Chương 03 : Lũ cướp
Ấy vậy cuộc sống hằng ngày của Lâm Phàm dần trôi qua như thế, cả ngày liền phải lên lớp, học về những tri thức tại thế giới này, học cách để trở thành một cường giả, học cách để trở thành gia chủ của Lâm gia, để rồi cuối ngày liền phải chịu đựng sự h·ành h·ạ từ người chị gái. Thực sự mà nói, Lâm Phàm hắn cũng không nghĩ rằng bản thân mình phải tốn nhiều vào những việc như thế này, hắn vẫn còn nhiều thứ khác phải làm để trở thành một tên nhân vật quần chúng, Lâm Phàm hắn thực sự không muốn phải phí thời gian vào chuyện này nữa.
Chính vì lẽ đó, Lâm Phàm liền không còn cách nào ngoài việc phải tự luyện tập cá nhân vào đêm tối, sau khi mọi người đã yên giấc. Tất nhiên điều này cũng sẽ làm giảm thời gian ngủ của Lâm Phàm lại, Lâm Phàm hắn không muốn thế, suy cho cùng, cho dù luyện tập có như thế nào, thì việc ngủ nghỉ cũng không thể nào buông bỏ được, sức khoẻ chính là thứ sức mạnh vô tận của con người, Lâm Phàm hắn biết điều đó.
Cũng chính vì vậy, Lâm Phàm hắn liền tự sáng tạo ra một kỹ thuật mới có thể giảm trừ đi sự lao lực, đưa bản thân mình chìm sâu vào giấc ngủ trong lúc luyện tập, bằng cách kết hợp giữa việc ngồi thiền tu luyện cùng với vận chuyển linh khí luân chuyển dọc theo cơ thể mình, như thể đang trị thương bản thân sau khi chiến đấu. Bằng cách này, Lâm Phong hắn tự sáng tạo ra một kỹ thuật ngủ độc nhất vô nhị, mặc dù thời gian không kéo dài được lâu, thế nhưng hiệu quả nó đem lại cực kì.
Rời khỏi trường, Lâm Phàm liền không có ý định lên xe trở về lại khu biệt thự của mình, hắn hướng mắt về phía rừng sâu, khoé miệng không khỏi nhếch cười, đúng vậy, hôm nay Lâm Phàm hắn dự định có một kế hoạch riêng, nhằm kiểm tra sức mạnh của mình đã đạt đến trình độ nào rồi.
Thoáng chốc, thân ảnh Lâm Phàm liền biến mất không một dấu tích xuất hiện trước lối vào vào khu rừng, hắn đưa tay lấy từ trong túi đeo mình ra bộ y phục dạ hành, y phục này mang hắc sắc, cổ áo rộng, thiết kế kiểu hiện đại, có thể chùm kín đầu, thân áo phủ dài kéo tận gần chân, nhìn sơ không khác gì một chiếc áo choàng theo khuynh hướng Châu Âu. Đi cùng y phục hắc sắc chính là chiếc mặc nạ dạ vũ màu đen vô cùng bắt mắt, Lâm Phàm đã phải tiêu tốn rất nhiều tài nguyên để có thể thiết kế ra bộ y phục này, hắn dùng tơ từ Lục Thải Thiên Tầm, chiết suất nhựa cây cùng những cổ ngữ để chế tạo ra nó.
Về phần tại sao lại phải tốn nhiều công sức như vậy chỉ để chế tạo một chiếc áo choàng, Lâm Phàm hắn ban đầu cũng không dự định rằng mình sẽ phải làm như thế, thế nhưng trong một buổi học về khí linh cùng sức mạnh của v·ũ k·hí tại thế giới này, hắn liền không suy nghĩ gì mà chế tạo nó.
Tại Thiên Tinh Thế Giới, các tu chân giả tại đây đều sử dụng tâm pháp cùng võ kỹ của mình nhằm tăng cường sức mạnh và v·ũ k·hí của họ để chiến đấu. Tuy nhiên, bằng một cách khó hiểu nào đó, sức mạnh của họ liền sẽ bị mất đi một phần khi sử dụng chúng, như kiểu đây chính là ‘quy tắc lực lượng’ tại thế giới này, nó không muốn các tu sĩ thi triển toàn bộ sức mạnh của mình, để rồi phá vỡ đi cán cân của nhân loại.
Ví dụ như một thanh kiếm bình thường 10% hiệu suất, chỉ có thể dùng để c·hém n·gười, gây ra thương tích trên cơ thể các loại, Lâm Phàm trích suất linh khí từ bản thân, truyền lượng lớn linh khí vào thanh kiếm, thì cùng lắm, thanh kiếm liền chỉ tiếp nhận 10% linh khí từ Lâm Phàm, nó sẽ chỉ trở nên bén hơn, sắc hơn, ngoài ra nó vẫn chỉ là một thanh kiếm bình thường không hơn kém. Về phần 90% lượng linh khí còn lại đã mất và được truyền đi đâu, thì không một ai trên thế giới này biết được. Thế nên cho dù v·ũ k·hí ấy có được chế tạo bằng tài nguyên khan hiếm như mithril, hay kim loại cứng nhất tại thế giới này thì cũng chỉ nhận tối đa được 50% lượng linh khí từ chủ nhân truyền vào. Chung quy lại, bất kì vật phẩm nào, thánh khí, hay khí linh, cổ khí, hay thậm chí là nguyên khí, đều khi sử dụng, đều sẽ bị mất đi một phần sức mạnh truyền vào.
Chính vì lý do thế, Lâm Phàm hắn liên tục tìm tòi về tính chất của những nguyên liệu nhằm để chế tạo ra vật phẩm, trải qua những chuỗi ngày tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng tìm ra được thứ nguyên liệu thích hợp dùng để chế tạo ra thứ mình cần. Đó chính là tơ của Lục Thải Thiên Tầm, nhựa từ cây, cùng Hắc Thuỷ Tinh Thạch, khi nghiên cứu về chúng sâu hơn, Lâm Phàm nhận ra rằng khả năng chống thất thoát linh khí của chúng lên tới 99% về phần tại sao những người khác lại không biết được điều này, Lâm Phàm nghĩ chắc hẳn vì đây đều là những nguyên liệu khó kiếm và giá thành lại rất đắc thế nên rất ít ai có thể nghĩ đến nó.
Thêm vào đó, vì bọn chúng ở dạng lỏng nên bọn chúng muốn chuyển sang dạng nào cũng được, thế nên Lâm Phàm săn lùng và thí nghiệm trên nó, số lượng Lâm Phàm thí nghiệm lên tới cả ngàn rồi, nghiêm trọng tới mức mà Lục Thải Thiên Tầm cùng nhựa cây sắp sửa bị tuyệt chủng ở đây luôn, khiến Lâm Phàm phải đi thăm dò ở những khu vực xa hơn.
Trải qua hàng ngàn lần thí nghiệm, sau cùng Lâm Phàm cũng thành công chế tạo riêng cho mình chiếc áo choàng đậm chất mùi chuunibyo, khác với những trang bị khác, chiếc áo choàng này cực kì thoải mái, lại nhẹ nhàng, độ đàn hồi cùng biến đổi của nó cực kì cao, quan trọng nhất là khả năng phòng ngự của nó cũng miễn chê.
Bộ áo choàng đen này, cùng với chiếc mặt nạ dạ vũ, nó khiến Lâm Phàm không khỏi giống những tên phản diện trong những bộ tiểu thuyết mạng, suy cho cùng thì bản thân Lâm Phàm ngay từ đầu cũng chẳng phải là một tên chính phái gì, thế nên bộ trang phục dạ hành này, lại càng khiến bản thân hắn trở nên bí ẩn hơn bao giờ hết.
Khoác lên mình y phục chế tác, Lâm Phàm thân ảnh khẽ chuyển động, thoáng chốc liền biến mất, xuất hiện tận sâu trong khu rừng, những bước chân uyển chuyển, nhẹ nhàng như mây, Lâm Phàm khẽ nhảy từ cây này sang cây khác không chút động tĩnh. Đi không được bao lâu, Lâm Phàm phát hiện tận sâu bên trong khu rừng, liền xuất hiện một ngôi làng, ngôi làng không to lắm, phải nói đúng hơn là chỉ được vài căn nhà chòi được dựng lên. Vì để tránh xảy ra ngoài ý muốn, Lâm Phàm liền dừng lại vị trí cách ngôi làng chục mét, vận chuyển Khí của mình để xem xét.
Ước chừng không đến năm phút, Lâm Phàm liền có thể xác định rằng, ngôi làng này thực chất là một ngôi làng bỏ hoang, bởi vì thông qua lần dò xét lúc nãy, Lâm Phàm gần như không phát hiện người dân nào sinh sống tại đó. À không hẳn là không người nào, trên thực tế, hắn phát hiện vẫn còn sáu người ở đó, nhưng có vẻ như bọn chúng không phải là dân trong làng, nói nôm na là lũ c·ướp, nhìn chung thì tình hình trước mắt có vẻ như sáu tên này đã c·hiếm đ·óng ngôi làng bỏ hoang này.
Trải qua đợt dò xét, Lâm Phàm có thể khẳng định rằng bọn chúng chắc chắn là c·ướp, thậm chí, đám người này thực lực cũng không yếu, trang bị trên người bọn chúng đều là những thứ quý giá, chưa kể tên cầm đầu đoán chừng cũng đã ở Trúc Cơ Kỳ. Nhận thấy được tình hình trước mắt, Lâm Phàm khoé miệng liền nhếch lên cười, một nụ cười ma quái nói thầm.
-“Chậc, đến giờ mới có một đối tượng để mình thử sức, trước đây toàn g·iết mấy tên lang thang thật nhàm chán. Phải gặp mấy t·ên c·ướp như thế này thì mới tuyệt chứ, giá như an ninh tại Thiên Tinh Thế Giới có thể thấp đi chút thì hay biết mấy.”
Ở những nơi hoang vu nhưng thế này, những tên t·ội p·hạm liền có thể bị g·iết mà không cần đưa phải đi xét xử. Như kiểu những kẻ được gọi là Tiên Phủ thường chỉ có ở những thành phố lớn, những kẻ đó sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến những khu vực hoang vắng như nơi này. Nếu thế Lâm Phàm hắn sẽ là kẻ tự mình xét xử những tên này, nghĩ vậy.
Lâm Phàm nghĩ thế liền không khỏi trở nên hưng phấn, thoáng chốc cả thân ảnh liền biến mất, xuất hiện ngay tại vị trí lối vào của ngôi làng. Mặc dù lúc này đã muộn, thế nhưng đèn đuốc tại đây vẫn được thắp sáng khắp nơi, rõ ràng là bọn chúng vừa thành công trong việc đột kích của đoàn người nào đó, nên giờ mới tiệc tùng tận hưởng sảng khoái.
-“Đúng là lũ không có đầu óc, chỉ mới c·ướp được đôi chút liền tiêu pha hết tất cả, quá uổng phí, thôi thì để ta thay các ngươi tiêu xài nó cho đúng cách, ta sẽ dùng nó vào tích vốn để trở thành thế lực hắc ám trong tương lai.” Lâm Phàm khẽ nói.
Dứt lời, Lâm Phàm chân khẽ động, phóng thẳng về phía bàn tiệc của đám trộm c·ướp, đúng vậy, Lâm Phàm hắn không thích chơi trò lén lút bởi vì làm thế nó sẽ không còn là buổi luyện tập nữa, dồn toàn lực đánh trực diện đỡ phải nghĩ ngợi nhiều.
-“Ha ha ha… Mang tiền bạc cùng những thứ có giá trị ra đây mau!!”. Lâm Phàm đáp xuống bàn ăn, mặt ngửa lên trời, cuồng tiếu nói.
-“Tên chồn nhãi con này bị cái quái gì thế? Quan trọng hơn, hắn là ai?” Một tên trong nhóm nói.
Mặc dù Lâm Phàm chỉ mới mười tuổi, dùng ‘con chồn’ để gọi hắn cũng không hẳn là thái quá, thế nhưng tại sao lại chèn them ‘nhãi con’?
-“Này, ta bảo là đem hết tất cả đồ có giá trị ra đây mà, các ngươi không nghe thấy sao?” Lâm Phàm cảm thấy khó chịu, giơ chân đá văng tên gọi hắn là ‘con chồn’ liền nói.
-“Ồ, mày dám xem thường bọn tao đến thế cơ à, bọn tao sẽ không nương tay chỉ vì mày là…” Một tên khác trong bọn tay liền cầm trường kiếm nói.
-“Xem kiếm.” Không đợi gã nói hết, suy cho cùng Lâm Phàm hắn cũng đã nghe quá nhiều những lời ngoan thoại này, Lâm Phàm liền đưa tay, không biết từ đâu xuất hiện một thanh hắc kiếm tinh xảo xuất hiện. Lâm Phàm xiết chặt kiếm vung nhát chém hướng thẳng về phía tên vừa nói, và tất nhiên kiếm của Lâm Phàm hắn cũng được chế tạo từ một trong những vật phẩm hắn tìm kiếm, Hắc Thuỷ Tinh Thạch đan xen cùng nhựa cây và đôi dòng cổ ngữ.
Nhát chém từ Lâm Phàm vung ra cực kì nhanh, khiến gã không kịp phản ứng, đường kiếm liền vụt ngang, kiếm xuất, đầu rơi, cả cơ thể tên đó ngay lập tức đổ ầm về phía sau. Trong chốc lát, bầu không khí liền trở nên yên tĩnh, những tên còn lại không khỏi bất ngờ, bọn hắn không ngờ Lâm Phàm liền không đợi đồng bọn bọn hắn nói xong hết, liền đã ra tay động thủ.
-“Xem kiếm.” Không dừng lại ở đó, Lâm Phàm liền vận chuyển linh khí, truyền vào hắc kiếm lượng lớn linh khí, hắc kiếm thoáng chốc đột nhiên được bao phủ bởi hoàn quang, hoàn quang này như thể tạo thành một lớp kiếm khí, khiến chiều dài thanh hắc kiếm trở nên dài hơn, vung đường cung sang những t·ên c·ướp còn lại.
-“Xem kiếm… xem kiếm… Ha ha ha…. Hửm…?” Đang hăng tiết vung kiếm chém bừa bãi, Lâm Phàm bất thình lình nhận ra xung quanh trở nên im ắng, liền dừng lại tay nhìn xung quanh.
-“Ơ, chỉ còn lại một tên thôi sao?”
-“Mày… Mày là cái quái gì thế…?” Tên sống sót còn lại không khỏi sợ hãi nói.
-“Àiii, hết cách, đành phải thử nghiệm năng lực thứ hai của nó lên người ngươi vậy.” Lâm Phàm thở dài đáp.
-“Cái… Mày nói cái quái gì thế?”Tên thủ lĩnh nghe Lâm Phàm nói chân liền lùi về sau, tay rút thanh kiếm sau lưng liền nói.
-“Có vẻ như ngươi là kẻ mạnh nhất ở đây, cũng đúng, Trúc Cơ Kỳ, xui là ngươi đụng phải ta, nếu ngươi đồng ý trở thành người đấu tập với ta, ta sẽ để ngươi sống them vài phút, thế nên cố lên nhé.” Lâm Phàm tay cầm hắc kiếm đưa về phía tên thủ lĩnh, cười lạnh nói.
-“Tên c·hết tiệt… Mày dám xem thường tao sao… Tao sẽ cho mày thấy…”
-“Bớt nói những lời vô nghĩa đó lại mà ra đòn đi.”
-“Con mẹ mày, c·hết đi…!” Tên thủ lĩnh không khỏi tức giận, vung kiếm chém thẳng về phía Lâm Phàm.
Đối mặt với cú chém ngu si từ tên đó, Lâm Phàm không màn né tránh, đưa mình hướng thẳng về phía thanh kiếm, nhát chém của tên thủ lĩnh chém xuyên cơ thể Lâm Phàm, khiến Lâm Phàm đổ ầm về phía sau.
-“Ha ha ha, đây là cái giá cho việc mày dám xem thường tao, kiếm đạo của tao không phải là thứ mà mày… Cái gì...?" Tên thủ lĩnh nhìn thấy Lâm Phàm bị hắn chém thành hai mảnh, liền cười to nói, thế nhưng hắn không duy thì được thái độ đó bao lâu liền không khỏi bất ngờ nhìn về phía Lâm Phàm ngã.
-“Chà, chả có lấy một vết xước.” Lâm Phàm đứng lên như chưa có chuyện gì xảy ra.