Chương 17 : Tử Vong Huyệt Động
Quá trình lập nhóm diễn ra vô cùng thuận lợi, không gặp chút trắc trở nào, kẻ mạnh lập nhóm với những kẻ mạnh hơn hoặc tương đồng, đám cay gà lập nhóm cùng những tên cay gà khác, một cách bắt nhóm như bao tiểu thuyết sa điêu trên mạng. Về phần Lâm Phàm, nhờ vào sự ban phước từ Mạc Ly, hắn liền gia nhập tiểu đội gần như hoàn hảo nhất học viện, Mạc Ly – Tần Minh – Lôi Vô Đạo – Phương Thy Thy – và Lâm Phàm hắn.
Một nhóm mà gần như tất cả thành viên đều là nhân vật thuộc tốp đầu của niên khoá, về phần 3 người đầu tiên thì không cần phải nói quá nhiều về họ, Phương Thy Thy, một tiểu loli, dáng người thấp bé, khuôn mặt trái xoan, tóc được đính thành hai tuýp hai bên, nhìn vô cùng dễ thương, không khác gì những cô gái trung hoa. Mặc dù là dáng người cô ta có phần khiêm tốn, thế nhưng tại thế giới này, việc người đó có cao hay thấp, đẹp hay xấu không đồng nhất với thực lực của người đó, giống như vị trước mắt, đừng nhìn cô ta nhỏ con, mà đánh giá thấp thực lực của cô ấy thì quả thật sai lầm.
Nếu như Mạc Ly và Lôi Vô Đạo là bậc thầy về kiếm đạo, Tần Minh bậc thầy về thể thuật, Phương Thy Thy cũng như thế, một Trận Pháp Sư cùng Luyện Đan Sư, nghe khủng kh·iếp lắm đúng không, thử mà nghĩ xem, tay trái thay đổi thiên địa, hoán đổi nhật nguyệt, tay phải luyện thần đan, cứ như một nhân vật bị lỗi trong hệ thống vậy.
-“Được rồi, nhóm chúng ta hiện tại sẽ là như thế.” Mạc Ly nhìn xung quanh mọi người liền nói.
-“Hiện tại? Về sau có thay đổi gì nữa à?” Phương Thy Thy cảm thấy khó hiểu liền nói.
-“Với 4 người chúng ta thì hẳn là sẽ không có thay đổi gì, vấn đề là nằm ở chỗ người kia.” Tần Minh cười nhạo.
-‘Vâng vâng, các người là nhất, tôi chả là gì cả, các người đúng hết, vâng vâng….’ Lâm Phàm vẻ mặt ngây ngô, nhìn về phía Tần Minh cười, nội tâm thầm nghĩ.
-“Được rồi, ít nói lại, và khởi hành thôi.” Mạc Ly khoát tay, nhìn về phía đám người liền nói.
-“Mạc Ly này, nếu như em không phiền, thì hãy để anh…” Thầy Vương Khải từ đâu xuất hiện, liền đưa một tay tay ngăn cả phía trước Mạc Ly, một tay kéo tay cô ấy, liền nói.
-“Không cần, xin thầy đừng làm kiểu đó, như thầy thấy đó, bạn trai em đang có mặt tại đây, sẽ rất kì cục đấy ạ.” Mạc Ly tay tránh khỏi thầy Vương Khải, liền nói.
-‘Tôi sao? Không nhất thiết phải lôi tôi vào đâu, cứ xem tôi như không khí đi, đừng cứ hễ một câu liền bạn trai tôi, Lâm Phàm này Lâm Phàm nọ.’ Lâm Phàm vẻ mặt ngây thơ, nhìn xung quanh hang động, thầm nghĩ.
-“Nhưng mà….” Thầy Vương Khải như muốn nói thêm gì đó, không đợi thầy ấy nói hết, Mạc Ly liền dứt khoát xoay người bỏ đi, mắt thấy Mạc Ly phớt lờ thầy Vương Khải, tiến sâu vào khu vực bên trong hang động, cả bốn người, liền vội vàng, cúi đầu chào thầy Vương Khải, liền đuổi theo sau.
--------------------------------------------------
-“Keng…. Ầm….”
Liên tục tiếng v·a c·hạm của kiếm liền vang bên trong sâu hang động, những cái bóng liên tục di chuyển khắp nơi, thoáng chốc liền biến mất, xuất hiện…. bóng đen này liên tục t·ấn c·ông không ngừng về phía một thứ, thứ này cả người to lớn, toàn thân là lớp vảy xanh trải dọc khắp cơ thể, ngay giữa phần lưng xuống một chút, liền là chiếc đuôi khổng lồ kéo dài phải tầm hai đến ba mét, không khác gì một chủng tộc của người thằn lằn.
-“Tiểu Linh, lùi lại một chút… Cẩn thận chiếc đuôi của nó….” Thiên Vận liền nói.
-“Dạ vâng….” Người con gái tên Tiểu Linh vội vàng, nhảy lùi về phía sau.
-“Con quái vật gớm ghiếc này, xem kiếm…” Nhìn thấy Tiểu Linh nhảy lùi về sau, Thiên Vận tay cầm hắc kiếm, luân chuyển Khí bao bộc lấy thanh hắc kiếm, hướng về phía đối phương, vung tay chém, nhát chém nhanh chóng cắt đôi tên người thằn lằn như cắt đậu hũ, không một động tác thừa.
-“Tuyệt thật….. Chị Thiên Vận vẫn là nhất a….” Tiểu Linh cả người nhảy cẩn vui mừng, ôm chầm lấy Thiên Vận nói.
-“Được rồi, không cần phải nịnh nọt như vậy đâu, dựa theo cảnh giới của em, thì em có thể dư sức giải quyết nó dễ dàng mà….” Thiên Vận đưa tay đẩy người Tiểu Linh ra khỏi cơ thể mình, nhíu mày liền nói.
-“À thì, chẳng qua là em cảm thấy thứ này thú vị, nên muốn xem nó sẽ làm gì tiếp theo…” Tiểu Linh nghe thấy Thiên Vận giọng trách cứ, tay liền sờ sau gáy, cười ngượng ngạo nói.
-“Đừng lơ là, chúng ta hiện tại đang ở giữa Huyệt Động đấy, tiến thêm một chút nữa là nơi con boss đang trú ngự.”
-“Vângg….”
-“Chị Thiên Vận có vẻ cẩn trọng quá nhỉ, dù sao thì đám yêu thú này cũng không thể làm gì được chúng ta.” Một cô gái dáng người có phần cao, nước da trắng như sữa, đôi mắt long lanh cùng mái tóc đen trải dài phần eo, đặc biệt, ngay phần đỉnh đầu, liền xuất hiện hai chiếc tai thú cực kì dễ thương, không khác gì những cô gái cosplay tại thế giới hiện đại.
-“Biết là như vậy, thế nhưng chúng ta cũng không thể nào khinh thường được, lỡ như làm hỏng kế hoạch của chủ nhân thì toang, huống chi chủ nhân đang ở nơi này, chúng ta không thể để chủ nhân thất vọng được.” Thiên Vận nghe thấy vậy liền đáp.
-“Aaa… Sếp cũng đang ở đây sao? Đâu đâu, sao em không ngưởi thấy mùi của sếp?” Đào Anh nghe thấy thế hai mắt liền phát sáng, liền đong đưa chiếc mũi của mình, hít khắp nơi bên trong Huyệt Đạo.
-“Dựa theo kế hoạch, thì chủ nhân hẳn là chưa đi đến nơi này đâu, với lại, hướng chủ nhân đi đến cũng không cùng với đường chúng ta, thế nên rất khó để gặp được, có gặp thì chắc là ở phía cuối phòng chờ của con boss.” Thiên Vận đưa tay nhìn vào chiếc đồng hồ liền nói.
-“Được rồi, đi tiếp thôi.” Dứt lời, Thiên Vận cùng Tiểu Linh, Đào Anh liền biến mất, hoà mình vào bóng tối, không một chút tiếng động.
Về phần lý do tại sao cả ba người bọn họ có mặt tại nơi này, cũng không biết trời xui đất khiến thế nào, tại vào hôm thảo luận về kế hoạch tiếp theo của tổ chức, đám người đang bận thảo luận trên trời dưới đất về kế hoạch truy lùng tung tích của những người bị Quỷ Nguyền, cùng giáo hội Ma Giáo. Lâm Phàm hắn trong lúc buồn chán vì nghe chẳng hiểu bọn họ đang nói về cái gì, tay liền rảnh rỗi hướng về phía tấm bảng đồ được treo trên giá đỡ, phóng thanh đoản kiếm ghim thẳng về một vị trí.
Tiếng thanh đoản kiếm đính chặt vào tấm bảng đồ, khiến bảy người bọn họ không khỏi xoay đầu nhìn về nơi thanh đoản kiếm ghim sâu, Nhất Mộng không khỏi thắc mắc liền nói.
-“Nơi này, có vấn đề gì sao chủ nhân?”
-“Dựa theo vị trí trên tấm bảng đồ, thì nơi này chính là một hang động được bỏ hoang từ rất lâu rồi, nó nằm sâu bên trong khu rừng ở phía Nam, cùng vị trí của Học Viện Nam Thiên mà chủ nhân đang ở. Dựa theo ghi chép trên sách, thì nơi này là một bí cảnh cấp thấp, đã được khai quật từ nhiều năm về trước, nay thuộc quyền sở hữu của Học Viện Nam Thiên, là một trong những nơi được dùng để luyện tập cho các học viên. Về phần tình báo chúng ta có được, thì nơi này có một vài thời điểm, liền xuất hiện một số thứ đáng ra không nên tồn tại, có người còn bảo rằng, bên trong hang động, đang giam cầm một tồn tại rất đáng sợ.” Thiên Vận tay cầm sấp giấy tờ, liền nói.
-“Thứ không nên tồn tại… Một tồn tại rất đáng sợ sao…? Nói không chừng, thì thứ này có liên quan đến bọn Ma Giáo, dù sao thì đám người bọn chúng cũng rất hay làm ra những thứ không thuộc về thế giới này mà…” Nhất Mộng nghe thấy thế liền nói.
-“Đúng vậy, có khả năng thứ bị giam cầm chính là một cổ vật bị nguyền rủa, hay là một thứ có liên quan đến Nguyên Cổ Ma Tinh, nơi này, chúng ta nên tìm hiểu sâu hơn, nếu quả thật là như chúng ta nghĩ, thì cần phải loại trừ, nhằm khéo để lại hậu quả sau này…” Phi Tước tay liền sờ càm nói.
-“Sếp đỉnh quá….” Đào Anh liền hét lớn nói.
-“Chủ nhân thật cao minh, luôn đi trước chúng ta một bước, trong khi chúng ta đang còn phải suy nghĩ xem, làm thế nào để tiếp cận được với đám người Ma Giáo, thì chủ nhân đã định sẵn bước kế hoạch tiếp theo, ngài có thể thấy được những thứ mà những phàm nhân như chúng ta không thể nào thấy được.” Thiên Vận hai mắt long lanh, hướng về phía Lâm Phàm với ánh mắt đầy hâm mộ liền nói.
-“Suy cho cùng, ngài ấy chính là chúa tể của thế giới này, là người lãnh đạo tối cao, là người dẫn lối tất cả chúng ta, lẫn đám người ngu muội kia ra khỏi bóng tối. Ngài Ảnh Tử đúng là một thánh nhân….” Nhất Mộng vẻ mặt đầy tôn kính liền nói.
Nhìn thấy đám người lần lượt nhìn về phía mình với vẻ mặt tôn sùng cùng hâm mộ, Lâm Phâm không khỏi ngẩn người, dựa theo biểu cảm bọn họ thể hiện ra mặt, không cần phải nói, dùng cái mông để suy nghĩ cũng biết hắn lại vô tình chỉ bậy chỉ bạ trúng ra căn cứ hay đại khái một nơi có liên quan đến Ma Giáo như lần trước rồi, hắn thầm nghĩ sau này chắc phải ngưng cái vụ phóng đoản kiếm lung tung.
-“Nhìn vẻ mặt của các ngươi, chắc không cần ta phải nói, các ngươi cũng biết nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta là gì rồi đúng không?” Lâm Phàm hai tay chắp vào nhau, chóng càm, đặt trên mặt bàn, mái tóc đen phủ dài tầm mắt, che khuất đi nửa khuôn mặt trên, tạo cảm giác thần bí, liền nói.
-‘Tuyệt, chính là nó, tuyệt kĩ để tóc phủ che nửa phần trên của khuôn mặt, để đối phương không nhìn thấy được mắt của mình, tay che phần miệng đi cùng với câu thoại đầy ý định. Tuyệt học thứ 13 : Giả Ngầu.’
-“Vâng, bọn em hiểu cả rồi, bọn em sẽ dựa theo đó mà làm, ngài không cần phải lo.” Thiên Vận liền nói.
-“Ừm… Ta…” Lâm Phàm trầm giọng, đang muốn nói, Phi Tước liền cắt ngang.
-“Đợi đã, dựa theo bên trong ghi chép, thì Học Viện Nam Thiên mỗi nửa năm sẽ tổ chức một buổi dã luyện cho học viên của mình, dựa theo thời gian chủ nhân nhập học, thì từ đây tới đó cũng chỉ còn vài ngày…”
-“Đúng vậy…. Dựa theo thời gian thực tế, thì chủ nhân sẽ được tham gia vào buổi dã luyện này, buổi dã luyện lần này được diễn ra ở đâu?” Nhất Mộng nhìn về phía Thiên Vận hỏi.
-“Theo như trên đây thì gần buổi dã luyện cứ mỗi nửa năm liền sẽ thay đổi một nơi, nhưng chung quy thì cũng chỉ có năm nơi gần như là cố định : Tử Vong Huyệt Động – Khu Rừng Yên Tĩnh – Hẻm Núi C·hết – Sa Mạc Không Ánh Sáng – và cuối cùng là Đảo Người C·hết. Tất cả những nơi này sẽ được sử dụng luân phiên để dùng làm nơi luyện tập, dựa theo thời gian ghi chép thì lần gần nhất chính là Đảo Người C·hết, và lần này chính là Tử Vong Huyệt Động, trùng hợp đó cũng chính là nơi chủ nhân chỉ định.” Thiên Vận nhìn sấp tài liệu trên tay, chăm chú liền nói.
-“Tức là ngài ấy ngay từ đầu đã biết mình sẽ xâm nhập vào nơi này, sau đó đưa ra chỉ thị cho chúng ta, muốn chúng ta đi trước để thu thập tình hình, sau đó phối hợp cùng ngài ấy, tả xung hữu đột, phá tan căn cứ của kẻ thù… Thật kinh khủng, để có thể tính ra được bước đi đến tận thế này, quả nhiên chỉ có ngài Ảnh Tử là làm được….” Nhất Mộng trầm ngâm suy nghĩ, liền nói.
-“Ngài Ảnh Tử vẫn luôn là một cái gì đó mà chúng ta còn phải học hỏi thêm…. Ngài ấy đã vượt qua khỏi phạm trù của một con người… Không, là vượt qua thần tiên…” Phi Tước hai tay chắp lại nhau, nhìn thẳng về phía Lâm Phàm nói.
-“Ngài Ảnh Tử….”
-“Ngài Ảnh Tử…”
Ây dô, một lần nữa, Lâm Phàm lại nhìn thấy đám con gái trước mặt đột nhiên thay đổi biểu cảm, vẫn là một biểu cảm đầy tôn kính, tôn sùng đó, thế nhưng lần này có phần nhiệt hơn lần trước, mặc dù không biết lý do tại sao, thế nhưng nếu bọn họ cảm thấy tốt khi như vậy, thì hắn cũng không muốn phải ngăn cản, dù sao Lâm Phàm hắn cũng chỉ là người kể chuyện, còn câu chuyện nó được đẩy đi theo một hướng nào đó bay xa hơn thì nằm ở bọn họ cả, hắn không xen vào được, nói đúng hơn là hắn không thể nào nắm bắt được cái suy nghĩ có phần vượt tầm vũ trụ của đám con gái này thì hơn.