Chương 04 : Suy cho cùng ta vẫn là mạnh nhất
Lâm Phàm xem xét lại toàn thân, không khỏi thất vọng, hắn cứ tưởng nhát chém đầy uy lực từ một gã Trúc Cơ Kỳ phải mạnh lắm, ít nhất cũng phải gây cho hắn một chút thương tổn bên ngoài, đằng này vết chém còn không cắt được vào lớp vải ngoài của áo choáng. Mặc dù có chút thật vọng tên thủ lĩnh, nhưng Lâm Phàm tỏ vẻ hài lòng về khả năng phòng hộ của y phục, có vẻ như nó có thể đỡ được đòn đánh từ một tên tu sĩ Trúc Cơ mà không chẳng sao.
-“Kiếm đạo sao? Tại thế giới này, những người sở tu kiếm đạo thường đều là những kẻ mạnh cả, nào nào, cho ta xem vài đường kiếm từ ngươi nữa đi.” Lâm Phàm vẻ mặt đầy hưng phấn nói.
-“C·hết tiệt, nếu mày thích thì tao sẽ toại nguyện cho mày.” Dứt lời, tên thủ lĩnh liền vung đường kiếm hướng thẳng về phía Lâm Phàm, đường kiếm vung ra liền xuất hiện kiếm khí, luồng kiếm khí thoát ẩn thoát hiện lao về phía Lâm Phàm.
Nhìn thấy đường kiếm khí từ tên thủ lĩnh bay thẳng về hướng mình, Lâm Phàm nhếch miệng cười khinh, dựa theo đường kiếm, Lâm Phàm hắn liền có thể sử dụng Khí để xác định khoảng cách an toàn, và nhảy ra khu vực t·ấn c·ông từ tên thủ lĩnh, thật sự đòn chém của tên này quá đơn giản với hắn.
Tuy nhát chém của tên thủ lĩnh đối với Lâm Phàm không có chút tổn hại nào, thế nhưng thông qua đường kiếm mà tên thủ lĩnh phóng xuất, Lâm Phàm hắn cảm thấy khá thích thú với kiếm đạo của hắn. Khác với những kẻ sử dụng kiếm khác, Lâm Phàm có thể nhận thấy được kiếm kỹ của tên này dường như không bị trói buộc bởi những quy tắc từ những tên kiếm tu khác. Nói một cách dễ hiểu, đa phần những tên kiếm tu, trước khi vung kiếm xuất chiêu, bọn chúng liền sẽ vận chuyển linh khí từ cơ thể lên tay cầm kiếm, để rồi sử dụng Khí để xác định khoảng cách mà kiếm kỹ có thể chạm tới đối thủ. Tiếp đến, giải nén lượng linh khí được luân chuyển lên tay cầm kiếm, ra đòn nhanh nhất có thể, nói chung quy lại, vẫn là nhanh, gọn, dứt khoát, khiến đối phương không kịp chuẩn bị.
Thay vì phải thông qua những bước làm trên, thì tên này, gần như không sử dụng linh khí để gia tăng lực, tốc độ cùng độ bén từ kiếm, mà hắn lại sử dụng Khí, để xác định khoảng cách giữa Lâm Phàm và hắn, tiếp đó lại dùng Khí để tự mô phỏng ra chuyển động từ Lâm Phàm, để có thể loại bỏ hết những đường kiếm không cần thiết, mà chỉ tập trung vào một đòn.
Thật sự thông minh, Lâm Phàm không ngờ lại có một kẻ lại thuần thục về Khí đến mức này, mặc dù vẫn chưa thể đạt tới trình gọi Đạo Khí, thế nhưng như thế vẫn đủ để làm gọn những tên rác rưởi khác. Đáng buồn thay, trước mặt hắn không phải là những tên tôm tép, mà chính là Lâm Phàm.
Sau khi phân tích tất cả kiếm kỹ mà tên thủ lĩnh sử dụng, Lâm Phàm chân khẽ động, thoáng chốc liền ra khỏi phạm vi t·ấn c·ông trước khi luồng kiếm khí chạm được vào cổ hắn.
-“Kiếm… Kiếm khí của tao…. Sao mày lại có thể tránh được?” Tên thủ lĩnh mắt thấy Lâm Phàm tránh được, liền không khỏi hoảng sợ nói.
-“Mặc dù đã là Trúc Cơ, thế nhưng không ngờ ngươi lại dỏm đến như vậy, tuy cảnh giới ngươi cao hơn bà chị nhà ta, nhưng nếu đánh nhau thì ngươi chắc chắn sẽ bị bà ta bón hành, ta nghĩ ngươi nên luyện them một thời gian đi, đó là nếu có cơ hội được sống. Ha ha ha…” Lâm Phàm cười to nói.
-“Thằng chó…” Tên thủ lĩnh không khỏi tức giận sau khi nghe Lâm Phàm nói.
Sau khi tránh được cú vung kiếm liều lĩnh từ tên thủ lĩnh, Lâm Phàm liền vung chân, tung một cước hướng thẳng vào ống quyển của hắn ta, nhẹ, nhưng lại hiểm vô cùng. Một cú đá trực diện vào phần dưới của đầu gối…
-“Aaaa…” Tên thủ lĩnh đổ sụp xuống sau cú ra chân hoàn hảo từ Lâm Phàm, hai tay ôm chặt lấy ống quyển, máu từ kẽ tay của hắn liền chảy ra, tạo thành những vết nhầy trên đất.
Vì sao chỉ một đòn ra chân mà hắn chảy máu sao? Đơn giản thôi, vì giữa hai ngón chân của Lâm Phàm, là một thanh chuỷ kiếm, cực kì bén, đây chính là tác dụng tiếp theo từ chiếc áo choàng này, nó có thể tận dụng cổ ngữ được khắc vào, để biến đổi chất liệu y phục thành những lưỡi kiếm, nói một cách nôm na chính là trên người Lâm Phàm, bất kì chỗ nào cũng có thể là kiếm. Mặc dù đòn đánh có chút bẩn, thế nhưng hiệu quả là được, Lâm Phàm không quan tâm đến việc nó có đẹp hay xấu, dù sao hắn cũng chính là chúa tể của bóng đêm mà.
-“Ta nghĩ chắc không cần phải kéo dài chuyện này nữa…” Lâm Phàm thở dài nói.
-“C-Chờ đã…” Tên thủ lĩnh đưa tay van xin nói.
-“Còn chưa được 5 phút, thật chán, tạm biệt.” Dứt lời, Lâm Phàm tay cầm kiếm hướng thẳng về phía cổ chém tới, chấm dứt. Đầu tên thủ lĩnh liền lăn dài ra đất.
Sau khi giải quyết tất cả đám trộm, Lâm Phàm liền lật tung trại bọn chúng để tìm chiến lợi phẩm.
-“Ồ, đây là tác phẩm nghệ thuật này, phải lấy ai ra đứng bán mà không bị nghi ngờ đây… Đồ ăn sao? Không cần… Trời ơi, linh thạch, pháp bảo, tâm pháp đâu hết cả rồi…” Lâm Phàm vừa tìm kiếm vừa hét.
Sau gần một canh giờ tìm kiếm, sau cùng Lâm Phàm cũng thu thập được khối đồ có giá trị, nếu để quy đổi đống này ra thành tiền, thì chắc được tầm 1 vạn linh thạch trung đẳng, tất cả những tài nguyên này, Lâm Phàm hắn dự định sẽ dùng để làm nguồn vốn cho các hoạt động sắp tới của thế lục bóng tối mà hắn xây dựng.
-“Àiii… Ước gì tình hình trị an của thế giới này giảm xuống mức thấp nhất, đi đâu cũng gặp c·ướp như thế này, thì hay biết mấy.” Lâm Phàm khẽ thở dài nói.
-“Kiếp sau đầu thai nhớ làm chuyện tốt, đừng để gặp những người như ta, khổ lắm.” Lâm Phàm hướng về phía 6 cái xác mà hắn g·iết nói.
Dứt lời, Lâm Phàm liền định xoay người quay đi, liền phát hiện phía sau xác của tên thủ lĩnh, liền xuất hiện một chiếc lồng sắt, một chiếc lồng sắt khá lớn và kiên cố, không chỉ kiên cố về tính vật lý, nó còn được khắc lên một số trận pháp, mặc dù những trận pháp này không mạnh cho lắm, nhưng thực sự thì có người rảnh tới mức lại dùng trận pháp lên một cái lồng thôi sao? Lâm Phàm không nghĩ thế, hắn dám chắc bên trong cái lồng đó, có thể chứa một thứ rất đáng quý, quý tới mức lại có người bày trận pháp lên để bảo vệ nó.
Lâm Phàm tiền thẳng về phía cái lồng, tay liền dở tấm vải bạt phủ cái lồng, nhìn thấy thứ bên trong, Lâm Phàm không khỏi bất ngờ liền nói.
-“Thứ này… Thật không ngờ được đấy.”
Bên trong chiếc lồng, nói nôm na chính là một cục thịt bị thối rửa, nếu chỉ là một cục thịt bị thối rửa bình thường thì sẽ không có gì đáng nói, đằng này, cục thịt thối rửa này nó vẫn còn sống, và đang ngọ ngoạy cạnh những thanh sắt của chiếc lồng.
Lâm Phàm biết thứ này, hắn đã từng được nghe kể về nó tại những buổi học tại học viện, thứ này được gọi là Quỷ Nguyền, và Tiên Phủ sẽ là những người đứng ra giải quyết thứ này. Quỷ Nguyền thực chất ban đầu vẫn là con người, thế nhưng vào một ngày đẹp trời nào đó, tự nhiên cơ thể bọn họ trở nên thối rửa, những kẻ bị Quỷ Nguyền chắc chắn sẽ c·hết nếu như bị bỏ lại mà không được thanh tẩy ngay. Chính vì thế, những tên từ Tiên Phủ liền bỏ lượng lớn linh thạch ra, để mua lại những tên bị Quỷ Nguyền, nhằm mục đích để phô trương thanh thế, lấy danh nghĩa là trừ gian diệt ác. Những phi vụ trừ gian diệt ác này thực chất là một cuộc thanh trừ, lấy tiếng tăm để được cái tiếng ‘Bảo vệ người dân’ được mọi người người tung hô làm anh hùng.
Nhìn thấy bị thịt trước mắt, Lâm Phàm không khỏi có suy nghĩ rằng đem thứ này bán lại cho đám người Tiên Phủ, nếu bán cho đám tự cho là anh hùng đó, Lâm Phàm hắn chắc chắn sẽ kiếm được một khoảng lời to hơn rất nhiều sau những gì mà hắn c·ướp phá nãy giờ. Nghiệt ngã ở chỗ, Lâm Phàm hắn lại thực sự không thể bán được nó, đành vậy, hắn không còn cách nào khác ngoài việc giúp thứ này an nghỉ, đỡ phải sống khổ cực trong hình hài này.
Lâm Phàm tay vung kiếm, dồn linh khí cùng Khí vào hắc kiếm, thanh hắc kiếm dễ dàng chém phăng trận pháp làm đôi, đường kiếm đi qua những thanh sắt của chiếc lồng, thoáng chốc, chiếc lồng được bảo vệ bởi trận pháp liền biến mất, chỉ còn lại đó thứ bị thịt.
Nhưng rồi bất thình lình, Lâm Phàm chợt nhận ra một chuyện, rằng cái thứ bị thịt này sở hữu một lượng lớn linh khí bên trong cơ thể nó, lớn tới nổi bản thân Lâm Phàm hắn mặc dù đã đạt tới cảnh giới này, vẫn khó có thể khống chế được lượng linh khí này.
-“Khoan đã… thứ này… linh khí này… Đây là dạng biến đổi sao?” Lâm Phàm không khỏi bất ngờ nói.
Rất có thể, chính vì lý do này, mà cục thịt mới trở nên như thế, trước đây, có đoạn thời gian linh khí bên trong cơ thể Lâm Phàm đột nhiên biến dạng, nếu như không phải Lâm Phàm thành công trong việc kiểm soát nó, thì giờ đây Lâm Phàm có thể đã là cái thứ bị thịt này không chừng.
Linh khí có ảnh hưởng rất nhiều đối với cơ thể con người, nó có thể khiến một người bình thường, trở nên mạnh hơn qua việc hấp thụ nó, đồng thời nó cũng có thể biến một người khoẻ mạnh trở nên già yếu thông qua sự tác động của nó vào thời gian thường hà.
Chung quy, linh khí tại đây, nó vẫn là một thứ rất huyền diệu mà khó ai có thể giải thích được, chính vì lý do đó, Lâm Phàm hắn từng nghĩ nếu như hắn thay đổi hình dạng linh khí trong cơ thể mình, đưa nó thành nhiều biến thể khác nhau trong tự nhiên, như cây, hoa, cỏ, lá, sông, thậm chí là ngũ hệ, kim mộc thuỷ hoả thổ… Liền có thể giúp cơ thể hắn trở nên mạnh hơn không?
Mặc dù theo lý thuyết, gây ra sự biến đổi linh khí trong cơ thể một người là một chuyện làm rất ngu xuẩn, để nói rằng tư xác còn sẽ dễ hơn, bởi suy cho cùng, đó là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Lâm Phàm nhìn khối thịt trước mắt, thầm nghĩ nếu quả thật khối thịt này chính là do biến dạng từ linh khí tác động mà ra, thì hắn có thể thí nghiệm trên thứ này… Nếu thành công, Lâm Phàm hắn chắc chắn sẽ đạt tới ngưỡng sức mạnh của thế giới này, một sức mạnh mà hắn không cần phải mạo hiểm bản thân truy tìm nó.
-“Mớ bị thịt này, có thể có ích cho mình đây…” Lâm Phàm hai mắt toả sáng nhìn khối thịt nói.
Lâm Phàm đưa tay cầm nó, bắt đầu vận chuyển linh khí đổ vào nó, cười to nói.
-“Ha ha ha, tới đi, thứ sức mạnh cực đại, ta đến đây.”
------------------------------
Gần một tháng trôi qua, kể từ cái này Lâm Phàm hắn đổ linh khí vào cục thịt đó, Lâm Phàm đừng giữa ngôi làng bỏ hoang, không khỏi thở dài nói.
-“Àiii… Sao mọi chuyện lại thành ra như thế này…”
Mặc dù thí nghiệm với cục thịt đó diễn ra vô cùng tốt, Lâm Phàm hắn cũng chả tiếc nuối gì khi phải đổ lượng lớn linh khí bên trong mình vào thứ đó, hắn cứ them một chút, rồi lại bớt một chút, rồi lại thêm một tí, cứ vậy mà liên tục trải qua mấy ngày. Tuy có chút thất vọng, thế nhưng trong khoảng thời gian thí nghiệm, Lâm Phàm cảm thấy bản thân mình tiến bộ vượt bậc, cảm nhận được thực lực bản thân tăng trưởng không ít, quan trọng nhất là trong khoảng kiểm soát linh khí, nếu có thể thành thục kỹ năng này, thì gần như vô đối trong chiến đấu.
Lâm Phàm cải thiện cách kiểm soát linh khí, khiến nó dày đặc hơn, mịn hơn, và mạnh hơn, cho tới lúc Lâm Phàm hắn có thể hoàn toàn kiểm soát và áp chế độ biến dạng từ linh khí… thì bỗng nhiên trước mặt Lâm Phàm liền xuất hiện một con gái tóc vàng.
Vì quá chú tâm vào việc kiểm soát linh khí mà Lâm Phàm không nhận ra cái thứ bị thịt đó đã biến thành một con nhỏ tóc vàng tự bao giờ, mặc dù có chút bất ngờ thế nhưng Lâm Phàm hắn cũng đã thành công trong việc đưa cái cục thịt đó trở lại với hình dáng ban đầu.