Chương 01 : Ta là Lâm Phàm, ta muốn làm chúa tể thế giới
Không nhớ rõ lý do gì, thế nhưng Lâm Phàm hắn từ lâu đã luôn mong muốn trở thành một thế lực luôn ở nấp trong bóng tối, một thế lực có thể giải quyết hết tất cả những thứ mà người thường không dám chạm đến.
Là do tác động từ phim ảnh? Anime? Manhua? Cho dù nó là cái quái gì đi chăng nữa, thì chỉ cần đó là một thế lực nằm trong bóng tối, một thế lực có thể làm được tất cả những gì mình muốn, thì Lâm Phàm hắn sẽ trở nên điên cuồng yêu thích nó, mặc cho thế lực đó có là tà ác hay anh hùng đi chăng nữa.
Đúng vậy, một thế lực chẳng phải anh hùng, cũng chẳng phải là boss hay đại lão hay xuất hiện trong những tiểu thuyết sa điêu trên mạng, hay trong những phim ảnh mà mọi người hay xem. Cái Lâm Phàm hắn muốn chính là một thế lực chuyên gây ảnh hưởng và sử dụng sức mạnh của mình để tác động lên toàn bộ thế giới này. Lâm Phàm hắn luôn thần tượng, không, phải nói là khác khao được trở thành một kẻ như thế, một kẻ không phải anh hùng như bao người mơ ước, mà đơn thuần chỉ là một tên luôn ẩn nấp trong màn đêm.
Khác với những tên nhóc hiện nay, đơn thuần chỉ đam mê những gã anh hùng chỉ vì họ có sức mạnh cứu thế, có thể bảo vệ và che chở cho những người khác, với Lâm Phàm, nó không đơn thuần chỉ là niềm đâm mê ngắn ngủi, với hắn, nó là một thứ gì đó đã xuất hiện tận sâu bên trong cơ thể hắn, là niềm động lực để giúp bản thân hắn có thể tiến xa về phía trước.
Từ Karate, Vịnh Xuân Quyền, Thái Cực Quyền, Thiếu Lâm,… đủ các loại võ thuật trên thế giới này, để trở nên mạnh hơn, càng gần hơn với mục tiêu của bản thân Lâm Phàm, hắn không ngừng tôi luyện, không ngừng luyện tập, dùng toàn bộ tâm huyết để học những thứ hắn cần, trong lúc vẫn che giấu đi khả năng của mình. Tất cả những việc làm trên, là để vì một ngày nào đó, Lâm Phàm hắn sẽ bộc lộ sức mạnh này, khiến cả thế giới phải kh·iếp sợ vì hắn.
Tại trường, Lâm Phàm hắn chỉ là một kẻ tầm thường, vô hại thậm chí với động vật như bao người khác, không, nói đúng hơn là hắn không khác gì một tên nhân vật phụ trong một tiểu thuyết trên mạng, một kẻ mà bất kể lúc nào cũng đều có thể bỏ mạng. Lâm Phàm hắn phải luôn trải qua cuộc sống trong một nhân vật quần chúng từ ngày này qua năm nọ, gần như đó là toàn bộ tuổi thơ và cuộc sống của hắn hiện tại.
Thời gian dần trôi qua đi, Lâm Phàm ngày càng trở nên già dặn hơn, cái cảm giác luôn mang trong mình một tâm trạng nặng trễu khiến hắn ngày càng không thoải mái.
-“Được rồi, đã đến lúc mình cần phải cho thế giới này thấy năng lực của mình, bằng không, nhựng công sức nỗ lực suốt những năm qua đều sẽ đổ sông đổ bể.” Lâm Phàm nghĩ thầm nói.
Ấy vậy, đời người thật trớ trêu, cho dù Lâm Phàm hắn có thuần thục được bao nhiêu loại võ thuật đi chăng nữa, thì hắn cũng không thể nào đạt được thứ sức mạnh mà những thế lực ẩn nấp bên trong bóng tối sở hữu thường được nhắc đến trong tiểu thuyết. Thành tựu lớn nhất Lâm Phàm hắn đạt được, ừm, chính là đấm cho lũ d·u c·ôn xịt máu, và đính chính thì đây là lũ d·u c·ôn tay không tất sắt, nếu đổi lại là súng, thì Lâm Phàm hắn sẽ thăng thiên ngay.
-“Sức mạnh hắc ám mà lại để lũ d·u c·ôn b·ắn c·hết sao?” Chuyện kể ra không khác gì tếu lâm, Lâm Phàm lắc đầu cười nói.
Cho dù có luyện tập thêm vài chục năm đi chăng nữa, có thể thành một vị Võ Đạo Tông Sư mạnh nhất Hoa Hạ, thì khi đối mặt với những tên d·u c·ôn, hay cảnh sát trong tay cầm súng, thì cũng phải đành ăn hành mà thôi.
-“Cơ mà nếu chịu luyện tập không ngừng, đạt đến một cảnh giới nào đó, mình có thể sẽ giải quyết được vấn đề này.” Lâm Phàm đưa tay chống càm nói.
-“Cho dù mình có hành ra bã đám người đó, thì khi đối mặt với bom h·ạt n·hân, hay thứ gì đó cao cấp hơn, thì cũng ăn hành, căn bản giới hạn con người chỉ có thể.” Lâm Phàm thở dài nói.
Cái thứ sức mạnh mà Lâm Phàm hắn thèm khát, nó sẽ không bị bốc hơi chỉ vì vài quả t·ên l·ửa, cũng sẽ không phải vì gặp vài thứ cao cấp hơn mà trở nên khó khăn. Lâm Phàm hắn dám chắc chắn điều này, bởi vì dựa theo trong những gì hắn xem từ tiểu thuyết, từ phim ảnh, thì thứ sức mạnh này nó đã vượt qua khỏi phạm trù con người, để có thể làm được chuyện đó, tức bản thân hắn phải trở thành một người mà không bị bốc hơi bởi những quả t·ên l·ửa, phải có được một cơ thể bất diệt.
-“Phải làm gì để có thể được như thế? Đánh đấm mạnh hơn? Cơ thể săn chắc hơn? Nguồn thể lực vô tận?” Lâm Phàm thầm nghĩ nói.
-“Không, cái mà mình cần chính là một thứ dị biệt như trong tiểu thuyết, ma thuật, tu tiên, năng lượng, khí, hào quang,… Bất kể cái nào cũng được, mình cần phải sở hữu được ít nhất một trong những thứ ở trên.” Lâm Phàm hai mắt toả sáng nói.
Tuy nhiên, đối mặt với xã hội hiện đại như thế này, một xã hội gần như được phục vụ bằng công nghệ hiện đại tinh tiến, bỗng một kẻ đột nhiên xuất hiện, hét lên rằng bản thân mình muốn tìm kiếm ma thuật, tìm kiếm con đường tu tiên các thứ, Lâm Phàm chắc chắn mọi người sẽ cho rằng đó là tên điên, trùng hợp thay, Lâm Phàm hắn cũng vậy, đó cũng là lý do tại sao mà ngày hôm nay hắn có mặt tại bệnh viện.
-“Theo khám xét tổng quan thì cậu ấy bình thường, không có gì bất thường gì ở đây, thậm chí là cơ thể cậu ấy còn tốt hơn so với người khác.” Một vị bác sĩ đứng ngoài nhìn phòng nói.
-“Bình thường? Ông thấy một người bình thường nào lại suốt ngày bảo rằng mình muốn tìm kiếm sức mạnh huyền bí không? Ông thấy có một người bình thường nào đầu hướng lên trời, hai tay chóng nạnh hét rằng ‘Bổn đế sẽ thống trị thiên hạ’ không?” Lâm Nhược Tuyết nói.
-“Về chuyện này, có thể là do tinh thần không được tốt, học hành nhiều quá chăng?” Vị bác sĩ nghe thấy thế không khỏi gãi đầu nói.
-“Học hành nhiều quá sao?” Lâm Nhược Tuyết nhìn vào phòng bệnh, mắt thấy Lâm Phàm vẫn ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó, liền thì thầm đáp.
Trải qua thời gian dài, Lâm Phàm hắn đã xuất viện, trở về nhà cũng đã được đoạn thời gian, thông qua những suy nghĩ trước đó, Lâm Phàm hắn chắc chắn một điều, tại thế giới này, không phải những thứ viết trong tiểu thuyết không phải là không có, mà chẳng qua chưa có một con người nào có thể đạt được. Bọn hắn không đạt được không phải là do không tìm hiểu đúng cách, mà chẳng qua bọn hắn không có sự kiên trì nỗ lực, về thứ này, thì Lâm Phàm hắn tự tin hơn bất kì ai ở đây.
Lâm Phàm điên cuồng tôi luyện, luyện tập khổ cực hơn, tự đề ra cho bản thân mình những khoá luyện không giống bất kì một ai, nào là ngồi thiền Phật, ngồi dưới góc cổ thụ, hay đắm mình dưới nước, nhịn ăn, tập Yoga, cải đạo, tìm kiếm vong linh, cầu nguyện, đặc biệt hơn nữa là tự treo bản thân mình lên thánh giá.
Cho dù có tìm tòi luyện tập thế nào đi chăng nữa, Lâm Phàm hắn cũng không đạt được cái mình cần, không còn cách nào khác, Lâm Phàm đành phải tiếp tục cô độc trên con đường mình đã chọn.
Sau một thời gian dài lại trôi qua, cuối cùng Lâm Phàm hắn cũng tốt nghiệp cấp hai, chuẩn bị một mùa hè ôn luyện để tiến vào trường cấp ba, vào thời điểm đó, Lâm Phàm hắn vẫn chưa lĩnh ngộ được những thứ gọi là ma thuật, linh khí, hào quang trong tiểu thuyết….
Sau khi hoàn thành những khoá luyện như bình thường, Lâm Phàm hướng mắt nhìn về phía khung trời, nhận thấy sắc trời liền đã tối, khoé miệng hắn không khỏi nhếch lên, như thể đang muốn làm chuyện gì đó. Lâm Phàm liền vội vàng thay đổi y phục dạ hành mà hắn đã chuẩn bị từ trước, bộ y phục được làm bằng vải lụa hắc sắc, nhìn sơ liền biết hàng dỏm, phía trên y phục liền thêu hoạ tiết hình ngọn lửa màu đen, không một ai hiểu hoạ tiết đó để làm gì.
Mặc dù cho đến giờ, Lâm Phàm hắn vẫn chưa thể sở hữu một chút pháp lực nào, thế nhưng hắn cảm nhận được bản thân mình dường như có tiến bộ hơn trong nhưng khoá luyện gần đây.
Sau khi hoàn thành khoá luyện tập, trước mắt Lâm Phàm đột nhiên liên tục xuất hiện những khoả đóm sáng, những đóm sáng này liên tục nhấp nháy khiến tầm nhìn của hắn trở nên lung lây không ổn định. Đúng vậy, có khi đây là ma thuật, không, hào quang, một trong hai thứ đó… Lâm Phàm không khỏi hưng phấn, nội tâm không ngừng gào thét nói.
Trải qua những khoá luyện điên cuồng, Lâm Phàm hắn sau cùng cũng đạt đến được cảnh giới tối cao, đạt được những thứ sức mạnh huyền bí mà người đời mong muốn, hắn cảm thấy những gì mình bỏ ra đều đã có ý nghĩa, đã được hồi đáp.
Bằng việc nâng cao khoá luyện, đắm mình hoà vào thiên nhiên, để đầu mình liên tục đập vào tản đá, Lâm Phàm hắn liền có thể thiết lập tâm trí mình và ép nó thức tỉnh sức mạnh.
-“Mình thật thông minh, kể từ giờ, mình sẽ là kẻ mạnh nhất.” Lâm Phàm cuồng tiếu, cười to nói.
Lâm Phàm liên tục phóng những bước chân như mây, lả lướt trên không trung, thoát chốc hắn liền ra khỏi bìa rừng, tầm nhìn của hắn càng trở nên mờ ảo, phải nói là huyễn tượng thì hơn, như thể sinh ra nhiều dị tượng mà người khác hay nói thức tỉnh dị năng.
Đột nhiên Lâm Phàm thấy một đóm sáng lập loè xuất hiện, không, phải là hai đóm sáng, chúng phóng vụt qua không trung một thật thần bí, như thế chúng đang chỉ dẫn tôi đến với một bí cảnh, hay bảo vật nào đó như trong tiểu thuyết đề cập đến.
-“Là… Là ma thuật sao…” Lâm Phàm âm thanh run rẩy liền nói.
Lâm Phàm gia tăng bước chân, tiếp cận nó một cách run rẩy, đúng vậy, chính là nó, là thứ mà Lâm Phàm hắn tìm kiếm bấy lâu, sau cùng hắn cũng có được thứ sức mạnh mà mình muốn.
Trước khi nhận ra được khung cảnh xung quanh, thân ảnh Lâm Phàm thoát ẩn thoát hiện phóng nhanh về phía trước, mặc cho đôi lần vấp ngã, nhưng hắn vẫn như một con thú hoang, lao đầu về phía đóm sáng huyền bí đó.
-“Ma thuật, linh khí, hào quang, khí… Ha ha ha…. Ta đến đây!!!” Lâm Phàm hét to, giơ tay về phía đóm sáng cười lớn nói.
Lâm Phàm nhảy ra trước hai đóm sáng, đưa tay chọp lấy…
-“Ể….?”
Ánh đèn pha nhuộm lấy tất cả mọi thứ một màu trắng xoá, tiếng phanh xe vang vọng lên trong đầu Lâm Phàm, một cú đâm xuyên thẳng vào cơ thể hắn.
-“Aaaa…. Ma pháp, linh khí, hào quang,… của ta…” Trước khi lâm vào b·ất t·ỉnh, Lâm Phàm không khỏi thì thào nói.
Suy cho cùng, chuyện là như thế, đó là lý do tại sao Lâm Phàm hắn lại có mặt tại Thiên Tinh Thế Giới này, mặc dù hắn đã tìm được thứ sức mạnh mà hắn mơ ước, khi tỉnh lại, hắn liền thấy bản thân mình xuất hiện tại nơi này, đúng hơn là xuyên việt qua đây.
Vào lúc này, Lâm Phàm chỉ là một đứa bé sơ sinh, mấy tháng tuổi, hắn cũng chỉ vừa mới nhận thức được mới đây thôi, sau cú đâm đó, hắn cũng không dám chắc rằng liệu mình có phải vừa mới tỉnh lại hay không, bởi suy cho cùng đồng hồ sinh học của hắn liền đang trở nên loạn hơn bao giờ hết.
Đầu tiên, Lâm Phàm hắn không hiểu thứ ngôn ngữ mà những người này đang nói là gì, có khả năng xuyên việt vào cơ thể một đứa bé mấy tháng tuổi khiến hắn không thể hiểu được ngôn ngữ kì lạ đó, a, cũng có thể là do cú đâm đi, nhưng kệ, ai lại để tâm tiểu tiết đó làm gì.
Những gì Lâm Phàm biết, thì thế giới này được gọi là Thiên Tinh Thế Giới, một thế giới tồn tại những yêu ma dị thú, tồn tại những thứ gọi là tiên nhân các loại, khác với những gì trong tiểu thuyết, thì thế giới này có phần phát triển vượt trội hơn so với nơi khác. Tại đây vẫn tồn tại những thứ phương tiện như xe, điện thoại, hay máy bay, chung quy những vật dụng như ở thế giới cũ của hắn, chỉ khác, nơi này không chỉ sử dụng những v·ũ k·hí nóng, mà còn tồn tại những thứ gọi là linh khí, pháp bảo, tu tiên. Những thứ này gần như được áp dụng vào trong đời sống hằng ngày của mọi người, thậm chí còn đưa vào chương trình giảng dạy của học sinh,
Đối mặt với lượng thông tin đó, Lâm Phàm nội tâm không ngừng hò hét, suy cho cùng, hắn cũng đạt được, tận sâu bên trong cơ thể, Lâm Phàm cảm nhận được có một luồng sức mạnh đang phun trào, không chỉ thế, hắn còn thấy được xung quanh bản thân mình, từng sợi linh khí màu vàng xếp nối nhau chảy dài khắp mọi nơi trong phòng.
Lâm Phàm cảm nhận được cơ thể của hắn đang dần hoà mình vào thế giới này, cùng thế giới này là một thể, sau cùng những khoá luyện tập ngày đêm của hắn liền đã phát huy tác dụng. Cái cảm giác mà bản thân mình có được thứ sức mạnh to lớn ấy, khiến Lâm Phàm không khỏi hung phấn, aa.. mà cũng có khi là do bản thân hắn tự mình suy diễn, nếu không thì hắn cũng đã không ở đây… Cơ mà nói gì thì nói, Lâm Phàm hắn dám chắc rằng việc tăng cường thể lực là việc hoàn toàn có thể.
Dồn hết tất cả tinh lực cùng thời gian rảnh của một đứa trẻ sơ sinh, Lâm Phàm dám chắc hắn sẽ trở thành một thế lực hắc ám… Cơ mà phải đi ị trước đã… dù sao thì làm trẻ sơ sinh cũng phải đi ị, bằng không cơ thể sẽ có vấn đề mất…