Chương 07 : Bắt đầu nhiệm vụ giải cứu
-“Nhất Mộng đâu rồi?”
-“Cô ấy đang truy tìm dấu vết của Linh tiểu thư.” Thiên Vận đáp.
-“Phản ứng nhanh đấy, cô có nghĩ chị tôi còn sống không?” Lâm Phàm hai mắt nhìn vào khoảng không nói.
-“Khả năng cao là vẫn còn sống.”
-“Thế có khả năng cứu được chị ấy không?” Lâm Phàm tiếp tục hỏi.
-“Hoàn toàn có khả năng, nhưng phải cần đến sự trợ giúp từ ngài.” Thiên Vận không khỏi nói.
-“Hừm…. Là Nhất Mộng nói như thế sao?”
-“Vâng, cô ta còn nói, bởi vì trong tay bọn chúng đang giữ con tin thế nên chúng ta cần phải tổng t·ấn c·ông.” Thiên Vận quả quyết nói.
Nghe thấy thế, cả cơ thể Lâm Phàm không khỏi nóng lên, đúng vậy, hắn đã chờ đợi cơ hội được phô trương sức mạnh của mình cho cả thế giới này thấy, chính vì điều đó, Lâm Phàm cùng Nhất Mộng luôn truy tìm những kẻ cực kì mạnh để cọ sát, đời không như mơ, những kẻ đó không cần đến phiên Lâm Phàm hắn ra đòn, chỉ Nhất Mộng một kiếm một trảm liền giải quyết xong.
Mặc dù Nhất Mộng cùng Thiên Vận, Lâm Phàm có thể lấy hai người bọn họ ra để làm đối thủ để luyện tay, thế nhưng hắn lại không muốn như thế, hắn cần một kẻ nào đó ngoài hai người này để thay đổi không khí, trên hết là vẫn muốn chơi cái trò thế lực bóng tối kia, may thay có ngay cơ hội để quẩy, Lâm Phàm hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua dịp này.
-“Lâu lắm rồi ta mới trở nên nghiêm túc thế này…. Ha ha ha….” Lâm Phàm cười to nói.
Cứ như vậy, Lâm Phàm liền dần từng bước nếm trải cảm giác được trở thành một thế lực bóng tối, hơn hết là dạo gần này, Nhất Mộng cùng Thiên Vận, hai người bọn họ luôn cứ thêm mắm dặm muối vào câu chuyện của Lâm Phàm hắn, cho nên từ một câu chuyện đơn thuần chỉ lấy ý tưởng từ những thần thoại cùng chép văn từ tiểu thuyết, nó ngày càng trở nên hấp dẫn, đến mức bản thân hắn còn muốn tin vào những gì mà hai người bọn họ nói.
-“Kẻ gây ra vụ này, đúng như những gì chúng ta đoán, hắn chính là thành viên của Ma Giáo, hơn hết, hắn ta lại là thành viên cấp cao trong giáo hội.” Thiên Vận trên tay cầm một sắp giấy tờ, liền nói.
-“Thành viên cấp cao của giáo hội sao? Cơ mà tại sao bọn chúng lại muốn bắt chị của ta?” Lâm Phàm nghe thấy thế liền nói.
-“Bọn chúng nghi ngờ ngài ấy chính là hậu nhân của anh hùng.”
-“Hừm… Bọn chúng tinh mắt thật…”
Nên, ừm,… Thế đấy, hơn nữa, bọn họ ‘đã thu thập lấy chứng cứ’ và nói mấy kiểu như ‘Đúng như dự đoán, những gì ngài nói đều chính xác…’ và ‘Hàng ngàn năm trước, đám thuộc hạ của Thiên Ma Cổ Tinh….’ Và ‘Từ phiến đá này, chúng ta đã tìm ra manh mối dẫn đến Ma Giáo…’ cùng mấy lời thoại đại khái như thế. Dù sao thì Lâm Phàm hắn cũng không biết đọc được văn tự cổ, Nhất Mộng thì có thể biết, dù sao trước đây cô ta đã từng đưa Lâm Phàm nhìn qua, những lúc đó, Lâm Phàm hắn đơn thuần chỉ ứng phó cho qua loa như‘Ta biết rồi, không khác gì ta nghĩ’ hoặc ‘Quả nhiên là thế…’ để cho cảm giác rằng hắn luôn biết trước những cái này.
-“Mời ngài xem qua tập tài liệu này, đây là những nơi mà Thuỷ Linh tiểu thư có thể bị giam giữ mà chúng ta đã rà được.” Thiên Vận đặt sấp tài liệu lên bàn liền nói.
Nhìn thấy sấp tài liệu trên bàn, Lâm Phàm không khỏi ngây dại, giải quyết thế nào, đống tài liệu này hơn phân nửa là được viết bằng cổ ngữ, nửa còn lại là những phân tích, lập luận toán học, thiên văn học,… chung quy là rất nhiều thứ khác cộng lại. Lâm Phàm không nghĩ là đám người này lại huyễn câu chuyện nó đi xa đến mức này, công tâm mà nói, hắn thật nể phục trình độ suy diễn của bọn họ.
Không để tâm đến lời giải thích từ Thiên Vận, Lâm Phàm lôi trong ngăn tủ ra một thanh chuỷ thủ, phóng thẳng về phía bản đồ được treo trên tường, giọng điệu có chút buồn tẻ nói.
-“Ở chỗ đó.”
-“Chỗ đó? Ở đó có gì?” Thiên Vận hai mắt không khỏi nhìn về phía vị trí thanh chuỷ thủ cắm sâu liền nói.
-“Nơi đó là nơi mà chị ta đang bị giam giữ.” Lâm Phàm không khỏi kiên nhẫn giải thích.
-“Nhưng chỗ đó là phía Bắc…. Khoan, chờ đã…..!”
Thiên Vận thoáng chốc liền nhảy thẳng về phía đống tài liệu, lật tung cả lên cho đến khi cô ta chợt nhận ra điều gì đó liền dừng lại, về phần thanh chuỷ thủ ghim trên tấm bản đồ, thiệt tình thì Lâm Phàm hắn chỉ tiện tay phóng đại nó thôi, chứ cũng chẳng có ý gì khác. Ấy vậy mà theo thái độ cùng cách hành xử của Thiên Vận, Lâm Phàm trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngợi.
-‘Giỏi, giỏi lắm, diễn được tới mức này cơ à, không ngờ là cô lại diễn sâu đến thế, không tham gia ngành diễn xuất thì uổng phí một nhân tài cho cô lắm, đừng nói tiếp theo cô sẽ bảo nơi đó chính là căn cứ bí mật của bọn chúng đấy nhé?’
-“Sau khi đối chiếu tài liệu cùng thông tin mà chúng ta thu thập được thì khả năng cao, chỗ ngài vừa chỉ chính là căn cứ bí mật của bọn chúng.” Thiên Vận tay nâng gọng kính liền nói.
-‘Biết ngay mà, sai thế quái nào được.’
-“Nhưng mà, để mà đọc được đống tài liệu này chỉ trong vài giây mà đã xác định được hang ổ của bọn chúng… Ngài đúng như những gì mà chúng tôi mong đợi, thưa ngài Ảnh Tử.” Thiên Vận ánh mắt toả sáng, nhìn về phía Lâm Phàm liền nói.
-“Thiên Vận a, cô cần phải luyện tập nhiều hơn.” Lâm Phàm lưng ngả về phía sau liền nói.
-“Tôi sẽ luyện tập gấp đôi, để không khỏi ngài mong đợi.” Thiên Vận hai tay siết chặt, quả quyết nói.
-‘Thực sự thì cô giỏi lắm a, nãy giờ tôi chỉ phét vậy thôi, mặc dù là thế nhưng tôi cảm nhận được những quyết tâm cùng cảm xúc mà cô bộc lộ, cô gãi đúng chỗ ngứa của tôi đấy Thiên Vận à.’ Lâm Phàm nội tâm liền nói.
-“Tôi sẽ đi thông báo cho Nhất Mộng ngay, chúng ta sẽ khởi hành luôn vào tối nay chứ?”
-“Ừm…”
Thiên Vận khom người cuối chào và lui ra, nói đúng hơn là biến mất khỏi căn phòng, trước khi biến mất, Lâm Phàm nhìn thấy được hai mắt cô ta lấp lánh, thể hiện lòng quyết tâm, và hơn hết chính là Lâm Phàm cảm nhận được sự tôn kính, không, phải là tôn sùng như những vị thần thánh mà người đời hay nói.
-‘Tốt lắm, tôi đánh giá cao tài năng diễn xuất của cô đấy.’
----------------------------------------------
Tại một góc đường hầm nằm dưới chân cầu, một gã đàn ông trạc tuổi 30, sở hữu một thân hình cường tráng cùng đôi mắt sắc bén, mái tóc xám được vuốt ngược ra phía sau, trong rất ngầu đời. Gã bước đi dọc con đường, suốt con đường, không một bóng đèn, không một ai biết gã sẽ đi đâu và làm gì, không bao lâu sau, tận phía cuối đường hầm, le lỏi những đóm sáng đèn liền xuất hiện, nếu Lâm Phàm hắn có mặt tại đây, chắc chắn hắn sẽ cười to và bảo rằng, nơi này đúng là nơi để hắn thành lập căn cứ cho thế lực bóng tối của hắn.
Đi sâu thêm một chút, xuất hiện trước mặt gã liền là một cánh cửa cùng hai người đang đứng canh, trên người hai người này đều được mang trang bị rất tốt, từ áo, cho đến kiếm, tất cả đều được thiết kế một cách tinh xảo.
-“Con nhỏ Lâm Thuỷ Linh vẫn còn ở đó chứ?”
-“Vẫn còn, thưa Khuyết Lộc Tiên Sinh.” Tên lính canh trả lời liền cuối chào rồi mở cánh cửa.
-“Tiên sinh, ngài vẫn nên cẩn thận với con bé đó, mặc dù đã bị niêm phong linh khí, thế nhưng nó vẫn rất hung hăng.” Một tên lính canh không khỏi nhắc nhở liền nói.
-“Ngươi nghĩ ta là ai mà lại phải đi sợ một con nhãi.” Khuyết Lộc nghe thấy thế liền bất mãn nói.
-“Tiểu nhân xin lỗi…” Tên lính canh mắt thấy Khuyết Lộc tỏ ra bất mãn, liền cúi đầu xin lỗi.
Khuyết Lộc hai mắt đầy khinh thường, không đáp lại, liền nhanh chóng bước vào trong, bên trong là một căn phòng giam được làm bằng đá, tại nơi này có một cô gái lẻ loi, tay xiềng xích treo thẳng trên tường bằng những pháp bảo có thể niêm phong lấy linh khí.
-“Ngươi chính là Lâm Thuỷ Linh, thiên tài trăm năm có một mà người ngoài đồn thoại sao?” Khuyết Lộc hai mắt nhìn về phía Lâm Thuỷ Linh nói.
Nghe thấy giọng của gã, cô gái tên Lâm Thuỷ Linh ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn, đây là một cô gái sắc nước hương hoa, một vẻ đẹp không ai có thể bì được, mái tóc đen mượt thẳng, cùng đôi mắt đầy sắc bén hướng về phía gã. Vì b·ị b·ắt cóc lúc đang ngủ, thế nên cô ta vẫn còn mặc trên mình chiếc váy ngủ mỏng manh không thể nào che đậy được bộ ngực đầy đặn cùng cặp đùi thon của mình được.
-“Tôi đã từng gặp ông ở trung tâm thành phố, nếu tôi nhớ không lầm, thì ông chính là người của chính quyền thế giới, Khuyến Lộc đúng chứ?” Lâm Thuỷ Linh nói.
-“Ồ, ngươi chính là cái con nhỏ đi cùng với đám người Thủ Hộ Tiên Quân lúc trước sao… À đâu, hay là cái con nhỏ ở đại hội tiên võ của Tiên Hội thế lực?” Khuyết Lộc không khỏi bất ngờ trước câu nói của Lâm Thuỷ Linh, liền nói.
-“Là Tiên Hội, lúc đó tiểu thư Bạch Linh gần như đã chém ông ra thành từng mảnh.” Lâm Thuỷ Linh cười khoái trá nói.
-“Suy cho cùng thì giải đấu đó, uy lực của đòn đánh đều bị giới hạn ở một mức độ nào đó, nếu đổi lại thực chiến, thì con nhỏ đó cửa nào đòi thắng được ta.” Khuyết Lộc không để tâm đến lời cười nhạo từ Lâm Thuỷ Linh, lạnh lùng nói.
-“Cho dù là thực chiến hay không cũng không khác gì nhau, sự thật là ngài đã thua từ vòng gửi xe, thưa ngài Khuyết Lộc ạ.” Lâm Thuỷ Linh cười to nói.
-“Đồ ngu, một nhãi con như mày thì làm sao biết được, việc đặt chân vào đại hội đó đã là một vinh dự to lớn cho biết bao nhiêu tu sĩ, ngoài kia có biết bao nhiêu tu chân giả muốn đặt chân vào đại hội đó mà còn không được. Đúng là cái đồ không biết phải trái.” Khuyết Lộc tức giận nói.
-“Vậy à, tiếc thật, năm sau tôi sẽ được tham gia vào đại hội tiên võ đó đấy, phải chi để tôi mà gặp được ông, thì ông sẽ không may như lần này đâu.” Lâm Thuỷ Linh nhếch miệng cười khinh nói.
-“Tệ thật, mày chắc chắn sẽ không sống sót được qua năm sau đâu”.
Dứt lời, tiếng leng keng từ sợi xích trên trên người Lâm Thuỷ Linh liền kêu lên, ngay sau đó, Lâm Thuỷ Linh há miệng, lao thẳng về phía bên cổ gã, nếu như Khuyết Lộc không kịp giật đầu lại thì cổ của hắn đã bị Lâm Thuỷ Linh xé nát.
-“Kẻ phải bỏ mạng trong một năm tới, là tôi hay sẽ là ông? Ông dám cược không?” Lâm Thuỷ Linh lạnh lùng cười nói.
-“Không cần phải cá cược gì đâu, con nhãi.”
Khuyết Lộc vung thẳng nắm đấm hướng thẳng về phía cằm của Lâm Thuỷ Linh, dập tắt đi nụ cười đầy gan dạ của cô, Lâm Thuỷ Linh đập đầu thẳng về hướng sàn, cú v·a c·hạm mạnh đến mức khiến phần đầu của cô liền chảy máu, ấy vậy mà ánh mắt của cô vẫn không rời khỏi người Khuyết Lộc.
Khuyết Lộc thấy thế, tay siết chặt quyết, hướng từ trên cao giáng thẳng xuống phần đầu Lâm Thuỷ Linh, trong chốc lát, Lâm Thuỷ Linh không tránh né, hai chân đứng dậy, cả người khẽ động như muốn lao thẳng về phía Khuyết Lộc. Mắt thấy Lâm Thuỷ Linh định phản kháng, Khuyết Lộc động tác không khỏi dừng lại, quả đấm liền dừng tại khoảng không, hai chân liền lùi về phía sau vài bước để giữ khoảng cách với cô ta.
-“Gì thế, sao lại lùi lại vậy, ông sợ à?” Lâm Thuỷ Linh cười nhạo nói.
-“Mặc dù đã bị niêm phong linh khí, thế mà mày lại có thể dễ dàng di chuyển, thậm chí là phản kháng lại tao, tao có lời khen dành cho mày đấy.” Khuyết Lộc giọng nói cực kì lạnh lùng nói.
-“Tôi đã được chỉ dạy rất nhiều thứ, một trong số đó chính là việc không nên quá ỷ y vào linh khí vốn có trong cơ thể mình, đôi khi gặp phải tình huống ngoài ý muốn, thì mình cần phải biết ứng phó trước hiểm nguy.”
-“Mày có được một người cha giỏi đấy.”
-“Tôi chưa bao giờ học được gì ông già nhà tôi cả, em trai tôi là người đã chỉ dạy tôi những thứ đó.” Lâm Thuỷ Linh khoé miệng không khỏi mìm cười khi nhắc đến em trai mình.
-“Em trai mày…?”