Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chính Là Muốn Làm Chúa Tể Thế Giới

Chương 06 : Giá như lúc đó mình ở đó....




Chương 06 : Giá như lúc đó mình ở đó....

-“Đúng, chính xác.” Lâm Phàm gật đầu nói.

-“Và chúng ta cũng phải tìm hậu nhân của những vị anh hùng khác và bảo vệ hội khỏi lũ súc vật đó.” Nhất Mộng quả quyết nói.

-“Tất nhiên… Nếu có thể…” Lâm Phàm mỉm cười đáp.

Lâm Phàm nghĩ nếu quả thực thế lực của hắn có thêm nhiều người gia nhập thì sẽ tuyệt hơn bao giờ hết, nhiều người, đỡ việc, không cần nhất thiết hắn phải tự đi làm nhiều thứ linh tinh khác.

-“Được, vì một tương lai tương sáng, trước tiên cần phải trở nên mạnh hơn đã.” Nhất Mộng hai tay siết chặt, ánh mắt kiên định nói.

Dứt lời, Nhất Mộng liền nhặt thanh kiếm gỗ từ mặt đất lên, hai tay giữ chặt lấy nó, chân đạp đất, phóng thẳng về phía Lâm Phàm mà ra kiếm. Mặc dù chỉ mới trải quả một tháng luyện tập, thế nhưng thông qua những đòn t·ấn c·ông từ Nhất Mộng, Lâm Phàm thấy cô gái này tiến bộ rất nhiều, khả năng nhạy bén, ứng biến trận chiến, lẫn khả năng khống chế linh khí cũng thuộc dạng tốt, nếu để mà nói thiên tài trăm năm có một thì cũng không ngoa.

-‘Chà, cô ta sẽ có ích cho mình lắm đây.’ Lâm Phàm không khỏi suy nghĩ, đưa tay vung kiếm dưới ánh trăng đang mờ ảo.

Tất nhiên, để so kiếm đạo với Lâm Phàm, Nhất Mộng gần như không phải đối thủ của hắn, tất cả những đường kiếm cô ta ra, Lâm Phàm gần như biết trước, và lúc nào cũng nhanh hơn một nhịp để khống chế lấy đòn t·ấn c·ông từ đối phương. Không tốn nhiều thời gian, Lâm Phàm dễ dàng đánh bại Nhất Mộng một cách nhanh chóng, mắt thấy Nhất Mộng nằm dài người đặt lưng trên nền đất, hơi thở có phần gấp, Lâm Phàm hắn liền nói.

-“Kiếm đạo không phải chỉ đơn thuần cầm kiếm, lao đến đối phương, rồi liên tục vung đòn, nếu kẻ thù chỉ là những tên tôm tép thì không đáng nói đến, nếu đổi lại là những tu sĩ ở cảnh giới cao hơn, thì việc đó không khác gì đi tự xác.”

-“Nếu không như thế thì phải thế nào?” Nhất Mộng bật cả người dậy, hướng mắt về phía Lâm Phàm hỏi.

-“Trên thế giới này, ngoài linh khí, còn tồn tại một thứ khác, được gọi là Khí, mặc dù tên có chút tương đồng giống nhau, khác nhau chỉ ở không có chữ ‘linh’ mà thôi. Cũng chính vì sự khác nhau đó, làm Khí trở nên ít người biết đến, bởi suy cho cùng, những người biết đến sự tồn tại của Khí, đa phần đều là những người có thực lực mạnh mẽ.” Lâm Phàm hai tay chắp sau lưng, mắt hướng thẳng về ánh trăng mờ ảo, tỏ vẻ cao thâm nói.

-“Khí sao? Tôi có nghe về thứ này, nó là thứ để các tu sĩ chúng ta thi triển để xác định bước sóng t·ấn c·ông cùng khoảng cách an toàn trong trận chiến.” Nhất Mộng nói.



-“Ừm, đó là đối với những kẻ gà mờ thôi, với những tu sĩ cảnh giới cao hơn, bọn họ thậm chí còn có thể tận dụng Khí để gia tăng độ ảnh hưởng của đòn t·ấn c·ông lên kẻ khác. Nói một cách dễ hiểu, khi cô nắm rõ được quy tắc sử dụng Khí đến một mức nào đó, cô có thể dùng nó để phủ một lớp khí lên bề mặt của lưỡi kiếm, giúp kiếm trở nên sắt và uy lực hơn.” Lâm Phàm tiếp tục nói.

-“Chuyện đó có thể luôn sao?” Nhất Mộng không khỏi bất ngờ liền nói.

Không đáp lại câu hỏi từ Nhất Mộng, Lâm Phàm liền hướng đến vị trí một khối đá lớn, khối đá này chính là thành quả từ việc Lâm Phàm cùng Nhất Mộng trong quá trình luyện tập mà tạo thành. Lâm Phàm đứng tại vị trí nhất định, cách khối đá đại khái tầm 5 đến 6m, tay siết chặt kiếm, liền vung đường kiếm, chém thẳng về phía khối đá, đường kiếm thoáng chốc tạo thành một luồng khí, bay thẳng về phía khối đá, tạo thành tiếng động không nhỏ.

Sau lớp khói bụi tiêu tán, Lâm Phàm cùng Nhất Mộng hướng về phía khối đá đi đến, trên thân khối đá liền xuất hiện vết chém từ hắc kiếm, vết chém này không sâu lắm, thế nhưng bù lại, độ lan rộng từ vết chém gây ra khá lớn, ảnh hưởng đến các vùng xung quanh của khối đá.

-“Đây là uy lực từ vết chém khi chỉ sử dụng linh khí để tấn cộng, nhát chém gây ra không đủ sâu, với những tu sĩ ở cảnh giới thấp thì còn được, nhưng đổi lại với những người ở cảnh giới cao hơn, có pháp bảo phòng ngự, hoặc pháp khí gì đó, thì gần như sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì cho bọn họ. Mặc dù đòn kiếm nông, thế nhưng độ lan rộng từ đòn kiếm lại nhiều, có thể thấy một chiêu được lợi mười, nhưng uy lực thì không có. Suy cho cùng, cách chiến đấu này chỉ có thể thực dụng vào chiến trường có đông kẻ địch, một kiếm quét sạch quân địch.”

-“Phải ha…” Nhất Mộng gật gù đáp.

Nói xong, Lâm Phàm liền xoay người, hướng người về phía một khối đá khác tương tư, tay giơ kiếm, khác với lần trước, Lâm Phàm hắn không chỉ điều động linh khí từ cơ thể luân chuyển lên tay cầm kiếm mà còn sử dụng Khí, Khí từ Lâm Phàm phủ lấy lưỡi kiếm, tạo thành lớp ánh sáng mờ ảo thoát ẩn thoát hiện. Lâm Phàm hai mắt tập trung, tay vung kiếm vòng cung, đường kiếm chém ra tạo thành lớp hắc quang hình bán nguyệt, hắc quang này đụng thẳng khối đá, tạo thành động tĩnh cực kì lớn.

Kết thúc đòn đánh, Lâm Phàm cho hắc kiếm vào không gian, không nhanh không chậm cùng Nhất Mộng đi thẳng về phía khối đá, lần này trên thân khối đá, thành quả từ đòn chém từ Lâm Phàm vượt khỏi những gì mà Nhất Mộng nghĩ. Vết chém cực gì sâu, gần như có thể chạm đến phía sau khối đá, không chỉ thế, độ lan từ vết chém rất nhỏ, hình dáng không khác gì lưỡi kiếm. Như thể tất cả uy lực từ người ra chiêu đều được dồn thẳng vào một điểm, Nhất Mộng cảm thấy bất ngờ trước đường chém từ Lâm Phong, liền nói.

-“Sao có thể được, gần như không gây ra bất kì một tác động thừa nào bên ngoài, mà chỉ tập trung vào một điểm…”

-“Đây chính là kết quả của việc sử dụng Khí cùng Linh Khí để ra kiếm, khi sử dụng một trong hai để phát động t·ấn c·ông, cô sẽ chỉ có thể phát huy được tối đa nhiều nhất là năm phần uy lực từ kiếm kỹ hoặc công pháp. Chỉ khi sử dụng cùng lúc cả hai, điều tiết nó, mới có thể phát huy ra tối đa uy lực mà mình mong muốn. Khí giúp cho ta có thể nhận định được những điểm yếu từ đối phương thông qua quan sát, không chỉ dừng lại ở đó, Khí sẽ tác động lên hệ thần kinh của người sử dụng nó, giúp họ có thể tự mô phỏng ra đòn đánh, giúp họ có thể loại bỏ đi những động tác không cần thiết trong chiến đấu. Để rồi sau cùng, bùm, thành ra thế này đây.” Lâm Phàm đưa tay sờ càm nói.

-“Thật kinh khủng… Không, phải nói là tuyệt vời… Nó sẽ giúp ích cho chúng ta rất nhiều trong giao chiến…” Nhất Mộng liền nói.

-“Ừm…”

-“Mong ngài có thể chỉ dạy cho tôi… Tôi mong muốn được học nó…” Dứt lời, Nhất Mộng xoay người về phía Lâm Phàm nói.



-“Ừm… Ừm….”

-------------------------------------

Đã ba năm trôi qua kể từ khi thành lập Dạ Ảnh, Lâm Phàm cùng Nhất Mộng giờ đã mười ba tuổi, trong khi đó, Lâm Thuỷ Linh cùng Lâm Thành đã đến mười lăm mười sáu tuổi, ở Thiên Tinh Thế Giới, để mà nói về một đứa trẻ mười ba tuổi, thì thực chất cũng chả có gì để nói, nôm na là nó không khác gì ở thế giới cũ Lâm Phàm, nhưng đến tuổi mười lăm thì lại là câu chuyện khác.

Khi con cái của một gia tộc, hoàng tộc, thương nhân, hay bất kì một gia đình giàu có nào khác, đến độ tuổi mười lăm, họ phải mất thêm 3 năm liền đi học tại một học viện ở trung tâm thành phố, bà chị Lâm Phàm đương nhiên là niềm tự hào của Lâm gia hắn, thế nên trong khoảng thời gian này, Lâm Phàm gần như rất ít ra ngoài huấn luyện như trước, cũng chỉ bởi vì phải ở nhà, quậy, à không, phải nói là tổ chức những bữa tiệc chia tay bà ta.

Mặc dù xét trong địa vị gia đình, Lâm Phàm hắn là con trưởng trong gia đình, nếu như không tính ông anh cuồng đánh nhau kia, thì hắn chính là người có thể nói là xứng đáng thừa kế Lâm gia, nhưng không, hoàn toàn ngược lại, đối với mọi người trong Lâm gia, Lâm Phàm không khác gì một tồn tại trong suốt, nếu như không phải nhờ vào buổi tiệc chia tay này, chỉ sợ đám người kia, còn không biết trong gia tộc mình còn có một người tên Lâm Phàm.

Đối với chuyện này, Lâm Phàm hắn cảm thấy ổn, với hắn mà nói, như thế lại càng tốt, không quấy rầy chuyện hắn xây dựng Dạ Ảnh. Nhưng hiện tại, có một vấn đề, một vấn đề trầm trọng khiến cả gia tộc hắn không khỏi hỗn loạn. đó chính là vào ngày Lâm Thuỷ Linh phải lên trung tâm thành phố gia nhập học viện, thì bỗng dung chị ta biến mất.

-“Bước vào phòng là đã thấy phòng nó thế này rồi.” Một người đàn ông giọng ẻo lả nói.

Người đàn ông giọng ẻo lả này không ai khác chính là Lâm Bắc, cha của Lâm Phàm hắn, nhìn giọng như vậy thôi, chứ mặt mũi ông ta cũng không tệ đâu.

-“Không hề xuất hiện dấu vết chiến đấu, cửa sổ chắc chắn là được mở từ bên ngoài, để làm được chuyện này mà tôi cùng Linh nhi không hề biết, thì tên b·ắt c·óc phải thực sự là một kẻ rất giỏi.” Lâm Bắc đặt tay lên thành cửa sổ, hướng ánh nhìn xa xăm ra ngoài nói.

Nhìn thấy ông già nhà mình cố tỏ ra nét ngầu như những lão giả cao nhân hay xuất hiện trong tiểu thuyết, Lâm Phàm liền giơ ngón tay cái trong lòng, hắn thầm nghĩ, nếu như lúc này có thêm một ly rượu vang nằm giữa những kẽ ngón tay của ông ấy thì tuyệt biết mấy.

-“Rồi sao?” Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vọng tới.



-“Kẻ đó rất mạnh, tôi đâu thể làm gì được? Đừng nói với tôi đó là những gì mà ông muốn nói đấy nhé.”

Người lên tiếng không ai khác chính là một trong đấng sinh thành của Lâm Phàm, không, phải nói là đấng tối cao trong gia đình này, Chu Bội.

-“Đâu, thì tôi chỉ nói sự thật thôi mà.” Lâm Bắc không khỏi nói.

-“Ồ, sự thật, sự thật sao, sự thật này…” Dứt lời Chu Bội hai tay siết chặt liền vung thẳng về phía Lâm Bắc, liên tục cho hắn những trận đòn.

-“Được rồi, chuyện cấp bách hiện tại là cho người đi tìm Linh nhi, có khả năng con bé chỉ bị nhốt ở đâu đó gần đây.” Một giọng nói có phần già nua nói.

Dứt lời, ai nấy trong gia tộc liền tản ra, dùng hết tinh lực cùng phe phái của mình, ra sức truy tìm tung tích Lâm Thuỷ Linh, về phần Lâm Phàm hắn, hắn không khác gì không khí tại đây, không một ai để tâm hay hỏi han gì đến hắn, dù sao cũng chẳng ai mong đợi gì từ Lâm Phàm hắn hắn cũng không hề gây rắc rối cho bất kì ai trong gia tộc, thế nên nước sông không phạm nước giếng.

Mối quan hệ giữa Lâm Phàm hắn và gia tộc đã được hắn duy trì rất nhiều năm liền, phải nói là sư duy trì này rất tốt, đến mức địa vị của hắn gần như còn thua cả người ngoài. Đối việc việc Lâm Thuỷ Linh b·ị b·ắt cóc, Lâm Phàm chỉ có thể cảm thấy tiếc, suy cho cùng sự việc diễn ra đúng vào lúc hắn đang ở ngôi làng bị bỏ hoang, thành ra hắn cũng không thể là gì ngăn cản được.

Lâm Phàm lặng lẽ rời khỏi căn phòng của Lâm Thuỷ Linh, tiến thẳng về phía phòng mình, hai lòng bàn tay Lâm Phàm áp chặt lại, hai chân khuỵ gối, làm động tác nhảy ùm thẳng lên giường, và nói.

-“Ra đi.”

-“Vâng thưa ngài.”

Ngay lập tức, phía rèm cửa sổ khẽ động, kéo ra một cách nhẹ nhàng, từ sau liền xuất hiện một cô gái trẻ tuổi trong bộ áo choáng đen

.

-“Là Thiên Vận sao?”Lâm Phàm hai mắt nhìn về phía cô gái, liền nói.

-“Vâng, thưa ngài.” Thiên Vận khẽ gật đầu đáp.

Như Nhất Mộng, cô gái này cũng là hậu nhân của những người anh hùng kia, chỉ khác, cô gái này lại sở hữu mái tóc cùng cặp mắt đen, không khác gì người bình thường là bao.

Thiên Vận, người thứ ba gia nhập tổ chức Dạ Ảnh của Lâm Phàm, trải qua ba năm, số lượng binh sĩ tại Dạ Ảnh tăng không lên ngừng, mặc dù ban đầu Lâm Phàm hắn có dặn Nhất Mộng rằng chỉ mang người về khi cần thiết, thế nhưng không biết liệu cô ấy nghe thành ra như thế nào, mà cứ thu lượm từng người như thể mèo hoang bị bỏ rơi.