Chương 02 : Thiên Tinh Thế Giới
Đã mười năm trôi qua kể từ khi Lâm Phàm xuyên việt vào một đứa trẻ sơ sinh, nơi này thật đúng tuyệt vời như những gì Lâm Phàm nghĩ, tại đây, hắn có thể dễ dàng sử dụng được những ngón đòn vượt xa giới hạn của một con người.
Một quyền phá thạch? Đơn giản thôi, không gì phiền phức cả.
Chân đạp không đi, chạy nhanh còn hơn xe cộ? Tất nhiên rồi.
Một nhảy qua toà nhà cao tầng? Còn gì khó hơn nữa không…
Nhưng nói gì thì nói, với việc phải đối chọi với một t·ên l·ửa h·ạt n·hân, Lâm Phàm hắn vẫn không dám, dường như mặc dù có được sức mạnh cực đại thế này, hắn vẫn có chút e ngại, vì suy cho cùng giới hạn của một con người vẫn còn đó…
Tại Thiên Tinh Thế Giới này, chung quy cảnh giới được chia làm : Luyện Khí, Trúc Cơ, Tâm Động, Kim Đan, Nguyên Anh, Ly Hợp, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp,…. mỗi cảnh giới được chia làm nhiều tầng khác nhau, độ khó cùng khoảng cách cũng ngày càng lớn hơn khi tiến nhập một cảnh giới mới. Còn về phần phía sau còn gì không thì bản thân Lâm Phàm hắn cũng không quá rõ ràng… Về phần hiện tại, Lâm Phàm hắn đã đến cảnh giới gì thì hắn cũng không quá rõ ràng, có thể là Tiên Đế chăng…
Mặc dù, với cảnh giới hiện tại của Lâm Phàm, hắn có thể dễ dàng một quyền, hay nhất kiếm trảm đạn h·ạt n·hân, thế nhưng, nếu mọi chuyện như thế quá dễ dàng thì cái thế lực bóng tối của hắn sẽ độc tôn vĩnh hằng mà không có thứ gì khiến hắn chùn bước…
Nói đến xuyên việt, Lâm Phàm cũng như bao nhiêu người xuyên việt khác, mặc dù không sở hữu ngón tay vàng, hay thậm chí lão nhân gia trong truyền thuyết, thế nhưng Lâm Phàm hắn lại sinh ra trong một gia tộc thượng lưu, hay nói đúng hơn là một gia đình nằm trong diện danh sách được quốc gia coi là nghìn năm thế gia. Lâm gia nhà hắn xuất thân cực kì quyền quý, gần như những người trong gia tộc đều có công với nước nhà, một số người thậm chí vẫn còn đang làm trong quan viên nhà nước, chính vì địa vị mà không ai vớ được, Lâm gia hắn được xem là gia tộc đứng đầu trong Ngũ Đại Thế Gia tại đây.
Tại Lâm gia, bất kì ai sinh ra đều sở hữu cho mình tư chất đặc biệt kinh người, kẻ năm tuổi đã có thể thành thạo sử dụng kiếm, kẻ tám tuổi đã bước vào Luyện Khí, kẻ không quá hai mươi đã đến Tâm Động Cảnh, đây chính là cái mà mọi người hay gọi chính là thiên tài trong tầng lớp xã hội.
Đến đời Lâm Phàm đều cũng như vậy, kể từ khi sinh ra, Lâm Phàm được mọi người hi vọng sẽ trở thành người kế nghiệp chính đáng của Lâm gia sau này… hoặc có thể là không. Thành thực mà nói, kể từ khi Lâm Phàm có mặt tại thế giới này, đám người Lâm gia đối xử với hắn không khác gì một tên học viên tu tiên giả bình thường bên ngoài.
Đối với Lâm Phàm, hắn không để tâm đến chuyện này là bao, là một kẻ đứng đầu thế lực bóng tối, một đế quân của thiên hạ, sẽ chỉ bộc lộ sức mạnh thực sự khi gặp người và thời điểm thích hợp… Còn từ giờ cho đến lúc đó, cứ như vậy đi đã….
Lâm Phàm che giấu thực lực, không có nghĩa là hắn sẽ không dành thời gian ra để học những buổi huấn luyện kiếm đạo, hay những buổi học về linh khí, cách điều động sử dụng linh khí… Trải qua thời gian sống tại Thiên Tinh Thế Giới, hắn sau cùng cũng đã có thể thành thạo việc điều động linh khí, hay sử dụng kiếm đạo vào trong chiến đấu.
Thành thật mà nói, sau khi tiếp thu những kiến thức tại thế giới này, Lâm Phàm nhận ra rằng, những kỹ thuật mà hắn học từ thế giới cũ, mặc dù rất tinh tế và hợp lý hơn những kỹ thuật ở đây. Thế nhưng để mà nói về tính hiệu quả, dường như không được đánh giá cao là mấy, bởi vì tại nơi này, không phải cứ múa vài động tác, huy động vài bài quyền, liền là có thể đánh bại được đối phương, tại đây Lâm Phàm thông qua những kiến thức được học, hắn đã xác định được, để có thể giành chiến thắng, bạn cần phải ra đòn thật sắc, nhanh, không một động tác thừa, những động tác không cần thiết, tốt nhất nên phải loại bỏ đi. Thậm chí tại đây, những võ quán, tu chân quán, đều luôn học hỏi mỗi ngày, tìm ra những sơ hở, điểm yếu và cải tiến nó từ những võ kỹ tuyệt học từ người khác. Sự hoà nhập đó mang những võ quán, tu chân quán bước tới đỉnh cao của sự hoàn hảo.
Tất nhiên, những võ kỹ ấy cũng có giới hạn của chính bản thân nó, chính vì vậy tất cả võ kỹ tại thế giới này đều được đi kèm cùng với tâm pháp, về phần tâm pháp thì gần như mỗi người đề sẽ sở tu cho riêng mình một tâm pháp nhất định.
Tuy nói là thế, nhưng tại thế giới này, kỹ thuật chiến đấu về cơ bản khác xa so với thế giới cũ, một phần là tại thế giới này có linh khí, có tâm pháp cùng võ kỹ, chính vì những thứ này nên khiến mỗi người tại đây đều không ở cùng một cảnh giới.
Nói một cách cho dễ hiểu, tại thế giới cũ của Lâm Phàm, không có những thứ trên, thì giữa hai người mâu thuẫn, cái để giải quyết chỉ có thể xem sức lực ai to hơn, quả đấm ai lớn hơn, ai lì hơn thì người đó giành chiến thắng, chung quy sẽ được quy tổng về thiên hướng sức mạnh. Còn tại đây, bạn không thể nào cứ chăm chăm dùng sức mạnh của mình ra để uy h·iếp đối phương, bởi vì, bạn có thể to con hơn người khác, có sức hơn người khác, nhưng không đồng nghĩa với việc bạn sẽ ở cùng cảnh giới với người ta.
Ví dụ như Lâm Phàm, hắn tại thế giới kia, thành thạo hết tất cả ngốn võ, có thể nói kém một bước liền trở thành võ đạo tông sư, thế nhưng tại đây, nếu hắn dám lấy những thứ được coi là võ học quốc gia ra để khiêu chiến một người khác, không cần nói đâu xa, có thể một đứa nhóc lên năm chỉ với một cú quạt tay cũng đủ khiến Lâm Phàm hắn phải ăn hành.
Tu sĩ sẽ đánh theo kiểu tu sĩ, yêu thú sẽ đánh theo kiểu yêu thú, tà ma sẽ đánh theo kiểu tà ma, không kỹ thuật chiến đấu nào giống cái nào.
Thêm nữa, tốc độ và khoảng cách bước chân của của con người cũng khác nhau, nên Khí cũng khác nhau luôn. Và sự thật, thứ võ kỹ này thực chất được dựa theo Khí của mỗi người, từ khoảng cách, cự ly, vị trí, góc, đây là những thứ sẽ quyết định đến trận đấu.
Nói về Khí, đây là thứ được tồn tại trên thế giới này, nó không phải là một dạng linh khí dùng để tu luyện, nó là một dạng khí từ cơ thể của một người bộc phát ra, nhờ vào nó, bạn có thể xác định được khoảng cách đối phương cách mình bao xa, vị trí của đối phương ở đâu,… Lâm Phàm hắn đã phải mất khoảng thời gian dài mới có thể xác định được Khí của mình tại thế giới này.
Tại thế giới này, theo Lâm Phàm biết Khí tại nơi này không giống như những gì trong tiểu thuyết, Khí của người khác tại nơi này không chỉ giới hạn khoảng cách, bọn hắn có thể tung đòn đánh từ khoảng cách tận năm mét, cũng có thể họ dựa vào Khí để di chuyển nhanh, rồi ra đòn. Ban đầu khi chứng kiến việc này, Lâm Phàm hắn thực sự rất bất ngờ, hắn không nghĩ rằng người ta lại có thể chém ra một kiếm với khoảng cách xa đến như thế, nhưng thực tế là kỹ thuật phòng ngự của bọn họ chưa phát triển mà thôi.
Có những người ở thế giới cũ cũng thế - bọn họ phòng thủ quá kém nên cứ kéo giãn khoảng cách một cách vô ích với đối thủ của mình càng nhiều càng tốt.
Đối với Lâm Phàm mà nói, cho dù khoảng cách có là năm hay mười, thậm chí là tram mét đi chăng nữa, thì không lẽ cứ mỗi lần xông lên ra đòn xong lại phải nhảy về giữ khoảng cách? Lâm Phàm hắn không nghĩ thế, cách tốt nhất là cứ phi thẳng vào, thu hẹp khoảng cách với đối phương, ra đòn liên tục là hợp lý nhất.
Nhưng tại thế giới này chứa đầy sự huyền diệu thế này, thì không gì là hoàn hảo cả, Lâm Phàm hắn biết điều đó, bởi vì khi đồng cảnh giới giao chiến với nhau, khoảng cách nó sẽ chả có ý nghĩa gì với hai tu sĩ, bởi vì khi bạn giao phong, dựa vào Khí, bạn xác định được khoảng cách ra đòn với đối phương, thì đối phương ở chiều ngược lại cũng vậy. Nhưng khi bạn đang chiến đấu ở thế chênh lệch cảnh giới giữa hai người, thứ khoảng cách đó lại là cái quyết định cục diện của trận đấu. Bởi khi người khác ở cảnh giới cao hơn bạn, đồng nghĩa Khí của họ cũng sẽ ở một đẳng cấp khác hoàn toàn so với những người kia, khoảng cách an toàn mà họ tạo ra cho bạn cũng chênh lệch tương đối với khoảng cách ra đòn từ bạn.
Nói một cách nôm na, khoảng cách mà bạn có thể chém ra kiếm khí là năm mét, khoảng cách an toàn người kia tạo ra với bạn là năm mét mốt, chênh lệch nhau một milimet, nhưng đủ là để tạo ra sự khác biệt giữa hai người. Chính vì thế ngoài dựa vào khoảng cách, bạn còn phải dựa vào góc độ, vị trí t·ấn c·ông, bằng không bạn sẽ cứ nhảy lên ra đòn, xong lại nhảy về để giữ khoảng cách, thật tốn thời gian.
Tất cả những định kiến lẫn tri thức tại thế giới này khiến Lâm Phàm đã phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể tiêu hoá được hết thẩy, nhưng dù sao thông qua những thứ đó, Lâm Phàm cũng tự xác nhận được Khí cho riêng mình, thế nên hắn cũng không màn quan tâm đến việc người khác lắm.
Mặc dù là tự tin như thế, thế nhưng tại những buổi huấn luyện tại nhà cùng cha hắn, chị gái hắn, anh trai cùng hắn diễn ra không mấy suông sẻ là bao. Về phần người chị cùng anh trai, hai người họ lần lượt hơn Lâm Phàm hai và ba tuổi, bà chị gái thì khỏi phải nói, dáng người cao thướt ta cùng mái tóc đen huyền bí, là một bậc thầy về sử dụng kiếm đạo, cảnh giới Luyện Khí Tầng Mười, chỉ còn cách Trúc Cơ Kỳ không xa.
Về phần ông anh cả, thực lực không thua kém gì bà chị kia là mấy, mặc dù không giỏi sử dụng kiếm đạo như người trên, thế nhưng quyền đạo của ông ấy liền khỏi phải nói, Lâm Phàm đã từng thấy người anh cả này một quyền đánh bạo cả một toà sơn hùng vĩ khi chỉ tròn mười tuổi. Cái đáng sợ nhất nằm ở hai người chính là một kẻ cảm ngộ ra kiếm ý, một kẻ lại cảm ngộ ra quyền ý, còn Lâm Phàm, ngay cả cái đinh con kiến cũng không cảm ra được cái gì, về phần huấn luyện, không khác gì làm bao cát cho hai người họ bón hành.
Ở một thế giới chứa đầy linh khí như thế này, thì về việc con gái sở hữu sức mạnh to lớn, hay làm chủ trong gia đình cũng không hiếm là bao, người chị này của Lâm Phàm, Lâm Thuỷ Linh, được rất nhiều trưởng bối trong gia tộc đề cử, trở thành người chấp chưởng của Lâm gia, mặc dù Lâm Thành, người anh trai này của Lâm Phàm, thực lực không kém gì đứa em, thế nhưng Lâm Thành ngay từ đầu liền không có hứng thú trong vai trò làm chủ một gia tộc, nói một cách khác, thì tên này chỉ mê đánh nhau thôi, chính vì thế từ năm ngoái, Lâm Thành đã tự đề cử mình vào Thiết Kỵ Tiên Quân mặc cho nhiều người trong gia tộc phản đối. Về phần Thiết Kỵ Tiên Quân là gì, thì nôm na là đi lính, nói cách khác, Lâm Thuỷ Linh chính là tương lai của Lâm gia, còn Lâm Phàm hắn, không biết…
Và vì điều đó, Lâm Phàm hắn hằng ngày đều bị chị gái mình giã cho nhừ tử, bón hành lên xuống không ngừng nghỉ, thực sự mà nói, dựa vào thực lực Lâm Phàm, hắn dễ dàng có thể đánh bại Lâm Thuỷ Linh, thậm chí có thể dễ dàng huỷ diệt một quốc gia, thế nhưng mà… Lâm Phàm hắn sao mà làm được chuyện đó, dù gì thì mục đích của hắn là trở thành thế lực trong bóng tối, để làm được chuyện đó, Lâm Phàm hắn cần phải làm bộ như mình đang sống trong một cuộc sống bình thường của một nhân vật phụ.
Đó là lý do tại sao ngày nào mà bên trong biệt thự Lâm gia, luôn xuất hiện những tiếng kêu la khiến người đi qua đường phải lạnh người.
-“Ui da, chị ơi, nhẹ tay chút…”