không dừng lại ở đó, tia sáng đỏ liền biến mất, trong một khoảnh khắc, tia sáng đỏ liền xuất hiện phía trên tia sáng đen, cả hai lại một lần nữa giao phong, thoát ẩn thoát hiện, không thể nào nhìn bằng mắt thường được. Những gì có thể thấy, chỉ là những dư ảnh từ tia sáng đỏ cùng tia sáng đen bay lượn khắp nơi trong căn hầm.
Nhưng cảnh này không kéo dài, sự khác biệt giữa hai bên hoàn toàn rõ ràng, không cần phải có tài suy luận giỏi để đoán ra tia sáng đen đang bị đè bẹp, đây là một cuộc chiến mà gã không thể thua, gã liên tục vung kiếm, liên tục biểu dương sức mạnh hơn hẳn tia sáng đen. Thế nhưng cho dù gã có vung kiếm bao nhiêu lần đi chăng nữa, có đánh bay tia sáng đen bao nhiêu đi nữa, thì tia sáng đen vẫn có thể đứng dậy và hoàn toàn không có dấu hiệu b·ị đ·ánh bại.
-“Tại sao, tao lại không chạm vào được mày.” Sau nhiều lần t·ấn c·ông, đòn đánh của tia sáng đỏ dần không chạm được đến tia sáng đen, cứ như thể tia sáng đen có thể nhìn thấy được những đòn t·ấn c·ông từ gã.
Nhưng nó không chỉ né tránh, tia sáng đen còn tận dụng lấy lực quán tính từ đòn đánh của gã để phản đòn, không một động tác thừa, chính xác tuyệt đối, khiến tia sáng đỏ đang dần mất đi thế thượng phong.
-“Thật kinh tởm…” Tia sáng đen khinh miệt nói.
-“Mày thì biết cái gì, biết cái gì hả” Khuyết Lộc tức giận, hét to.
Và rồi, kiếm, sức mạnh, linh khí,… hắn dồn toàn bộ tất cả vào một đòn quyết định, Khuyết Lộc thề rằng, cho dù hắn c·hết cũng phải kéo Lâm Phàm theo, đòn đánh mang uy lực cực kì lớn, nó gần như chứa đựng toàn bộ tất cả linh khí bị nén bên trong cơ thể gã, một chiêu thức đạt đến Thiên Cấp Võ Kỹ.
-“Hết giờ chơi rồi.” Lâm Phàm lạnh lùng nói.
Dứt lời, Lâm Phàm vung hắc kiếm, chém đôi cơ thể Khuyết Lộc ra làm hai, nhát chém gần như xé toạc toàn bộ không khí xung quanh mà không gặp bất kì cản trở nào.
Kiếm, cơ thể cùng lượng linh khí khủng kh·iếp của Khuyết Lộc sau đường kiếm Lâm Phàm, tất cả đều bị chẻ đôi bởi một đường kiếm, một đường kiếm không sử dụng linh khí, không tốc độ, không dùng Khí, mà chỉ đơn thuần dựa vào kiếm kỹ, hoặc đó là những gì do Khuyết Lộc hắn tự nghĩ ra.
Nhưng không, một kiếm đó của Lâm Phàm, Khuyết Lộc hắn cảm nhận được nó chứa đựng một lượng lớn linh khí dày đặc bên trong, không chỉ thế, lượng lớn linh khí đó còn được bao phủ bởi một lớp Khí bên ngoài, tạo thành hai lớp khí mỏng, hai lớp khí này không ngừng luân chuyển Khí cùng linh khí qua lại, khiến uy lực của đường kiếm cùng tốc độ được gia tăng một cách kinh khủng, và trên hết, nó còn được sử dụng bởi kiếm kỹ…