Chương 15 : Tổ hợp 4 người 'Thuỷ quân'
Đã được khoảng thời gian trôi qua sau đợt tập kích lần đó, Lâm Phàm không ngờ rằng mọi chuyện lại trở nên phức tạp hơn hắn nghĩ, mặc dù mục đích ban đầu của hắn đơn thuần chỉ là tỏ tình, từ chối, khóc lóc, van xin,… gần như tất cả những tiêu chí mà một nhân vật phụ trong nội dung truyện cần phải làm. Cớ sự ai có dè, tuy rằng vẫn đi được đến điểm cuối cùng của kế hoạch Lâm Phàm đề ra, nhưng mà để đứng mũi chịu sào trước ánh mắt hàng nghìn 70% là căm ghét, 20% là khó hiểu, và 10% là kẻ ngốc, thì lại nằm ngoài tính toán của hắn.
Suốt khoảng thời gian đó, mặc dù Mạc Ly không còn đến quấy phá, à không, đến tay kề tay bên hắn nữa, thế nhưng có vẻ như đám người kia vẫn không muốn buông tha cho hắn vì đã ở cạnh cô hoa khôi mà bọn hắn thầm thương trộm nhớ trong khoảng thời gian không dài đó.
-“Vậy là mày đá cô ta rồi à?” Lục Tinh nói.
-“Đại khái là vậy, nhưng cũng không hẳn là vậy.” Lâm Phàm suy nghĩ liền nói.
-“Là sao, ‘là vậy, nhưng không hẳn là vậy?’ thế cuối cùng là đá hay chưa?” Đàm Minh cảm thấy khó hiểu liền nói.
-“Hiện tại chuyện đó không còn quan trọng nữa, à này, không biết là do tao tưởng tượng hay sao mà sao tao thấy ánh mắt của đám người xung quanh nhìn tao với tụi mày kinh quá.” Lâm Phàm đảo mắt khắp phòng, liền nói.
-“À mày không nói tao cũng quên mất, nãy giờ tao cũng có thấy, nhưng cứ nghĩ là do bản thân mình tưởng tượng mà ra.” Lục Tinh nói nhỏ.
-“Hà cớ gì lại như thế nhỉ?” Đàm Minh nói.
-“Chả biết, ba thằng mình vẫn bình thường mà.” Lâm Phàm nhún vai đáp.
-“Hay là mày thử hỏi bọn nó xem, coi có chuyện gì xảy ra mà ba đứa tụi mình không biết không?” Lục Tinh đưa mắt về phía Lâm Phàm liền nói.
-“Tao à? Sao mày không tự xách mông đi mà hỏi?” Lâm Phàm khinh bỉ nói.
-“Với một đứa có tài năng thiên bẩm như tao, mà lại phải đi bắt chuyện với bọn nó à, khéo như bọn nó không trả lời lại thì sao, ăn bơ toàn tập, dễ quê lắm.” Lục Tinh nói.
-“Tao cũng không được, mày thấy tao rồi đấy… Tao như vậy….” Đàm Minh không khỏi chen ngang vào nói.
-“Mệt tụi mày quá, được rồi, để tao, căng mắt ra mà xem tao này.” Lâm Phàm thở dài, liền hướng người xoay về phía một nhóm người, liền nói.
-“Chào các đồng chí, các bạn có phiền không nếu cho mình hỏi…” Lâm Phàm mỉm cười, giơ tay thân thiện.
-“Hỏi cái đít tao ấy.”
-“Phiền nhé.”
-“Mày có tin mày nói thêm câu nữa bọn tao chôn mày luôn không?”
Vân vân và vân vân….
Không đợi dứt hết câu, Lâm Phàm hắn nhận ngay những lời chào hỏi đầy thành ý từ nhóm người, cảm thấy bầu không khí có phần không được đúng, nói đúng hơn hào khí pk của dân tình xung quanh ngày càng gia tăng. Nhận thấy được tình hình có phần chuyển biến xấu, Lâm Phàm không khỏi đồ mồ hôi, như thể được lập trình, xoay người, hướng về phía Lục Tinh cùng Đàm Minh nói.
-“Cái quái gì vậy?” Lâm Phàm hướng người về phía hai người, nói thầm.
-“Ai biết, có khi do lần đầu gặp mặt nên nó như vậy đấy.”
-“…..”
-“Ồ, tao biết rồi, chắc hẳn là do vụ này, tao thấy được đăng trên diễn đàn của học viện.” Đàm Minh đưa điện thoại của mình, hướng về phía hai người Lâm Phàm liền nói.
Diễn đàn của học viện, nơi hoạt động, giao lưu với tất cả những học viên được phân chia làm nhiều khu vực bên trong, bao gồm những nơi dùng để trao đổi tri thức, trao đổi tình hình học tập, gửi lời muốn nói,… và đương nhiên, bao gồm luôn cả những cái gọi là Drama. Tại diễn đàn này, bạn có thể post bất kì những gì bạn thích, những gì bạn nghĩ, những gì bạn ghét mà không cần phải lo sợ đến vấn đề bị phát hiện, đa phần tại đây, mỗi một người dùng đều sẽ được cấp một mã số id cùng mã nguồn được lưu trữ, mã id cùng mã nguồn sẽ liên tục đổi mới khi sang ngày khác, chính vì lý do đó, bạn sẽ không bao giờ bị đối phương tra được id của mình.
Đập vào mắt hai người Lâm Phàm cùng Lục Tinh chính là một đoạn tiêu đề vô cùng ngắn gọn kèm cùng một đoạn clip ngắn, ‘Mạc Ly công khai người yêu’ đúng thế, tiêu đề ngắn gọn, nhưng súc tích cực kì. Nhìn thấy đoạn tiêu đề trước mắt, Lâm Phàm cảm thấy không ổn, không phải tiêu đề này không ổn, thực chất tiêu đề này đối với hắn mà nói gần như không liên quan, cái mà hắn muốn đề cập đó chính là đoạn video chỉ dài 5 giây trước mắt.
-“Đừng nói là….” Lâm Phàm không khỏi sợ hãi nói.
-“Ừ…” Đàm Minh liền nói.
-“????”
-“Người mà Mạc Ly công khai là mày đó, tính ra mày vẫn còn chưa sút cô ta a, vậy mà ở đây lại nói với bọn tao là đã sút cô ấy rồi….” Đàm Minh không khỏi cười nhạo nói.
Không để tâm đến lời cười nhạo từ Đàm Minh, Lâm Phàm tay liền nhấn vào nút ‘Play’ ngay tại giữa màn hình điện thoại, đoan video không có gì quá nổi bật, đơn thuần cũng chỉ là màn gặp mặt giữa Mạc Ly cùng một người nào đó, cả hai không nói gì, cho đến khi vào giây thứ 3, cô ta liền nói một câu khiến Lâm Phàm không khỏi run sợ, như thể một người lính đang đối mặt với sinh tử trước mắt của mình.
-“Đúng vậy, mình đang hẹn hò với Lâm Phàm.”
-“….”
-“….”
A, ra chính là thế, sau cùng Lâm Phàm cũng hiểu được lý do tại sao đám người tại căn tin lại nhìn hắn với ánh mắt kinh dị đến như thế, không cần phải nói, nhìn vào ánh mắt của đám người bọn họ, Lâm Phàm hắn liền biết nếu như đổi lại là chỗ khác, một nơi vắng vẻ, ngoại ô thành phố, hay một con hẻm tối nào đó, thì có lẽ hắn đã bị đám người này chôn sống, vâng, chính xác là chôn sống luôn.
-“Lâm Phàm, Đàm Minh, Lục Tinh, giao lưu tí nhé.”
-“Anh mày là Càn Nguyên, cùng khoá với chú.” Người thanh niên Càn Nguyên tiến tới liền nói.
-“Còn anh mày là Phi Phong.”
-“Chu Thạch.”
-“Phùng Bách.”
-“Cùng khoá?” Lâm Phàm nghe thấy thế liền khó hiểu nói.
-“Đúng vậy, bọn này là lớp 1-9, cùng khoá 9 với chú mày.” Chu Thạch liền nói.
-“……”
Nhìn bốn gã xuất hiện trước mặt mình, Lâm Phàm nội tâm không khỏi thầm nghĩ, không lẽ bốn tên trước mặt này chính là đám người được gọi là thuỷ quân truyền thuyết, là một đám phải nói là ô hợp, xuất hiện gần như chỉ có một nhiệm vụ, một mục đích, như cảm tử quân, sống c·hết vì một nhiệm vụ, chính là để tạo cùng dẫn dắt dư luận theo chiều hướng xấu.
Người thanh niên tên Càn Nguyên dáng người tương đối cao, tóc dài cột ngược ra phía sau, phối cùng chiếc kính đơn giản, có phần lãng tử không kém. Về phần Phi Phong, vâng, rất là phi phong, không phải phi không phi vân độn thổ, mà phi là trong ‘phi’ kia, so với Càn Nguyên, Phi Phong có phần rắn chắc hơn, tóc chải ngắn, rẽ đều sang hai bên, tay cầm lược, động tác vô cùng thuần phục, chải từng sợi tóc, tách đều sang hai bên mà không một chút trắc trở, một tên đúng với với mẫu người tự luyến.
Hai tên còn lại cũng không khác gì là mấy, dựa theo những gì mà Lâm Phàm thấy, hắn đại khái có thể chắc chắn tầm 80-90% bốn tên ô hợp này không phải là thuỷ quân, mà chính là những tên nhân vật phụ thứ 2 3 4 5, vâng, đương nhiên về phần sau này, sẽ còn nhiều nhân vật phụ khác xuất hiện, nó sẽ không dừng chỉ ở hàng đơn vị, mà có thể tăng tiến hàng trăm, hàng nghìn.
-“Thấy mấy chú gặp rắc rối, là cùng một khoá với nhau, thì nên giúp đỡ nhau là phải.” Càn Nguyên một tay đưa về phía Lâm Phàm, tay còn lại cho vào túi quần, thật ngầu.
-“Thật hả?” Lâm Phàm không khỏi bất ngờ liền nói.
-“Thật sao? Ôi, mấy chú đúng là cứu tinh của bọn này… Thật ra thì chỉ là cứu tinh của thằng này thôi.” Lục Tinh cả người đứng dậy, liền đưa tay nắm lấy tay Càn Nguyên đáp.
-“Cơ mà trước tiên, có một chuyện mà bọn này muốn nhắn gửi với chú mày là, cái trò mà tung tin vớ vẩn, tống tình các thứ để có được người yêu ấy….” Phi Phong tay chống vào vai Càn Nguyên, cả người nghiên hướng 1 giờ, liền nói.
-“?????”
-“Hửm? Không có à, thật sự không có? Thế thì tại sao mày lại có thể có được người yêu, người đó lại là Mạc Ly nữa, trông khi tao rõ ràng đẹp trai hơn mày vậy mà….” Càn Nguyên không khỏi bất ngờ trước thái độ từ Lâm Phàm, cả người liền lùi lại, tay nâng giữa gọng kính, liền nói.
-“Không có.” Lâm Phàm nghe thấy vậy, không khỏi sậm mặt nói.
Dứt lới, tổ hợp 4 người Càn Nguyên, Phi Phong, Chu Thạch, Phùng Bách đồng lúc xoay người vào nhau, lưng hướng về phía Lâm Phàm, một trong số đó liền nói.
-“Rồi giờ sao đây?”
-“Hình như phía sau học viện có một ngọn núi nhỏ thì phải?”
-“Ở đó chắc chẳng ai tới đâu nhỉ?”
-“Đúng vậy, thế thì làm ở đó được đấy.”
-“Không ổn rồi, tụi nó đang bàn xem nên chôn tao ở đâu kìa.” Lâm Phàm xoay người về phía Lục Tinh cùng Đàm Minh nói.
-“Chắc không đến mức đó đâu.” Lục Tinh hai sờ càm liền nói.
-“Được rồi, Lâm Phàm này, bọn này có trò chơi này vui lắm, chơi trốn tìm ấy, có muốn chơi cùng với bọn này không nào?” Bất thình lình, Càn Nguyên liền xoay người, hướng về phía Lâm Phàm mỉm cười, đưa tay mời chào về phía hắn nói.
-“Lục Tinh cùng Đàm Minh chơi cùng cho vui luôn nhé.” Chu Thạch nói tiếp lời Càn Nguyên.
-“Không, nhìn mặt tụi bây kinh tởm quá.” Lâm Phàm lùi người về phía sau, hai tay che lấy phần ngực, không khỏi run sợ nói.
-“Tại sao lại có tụi tao trong đó?” Lục Tinh cùng Đàm Minh nghe thấy vậy liền không khỏi hoảng sợ nói.
-“Nghe này, thật ra chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi, nó không như những gì mà tụi bây thấy đâu.” Lâm Phàm liền giải thích.
-“Vậy à, được, cho mày mệnh khất đấy.”
( Mệnh khất là cách nói dùng để biện minh mà sống )
-“Thật ra là tao với Mạc Ly không liên quan gì với nhau hết.” Lâm Phàm thấy tổ hợp 4 người dừng lại hành động, liền vội giải thích.
-“Mặc dù 2 người bọn họ như hình như bóng với nhau.” Lục Tinh chèn vào.
-“Đơn thuần chỉ là bạn cùng học viện thôi.”
-“Thiếu điều muốn ở cùng nhau.”
-“Chứ không có hẹn hò gì hết đâu.”
-“Vừa tỏ tình 1 lần liền đồng ý vội.”
-“Lấy hộ cho tao cây xẻng nhé.” Càn Nguyên xoay người, hướng về phía Phi Phong, Chu Thạch cùng Phùng Bách liền nói.
-“Nhớ thêm găng tay với khăn để lót nữa.” Phi Phong tiếp lời.
-“Tên phản loạn này, mày tính làm gì, tính chuồn một mình à?” Nhìn thấy Lục Tinh liên tục đâm mình, Lâm Phàm không khỏi tức giận, xoay người về phía Lục Tinh nói lớn.
-“Đã bảo là không phải như tụi mày nghĩ rồi mà, tao với Mạc Ly chỉ là bạn bè với nhau thôi.” Lâm Phàm nhìn về phía tổ hợp 4 người liền nói.
-“Rồi rồi, anh hiểu chú mà.” Phi Phong mỉm cười nói.
-“Về phần chi tiết câu chuyện ra sao thì ra sau núi rồi mình bàn kĩ hơn nhá.” Càn Nguyên nở nụ cười đầy ma quái nói.
-“Nếu bọn mày vẫn nhất quyết xử tụi tao, thì tụi mày sẽ bị lỗ đấy, hiểu chưa?” Lục Tinh thấy tình hình có vẻ không lay chuyển liền nói.
-“Gì, mày đinh lại mệnh khất nữa à?” Càn Nguyên khinh bỉ nói.
-“Cũng không hẳn, để tao nghĩ… Đúng rồi…” Lâm Phàm, Lục Tinh cùng Đàm Minh không khỏi suy nghĩ liền nói.
-“B….”
-“Bọn tao….”
-“Bọn tao sẽ tổ chức cuộc hẹn cho bọn mày.” Cả ba người, Lâm Phàm, Lục Tinh cùng Đàm Minh liền cùng nhau nói lớn.
-“Tuyệt, kể từ giờ, chúng ta sẽ là an hem một nhà, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia.” Tổ hợp 4 người Càn Nguyên, Phi Phong, Chu Thạch, Phùng Bách liền hét lớn trong sự vui sướng, cả người nhào về phía 3 người bọn hắn, trao cho những cái ôm đầy tình người.
------------------------
-“Được rồi, xin chào tất cả học viên đang có mặt tại ngày hôm nay, xin được mạn phép giới thiệu, ta chính là viện trưởng đời thứ 930 của học viện này, Hoàng Thiếu Thiên, mọi người cứ gọi ta là Hoàng viện trưởng là được rồi. Như đã biết, học viện chúng ta được xây dựng từ rất lâu đời, trải qua nhiều thế hệ, qua nhiều tiên hiền mới có được thành tựu ngày hôm nay, theo như tổ huấn ghi chép lại, hằng giữa năm, Học Viện Tiên Giả Nam Thiên của chúng ta sẽ tổ chức buổi dã luyện. Buổi dã luyện này mục đích là để giúp mọi người tiếp xúc được với những tồn tại mà mọi người chỉ được thấy trên sách vở, giúp mọi người biết thêm về nó, đồng thời ma luyện kĩ năng chiến đấu của mình đã được học trong khoảng thời gian qua. Chính vì thế, mong mọi người cố gắng phát huy tất cả tinh hoa của tiên giả, đừng làm học viện mất đi uy danh của nó.”