Chương 14 : Nhân vật chính cùng nhân vật phản diện
-“Lâm Phàm? Học viên chuyển lớp? Chắc hẳn phải giỏi lắm a….” Một bạn nữ từ dưới thấy thế liền nói.
-“Đúng vậy, chắc hẳn phải giỏi lắm, mới được thăng lên lớp 1-1 này của chúng ta.”
-“Mặc dù nhìn hắn ta đi cặp kè cùng với Mạc Ly vô cùng chướng mắt, thế nhưng chắc hẳn phải có lý do gì đó thì Mạc Ly mới chịu qua lại cùng với hắn ta.”
Vân vân và vân vân, đám người liên tục bàn tán về Lâm Phàm không ngừng, Lâm Phàm thầm nghĩ, nếu như để bọn họ biết được lý do thực sự hắn tham gia tiết thực hành lớp 1-1, có lẽ hắn khó toàn mạng mà ra khỏi chỗ này. Đương nhiên, với thực lực của Lâm Phàm hắn, đám người trước mắt chả thể làm gì được, tuy nhiên, là một nhân vật phụ, hắn biết vị thế của mình như thế nào.
-“Được rồi, tất cả mọi người bắt đầu luyện tập đối xứng đi, cố gắng hoà hợp với nhau nhé.” Giáo viên phụ trách liền vỗ tay nói.
Thực sự mà nói, những bài tập tại lớp 1-1 so với lớp 1-9 Lâm Phàm, chênh lệch cực kì rõ rệt, tại đây, tất cả mọi người đều tuân thủ theo bài bản nghiêm ngặt, bọn họ bắt đầu với việc điều chỉnh linh khí, khởi động cơ thể, điều tiết nội tố, vân vân các thứ…. Nhìn tổng quan, tất cả đều ổn cả, suy cho cùng những bài tập khởi động cơ bản này cũng quan trọng không kém, ví dụ như, đang giao đấu, đột nhiên đối phương giơ kiếm ra đòn quyết định liền bị chuột rút, hoặc căng cơ, hoặc đại loại thứ gì đó tương tự mà bị kẻ địch phản đòn, lật ngược tình thế thì quả thật kì lắm.
So với lớp 1-9 Lâm Phàm, những bài tập này được đơn giản hoá hẳn ra, đơn giản đến mức, chỉ cần cầm kiếm, vung lên vung xuống vài lần, liền có thể xách kiếm ra ngoài bem nhau rồi. Lâm Phàm hắn cũng không ngoại lệ, mặc dù bản thân vẫn luôn tuân thủ theo chu trình luyện tập mà mình đề ra, thế nhưng đối mặt với hoàn cảnh như thế, hắn không còn cách nào khác ngoài tuân thủ khuôn viên, suy cho cùng, để không bị người khác để ý, bạn cần phải hoà mình theo môi trường sống của tập thể.
-“Em có thích kiếm đạo không?” Giáo viên phụ trách tiến gần về phía Lâm Phàm nói.
-“Thầy nhìn em trông giống người thích nó không?” Lâm Phàm tay vung kiếm một cách đầy hờ hợt về phía trước nói.
-“Có, nhìn em trông có vẻ rất thích.” Đáp lại câu trả lời từ Lâm Phàm, thầy Vương Khải nở một nụ cười thật tươi nói.
-“…..”
-“ Chắc em đã biết Kiếm Đạo tại Học Viện này thực chất là một nhánh phụ, được tách ra từ của Loạn Vũ Ma Kiếm của Kiếm Đế. Tuy là thế, thời gian dần trôi qua, những chiêu thức bên trong Loạn Vũ Ma Kiếm xảy ra nhiều vấn đề, đại khái bên trong chiêu thức còn quá nhiều động tác thừa không cần thiết, dẫn đến uy lực của nó không được phát huy một cách tuyệt đối, để rồi sau đó, những bước cải cách những chiêu thức bên trong liền xuất hiện, và học viện chúng ta là một trong những người đi tiên phong trong việc đó. Cùng với sự hỗ trợ từ Kiếm Thánh Mạc Vô Ảnh, kiếm đạo của học viện dần trở nên phổ biến hơn với mọi người.”
-“Em cũng biết việc thầy cũng là một trong những người đã đóng góp vào cuộc cải cách kiếm thức này.” Lâm Phàm nghiêng đầu, nhìn về phía Vương Khải nói.
-“Thực sự mà nói, thì những gì mà thầy làm được, so với Kiếm Thánh làm thì không khác gì muối bỏ biển cả, mặc dù là vậy, thế nhưng sự đam mê cháy bỏng trong kiếm đạo của thầy là gần như không thể nào bị dập tắt, chính vì thế mà khi thầy thấy ai yêu thích kiếm đạo, thầy đều rất vui mừng. Dù sao thì xin lỗi vì đã chen ngang buổi luyện tập của em nhé, chào em.” Thầy Vương Khải dứt lời liền xoay người, tiến về phía các học viên khác để chỉ dẫn.
-“Hai người vừa nói gì thế?” Mạc Ly tiến gần về phía Lâm Phàm hỏi.
-“Hả, không có gì, chỉ là về kiếm đạo, kiếm thức này nọ thôi.” Lâm Phàm lắc đầu nói.
-“Được rồi, chúng ta cùng nhau đối luyện đi.” Mạc Ly kéo tay Lâm Phàm nói.
-“???” Lâm Phàm cả người không khỏi ngẩn ngơ trước lời đề nghị từ Mạc Ly.
-“Đi nào.”
-“Cậu thật biết đùa, một người từ lớp 1-9, một người lớp 1-1, cùng nhau đối luyện? Cậu không đinh đưa mình ra làm bao cát đấy chứ?” Lâm Phàm khịt mũi khinh thường nói.
-“Không sao, được hết.” Mạc Ly khoác tay nói.
-‘Được cái búa a, rốt cuộc là tại sao cô lại cố chấp với hành động của mình như thế a.’ Nội tâm Lâm Phàm không khỏi gào thét nói.
Cứ thế, cả hai người Lâm Phàm, Mạc Ly liền tiến vào trận đấu, đứng đối diện nhau, cùng thanh kiếm gỗ của mình, Lâm Phàm tung kiếm ra đòn, Mạc Ly tránh né phản đòn, Lâm Phàm đỡn, cứ thế, những đòn kiếm từ hai người liên tục v·a c·hạm nhau, đương nhiên tất cả đều là những đòn kiếm từ vật lý, không một chút tác động nào từ linh khí hay Khí cả, suy cho cùng, bản chất của việc đối luyện chính là luyện tập kiếm kỹ cá nhân của từng người, chứ không phải cứ bung hết tất cả thực lực của mình ra là được.
Thông qua khoảng thời gian đối luyện, Lâm Phàm nhận ra được, những đường kiếm từ Mạc Ly cực kì đơn giản, phải nói, đơn giản đến mức, một đứa trẻ cũng có thể làm được, thế nhưng, độ chính xác từ kiếm thức mỗi lần cô ấy vung ra đều nhanh và gọn, không một động tác thừa. Để có thể ra được những đòn kiếm có độ chuẩn xác cao đến như thế mà không dùng Khí, buộc người thi triển phải luyện tập rất điên cuồng trong một thời gian dài, đó không phải là thứ mà một người cho dù có tinh thông hết tất cả kiếm kỹ làm được trong thời gian ngắn.
Về phần lý do tại sao Mạc Ly lại có thể làm được điều đó, kêu lũ tinh tinh trong sở thú ra, bọn chúng cũng có thể trả lời được a, xuất thân trong một gia tộc thuộc chính quyền thế giới, có một người chị phải nói là hơn cả tuyệt vời trước mắt, là người sở hữu kĩ năng siêu phàm, được mệnh danh là thiên tài kiếm đạo tại thế hệ của mình. Có một người chị như thế, thì cô ta hẳn là mỗi ngày đều sẽ bị đem ra để so sánh với chị của mình, cũng chính vì lý do đó, khiến cô ta có thêm động lực để vươn về phía trước, ôi, thật là một người vĩ đại.
-“Đường kiếm đẹp đấy.” Lâm Phàm dừng lại liền nói.
-“Cảm ơn, nhưng mình không thích nó.” Mạc Ly lạnh lùng đáp.
-“…..” Hoá ra cô ta là kiểu người sẽ đưa người khác lên để rồi đạp người ta xuống vực sâu à.
-“Được rồi, dừng tại đây thôi.” Lâm Phàm thở phào mệt mỏi, liền nói, bằng một cách thần kì nào đó, Lâm Phàm hắn liền có thể sống sót qua tiết thực hành này, hắn vội vàng chạy vào khu vực thay đồ, liền nhanh chuồn khỏi nơi này.
-“Đợi chút đã…” Không để Lâm Phàm bỏ đi, Mạc Ly tay liền túm lấy cổ áo của hắn, liền lôi kéo đi về một hướng.
-“Này… Cậu kéo mình đi đâu đó, buổi luyện tập kết thúc rồi mà.” Lâm Phàm không khỏi thắc mắc liền nói.
-“Em không cần phải làm như thế đâu….” Thầy Vương Khải đi về phía Mạc Ly cùng Lâm Phàm nói.
-“Ể….”
-“Em và Lâm Phàm đang hẹn hò cùng nhau, xin thầy đừng làm phiền bọn em.” Mạc Ly, tay choàng lấy cổ Lâm Phàm liền nói.
-“Em biết bản thân mình sẽ không thể nào trốn tránh được mãi mà đúng không?” Vương Khải hai mắt đầy khắt khe nói.
-“Chờ chút đã, có hiểu lầm gì đó ở đây a.” Lâm Phàm dùng sức, thoát khỏi tay Mạc Ly liền nói.
-“Lâm Phàm, Mạc Ly không phải là người mà em có thể với tới được đâu, thầy khuyên em không nên có gì với em ấy…” Vương Khải hai mắt nhìn về phía Lâm Phàm nói.
-“Đợi đã, hình như thầy có chút hiểu lầm gì đó….” Lâm Phàm đưa hai về phía trước, như thể muốn ra hiệu gì đó.
-“Không sao, về chuyện kia, đó là chuyện của gia tộc, bọn em không quan tâm, dù sao đây là cuộc sống của tụi em, tự bản thân tụi em có quyết định cho riêng mình.” Mạc Ly mỉm cười nói.
Thông qua cuộc đối thoại này, Lâm Phàm hắn đại khái cũng đã biết chuyện gì xảy ra, về việc cô ta đồng ý hẹn hò với hắn, và lý do tại sao hắn lại bị kéo tới nơi này, hiểu được tất cả mọi chuyện, Lâm Phàm không khỏi cầu trời khấn phật để việc này đừng liên quan gì đến hắn nữa, để hắn có thể sống một cuộc đời làm nhân vật phụ thôi a.
-“Mạc Ly, có chuyện gì sao?” Tên thanh niên đẹp trai mà Lâm Phàm hắn ban đầu thấy liền không nhanh không chậm, tiến về phía ba người bọn họ.
-‘Ủa, tên này không phải là Lôi Vô Đạo của Lôi gia sao, chả trách ban đầu nhìn có chút quen mất… Khoan… Tên này theo kịch bản thì chính là nhân vật chính chủ tuyến… Hảo, đến hay lắm…” Lâm Phàm không khỏi nghĩ thầm.
-“Không có chuyện gì, chỉ là một chút chuyện vặt thôi.” Mạc Ly sắc mặt không thay đổi, liền nói.
-“Chào thầy Vương Khải, em là Lôi Vô Đạo, thực sự mà nói thì em không muốn xía vào chuyện này đâu, thế nhưng, em cảm thấy rằng chuyện tình cảm hai người, nên để bản thân họ tự giải quyết thì hơn.” Lôi Vô Đạo hướng mắt về phía Vương Khải nói.
-“Ý em là sao? Em muốn nói gì, cứ việc nói thẳng ra.” Vương Khải hai mắt loé quang man, nhìn về phía Lôi Vô Đạo nói.
-“Được, đến lúc này thì em cũng không định giấu thầy nữa, thực ra việc Mạc Ly kéo bạn học này…. À tên cậu là gì….” Lôi Vô Đạo xoay người về phía Lâm Phàm hỏi.
-“….”
-“Lâm Phàm.”
-“Ừm Lâm Phàm, lôi kéo Lâm Phàm thực ra chỉ là dùng làm bức bình phong để che giấu đi chuyện tình cảm của hai người bọn em thôi, Lâm Phàm thực chất không liên quan gì đến chuyện này cả, mong thầy đừng làm khó dễ cậu ấy.” Lôi Vô Đạo hai tay chắp vào nhau, nghiêng người về phía trước, làm ra động tác xin lỗi.
-“…..”
-“…..”
Nghe thấy lời từ Lôi Vô Đạo, Lâm Phàm cùng Mạc Ly hai người không khỏi bất ngờ, đặc biệt là Lâm Phàm hắn, hắn không ngờ diễn biến câu chuyện nó lại rẽ sang một chương mới đến cả những lời ngoan thoại của một nhân vật phụ hắn vừa suy nghĩ ra liền không kịp sử dụng, liền bị một câu nói của Lôi Vô Đạo, cho chim cút khỏi trò chơi.
Mặc dù có phần bất ngờ trước những gì Lôi Vô Đạo nói, thế nhưng Lâm Phàm hắn không khỏi mừng rỡ, bởi vì sau cùng hắn cũng đã thoát khỏi Mạc Ly mà không nhất thiết phải tìm cách đá cô ta đi. Nhân vật chính, đối đầu với hôn phu, nội dung cốt truyện tuy thuộc tuýp cổ điển, không được mới mẻ, thế nhưng, người xưa có câu, cổ nhưng tốt.
-“Lôi Vô Đạo, mày đang nói linh tinh cái gì thế, Mạc Ly là người của tao.” Một âm thanh vô cùng to lớn, từ phía sau phát ra.
Lâm Phàm nghiêng người sang bên, nhìn thẳng về phía sau Lôi Vô Đạo, nhằm muốn xác minh chủ nhân của câu nói này là ai, từ đằng sau, một thanh niên vô cùng anh tuấn liền bước đến, mái tóc bạch kim, có phần chải ngược về phía sau vô cùng cuồng tếu, ngạo mạn. Được lắm, lại tới một tên đẹp trai, không lẽ lại thêm một tên nhân vật chính nữa sao, chuyện tình tay ba a, hấp dẫn rồi đây… Lâm Phàm nhìn thấy người thanh niên không ngừng tiến lại phía bọn họ, nghĩ thầm nói.
-“Tần Minh, xin mời cậu chú ý ngôn từ của mình…” Vương Khải nhìn về phía người thanh niên tên Tần Minh liền nói.
-‘Tần Minh? Tần gia, chu, lại một gia tộc thuộc chính quyền thế giới nữa, không chừng lát nữa Kim gia, Khương gia, rồi Đông Phương gia… tất cả gia tộc trong chính quyền thế giới đều tới chỗ này…’ Lâm Phàm nghe Vương Khải gọi hắn Tần Minh, ánh mắt liền không khỏi lấp lánh.
-“Tần Minh, b·ạo h·ành một trận chưa sợ à?” Mạc Ly lạnh lùng đáp.
-“….”
Nhìn cái cách cùng thái độ Mạc Ly với Tần Minh, Lâm Phàm không khỏi nghĩ, không lẽ tên này chính là người thuộc tuyến nhân vật còn lại, một tuyến nhân vật mà gần như không thể thiếu trong bất kì chỗ nào, một người cực kì quan trọng, một kẻ có thể tác động đến với nhân vật chính, một kẻ trường tồn với thời gian, đúng thế, nhân vật phản diện.