Chương 16 : A Vượng
-“Quyết định rồi, cậu sẽ đi cùng mình.” Mạc Ly tay nắm lấy cổ áo Lâm Phàm, liền kéo đi.
-“Này này, mình không có được quyền lựa chọn à?” Lâm Phàm gương mặt tỉnh như sáo liền nói.
-“Không, đây là mệnh lệnh.”
-“Vânggg.”
-“Chắc cậu đã thấy bài viết trên diễn đàn của học viện rồi đúng không?” Mạc Ly chợt dừng lại, liền nói.
-“Bài viết nào cơ?”
-“Thì là bài đó…. Mình biết là cậu đã đọc được chúng, thế nên cậu không cần nhất thiết phải giả vờ như vậy đâu.” Mạc Ly mỉm cười nói.
Lâm Phàm thực sự không nhớ bài viết mà Mạc Ly muốn đề cập đến là gì, suy cho cùng, trên diễn đàn, mỗi ngày đều có hàng nghìn lượng bài viết được đưa lên, cũng kể từ lúc đó, hắn liên tục trực tuyến tại diễn đàn để xem những bài viết linh tinh đó nhằm g·iết thời gian. À không, là truy tìm dấu vết, bổ sung thêm những thông tin về Học Viện này, nhằm chuẩn bị cho việc phô trương thanh thế thế lực bóng đêm của mình.
Dựa theo thái độ từ cô ta, Lâm Phàm đại khái đã đoán được đôi chút về thanh thế mà bài viết cô nàng hoa khôi này đề cập đến, đúng thế, bài viết khiến hắn trở thành tâm điểm của biết bao nhiêu ánh nhìn.
-“Nếu là về bài viết kia, thì mình có biết, thế tóm lại cậu và thầy Vương Khải có hôn ước với nhau từ lâu, còn mình thì chỉ là một tên kì đà cản mũi?” Lâm Phàm hai tay phủi lấy y phục, liền nói.
-“Chưa đính hôn, chỉ mới ra mắt thôi, nói cho cùng thì chỉ là một trong số các ứng cử viên thôi.” Mạc Ly trả lời tỉnh như ruồi.
-“Cả tên Lôi Vô Đạo, Lôi gia, hay Tần Minh của Tần gia cũng như thế?”
-“Đúng vậy, tất cả đều là ứng cử viên cả.” Mạc Ly gật đầu đáp.
-“Ồ, sao cũng được, sau cùng thì cũng đều như nhau cả, không khác gì nhau là bao.” Lâm Phàm nhún vai đáp.
-“Không được, đã đính hôn gì đâu, hắn ta lúc nào cũng bắt ép mình làm thế này thế kia, không được thế này thế nọ, rất phiền.” Mạc Ly liền nói.
-“Thật à, sao cũng được, dù sao thì mình cũng không có ý định sẽ dính vào chuyện của mấy người, thế nên làm ơn đừng tìm đến mình nữa.”
-“Ôi, cậu nói gì thế, đây là lời có thể nói được từ một người bạn trai sao?”
-“Bạn trai? Ở đâu ra thế, chẳng phải ngay từ đầu cậu chỉ muốn kéo mình vào chỉ để làm kì đà cản mũi trong chuyện hôn nhân của mình thôi sao?” Nghe thấy vậy, Lâm Phàm không khỏi khó hiểu liền nói.
-“Đúng là có như thế, thế nhưng cậu cũng bỉ ổi không kém gì mà?” Mạc Ly nở một nụ cười khó chịu về phía Lâm Phàm.
-“Bỉ ổi? Cậu đang nói gì thế?”
-“Ồ, còn tính ra vẻ ngay thơ vô số tội à? Thưa quý ngài Lâm Phàm, người đã thua cược trong trò chơi thưởng phạt?” Nụ cười của Mạc Ly toác đến tận mang tai.
Bình tĩnh nào tôi ơi, Lâm Phàm cố trấn định bản thân của mình, hắn cảm thấy, Mạc Ly không hẳn là đã biết về chuyện trò chơi thưởng phạt giữa ba người bọn hắn, dù sao không hắn không nói, hai tên kia lại không nói, Lâm Phàm không nghĩ là 2 tên kia đần thế nổi lại đi kể chuyện này ra cho người khác biết, làm việc đó đồng nghĩa với việc đã tự đào mình chôn mồ.
-“Thật là nhẫn tâm khi lại có người đem cảm xúc của một người con gái ra để chơi đùa.” Mạc Ly nói cùng hai hàng nước mắt cá sấu…
-“Mình không biết cậu đang nói gì hết, cũng không biết là cậu nghe từ ai đồn bậy bạ.”
Đúng vậy, cứ chối bỏ, làm như bản thân mình không biết, và tốt nhất đừng đề cập gì đến vấn đề bằng chứng vào lúc này, bởi vì người vô tội, người không biết, sẽ không bao giờ hỏi ngược lại người khác rằng ‘Cậu có bằng chứng gì không mà nói như vậy’. Nó không khác gì một trò chơi tâm lý giữa hai người, liệu xem ai là người có thể đứng vững được đến phút cuối mà không bị khai thác thông tin, và đương nhiên, Lâm Phàm hắn tự tin rằng mình sẽ là người giành chiến thắng trong trò chơi này, suy cho cùng hắn cũng….
-“Chẳng phải cái cậu kia tên Lục Tinh sao? Cậu ta đã đến bắt chuyện với mình, và kể hết toàn bộ câu chuyện cho mình biết, thậm chí còn rất nhiều cái mà mình không hỏi, cậu ta cũng kể nốt, hai người đúng là bạn tốt đấy.” Mạc Ly mỉm cười, cắt đứt dòng suy nghĩ Lâm Phàm, liền nói.
Hay lắm, Lục Tinh, tình anh em thật bền vững, tâm trí Lâm Phàm một nửa đang tự mô phỏng ra viễn cảnh hắn dần cho gã ra bả, nửa còn lại liền cố trấn định bản thân mình cần phải bình tĩnh, tránh để xảy ra ngoài ý muốn.
-“Ổn chứ? Mặt cậu đang giật như điên luôn kìa.”
-“Không sao, con người mình nó thối nát rồi nên mặt mũi nó cũng như vậy ấy.”
-“À, mình hiểu mà…”
-“Dù sao vẫn còn đỡ hơn cô.”
-“Hửm, vừa nói gì đấy.” Mạc Ly tay siết chặt quyền liền nói.
-“Có nói gì đâu, vậy ý đồ của cậu hôm nay là gì?” Lâm Phàm im lặng, chấp nhận thất bại, hắn không ngờ rằng cục diện trận chiến mà mình đã bày bố ra, sau cùng đã bị phá huỷ chỉ vì tiêu chuẩn chọn bạn bè của hắn.
-“Để xem… Hôm nay tìm đến cậu là có 2 việc, thứ nhất là cậu sẽ tiếp tục đóng vai người yêu của mình, đến khi nào mà đám người đó bỏ cuộc thì thôi.” Mạc Ly khoanh tay, dựa lưng vào tường nói.
-“Tôi chỉ là một tên bình thường tại gia đình có chút tiếng tăm thôi, có hữu dụng gì đâu khi bắt tôi làm kì đà cản mũi cho việc của cô chứ?” Lâm Phàm thở dài nói.
-“Tôi biết…. Cho nên nhiệm vụ của cậu, chỉ cần câu thời gian thôi, càng nhiều càng tốt, cho đến nên nào đám người kia chịu buông bỏ thì thôi, những chuyện còn lại cứ để đó cho tôi giải quyết.”
-“Cái ‘đám người’ mà cô vừa nói đấy đều là những tinh anh của học viện này đó, cô có chắc là muốn tôi làm lính tiên phong không? Thật là tôi không muốn đặt bản thân mình vào nguy hiểm đâu, một người là giảng viên kiếm đạo của Học Viện, một người kiếm đạo kì tài của niên khoá mới, kẻ còn lại bậc thầy về thể thuật, theo những gì tôi thấy thì dựa vào đống hồ sơ lý lịch dầy cợm cỡ đó, thì tôi nghĩ là mình sẽ không thể nào xử lý được đám người đó đâu, tôi khuyên cô nên tìm đối tượng nào có chiều sâu về lý lịch hơn là một tên không khí như tôi đi.” Lâm Phàm liền nói.
-“Rồi rồi, nói nhiều ghê, phiền quá rồi đấy, về chuyện thứ 2, thì cậu sẽ cùng tôi bắt cặp để tham gia buổi dã luyện hôm nay.” Mạc Ly phất tay đáp.
-“????” Lâm Phàm cười ngu ngơ.
-“Tại sao là tôi? Một học viên lớp 1-9, bắt cặp tham gia dã luyện với học viên lớp 1-1, cô không nhìn thấy sự không đối xứng ở đây à?”
-“Không, vẫn ổn.” Mạc Ly đáp với vẻ mặt tỉnh như ruồi.
-“Lượm lên đi.” Vừa nói, Mạc Ly vừa lấy mấy viên linh thạch từ trong túi áo ngực rồi ném chúng xuống đất.
Một viên linh thạch trung phẩm, đáng giá bằng 1000 viên linh thạch hạ phẩm, đáng giá cả triệu đô, và cô ta ném ít nhất 10 viên linh thạch trung phẩm xuống.
-“Cô làm gì thế?” Lâm Phàm liền hỏi.
-“Chẳng phải cậu tham gia buổi dã luyện lần này chỉ vì mấy thứ đó thôi sao? Tuy gọi là buổi dã luyện, nhưng thực chất nó không khác gì là buổi tìm kiếm tài nguyên tu luyện, phía bên trên học viện tổ chức ra buổi dã luyện này, mục đích ngoài việc để các học viên có thể tự tôi luyện lấy bản thân mình, đồng thời như ban ơn, ban huệ cho các học viên yếu kém.”
-“Chắc cậu cũng biết, buổi dã luyện này nguy hiểm đến chừng nào, mặc dù có giáo viên giá·m s·át đi cùng, thế nhưng không phải lúc nào cũng trực thuộc 24/7 với mỗi học viên của mình, đôi khi sẽ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, chính vì lý do đó, để đạt được điều kiện tham gia buổi dã luyện, tất cả học viên thấp nhất phải đạt Luyện Khí Tầng 10, mới có thể tham gia. Nhưng đằng này, bên trong mục yêu cầu, không ghi giới hạn tu vi của mọi người, đồng nghĩa, tất cả đều được tham gia, những kẻ mạnh tham gia để tôi luyện bản thân, những kẻ yếu, tham gia để tìm kiếm tài nguyên tu luyện, trở nên mạnh hơn, cậu không phải thuộc nhóm thứ hai sao, A Vượng?” Mạc Ly hai mắt đầy tinh ranh liền nói.
-“Ha ha ha, cô nghĩ tôi sẽ là cái loại người sẽ vẫy đuôi, làm theo những gì cô nói chỉ vì vài viên linh thạch này sao?” Lâm Phàm vừa nói, vừa cuối người, bò lồm cồm trên mặt đất, nhặt cẩn thận lấy từng viên linh thạch.
-“Đúng, ngươi là kiểu người như thế.”
-“Có con mắt tinh tường đấy.”
Ui chao, được hẳn 13 viên linh thạch trung phẩm luôn, ngon rồi, ngay lúc Lâm Phàm vươn tay tính nhặt lấy viên linh thạch cuối cùng, Mạc Ly liền giơ chân, đạp xuống vị trí viên linh thạch đó. Lâm Phàm hướng mắt nhìn lên Mạc Ly, đồng thời, đôi mắt ấy cũng hướng nhìn về phía hắn, màu đen, đó là tất cả những gì mà Lâm Phàm hắn thấy được bên dưới chiếc váy xếp của cô ta.
-“Chính vì thế, ngươi sẽ phải làm chính xác theo những gì mà ta nói, nghe rõ chưa A Vượng?”Mạc Ly cười to nói với giọng điệu đầy khinh thường, lộ tỏ từng khía cạnh đã thói nát bên trong cơ thể mình.
-“Vâng vâng….” Lâm Phàm hắn cũng không chịu thua, liền trả lời bằng một nụ cười lớn.
-“Ngoan lắm, A Vượng, giờ thì nhặt hết và cùng ta tham gia buổi dã luyện nào.” Mạc Ly cẩn thận vỗ đầu Lâm Phàm như thể là một chú cún hay một đứa trẻ, theo như cách cô ta gọi, thì không thể nào dùng để gọi một đứa trẻ được, chính vì thế, Lâm Phàm nghĩ cô ta đang xem hắn như một chú cún con thì hơn. Dứt lời, Mạc Ly liền xoay người bỏ đi, tiến về phía hướng hội trường tập trung nhiều người, Lâm Phàm cẩn thận lau chùi vết giày trên viên linh thạch trước khi cho nó vào túi và phắn về đám người kia.
---------------------------
-“Được rồi, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng chưa, giờ ta sẽ khởi động trận pháp, đưa mọi người di chuyển vào một chiều không gian khác, có hơi sốc tí, thế nhưng sẽ không sao, cảm giác như say tàu vậy, trận pháp sẽ được khởi động sau 5 4 3 2 1…. Chúc mọi người may mắn….” Hoàng Viện Trưởng liền nói.
Ánh sáng loé lên, tất cả mọi người tập trung tại quãng trường học viện, trong chốc lát, liền biến mất không một dấu vết, thay vào đó, là một vòng xoáy không gian to lớn, xung quanh được phủ bởi một lớp trận văn, những lớp trận văn không ngừng luân chuyển liên hồi, khiến vòng xoáy không gian được duy trì ổn định. Để có thể duy trì được lớp trận văn không bị quấy phá bởi những thành phần bên ngoài, chính là những Truyền Tống Sư cùng Trận Pháp Sư đang liên tục sử dụng lấy linh khí, cùng những cổ ngữ, khống chế một cách thuần phục, khiến lớp trận văn mới không bị tan vỡ.
Về phần Lâm Phàm, từ lúc xuất hiện luồng ánh sáng, hắn liền bị hút vào, biến mất khỏi học viện, không, nói đúng hơn là hắn vẫn còn ở học viện, chỉ là đang bị đưa đến một chiều không gian khác, hay nói đúng hơn chính là bí cảnh mà đám văn điêu trên mạng đã kể.Dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, các tu chân giả phát hiện di tích, cùng nhau khám phá, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhân vật chính xuất hiện, hào quang toả sáng, cứu lấy tất cả mọi người, nghĩ đến đó, Lâm Phàm không khỏi rạo rực người, cuối cùng, khoảng khắc toả sáng của một tên nhân vật phụ như hắn đã đến.
Ánh sáng liền biến mất, xuấth hiện trước mắt Lâm Phàm cùng mọi người, là một nơi vô cùng xa lạ, xung quanh đều là những khối đá dựng thẳng, tạo thành lớp lớp chồng lên nhau, trải dài xung quanh nơi này, không khác gì một hang động theo kiểu phong cách châu âu hiện đại.
-“Chúng ta đến rồi, tất cả mọi người cùng nhau bắt nhóm để có thể tiện bảo vệ lẫn nhau, mỗi một nhóm, tối đa sẽ 5 người, không phân lớp, có thể tự ý lớp này cùng nhóm với lớp khác.” Thầy Vương Khải nhìn tất cả học viên, liên nói.
Đúng vậy, người thanh niên Vương Khải này, hắn cũng chính là người dẫn đoàn lớp 1-1 Mạc Ly, cũng chính vì thế, Lâm Phàm hắn liền hiểu được lý do tại sao Mạc Ly khăng khăng muốn cùng mình bắt nhóm, chung quy là lại lấy mình ra làm bức bình phong, aaa, vì những viên linh tinh trân quý, vì kế hoạch trùng tiến Dạ Ảnh, vì để trở thành chúa tể của thế giới bóng đêm, hắn liền không còn cách nào khác, đành trở thành lính cảm tử quân.