Chương 13 : Lớp 1-1
Nhưng rồi chuyện gì đến cũng đã đến, bằng một cách thần kì nào đó, những rắc rối xung quanh Lâm Phàm, liên tục kéo đến hắn không một tín hiệu báo trước.
-“Chỗ này có ai ngồi không?” Mạc Ly tiến đến hỏi.
-‘Đấy, biết ngay mà, biết thế húp trọn cho nhanh rồi còn té.’ Lâm Phàm nghe nghe giọng Mạc Ly từ sau, không khỏi buồn phiền.
-“Tất nhiên là không có…” Lục Tinh lắp bắp trả lời.
-“N-Nếu cậu thích thì cứ việc ngồi đi…” Đàm Minh cuối đầu, hai tay không ngừng siết chặt vào nhau nói.
Nhìn thấy Lục Tinh cùng Đàm Minh, cả hai không ngừng co rúm người, trả lời lắp bắp trước Mạc Ly, Lâm Phàm trong lòng không khỏi khinh bỉ hai người họ, chẳng phải 10 giây trước còn mạnh miệng khoe khoang rằng có thể hẹn hò được với cô ta sao? Nhìn biểu hiện của hai người đúng như những gì mà Lâm Phàm mong đợi, hai tên này hoàn toàn nhận thức được vai trò kép phụ trong nhân vật phụ của hắn.
-“Nếu cậu muốn thì cứ việc ngồi đi, không sao.” Lâm Phàm đưa tay mời.
-“Được thôi.” Dường như chỉ đang chờ đợi câu trả lời từ hắn, Mạc Ly liền dứt khoát ngồi xuống vị trí cạnh bên hắn.
-“Ồ, nhìn kìa, thời tiết hôm nay đẹp thật ha!” Lâm Phàm xoay người về phía cửa sổ, tay chỉ ra khoảng trời, liền nói.
-“Có lẽ thế.” Mạc Ly không mặn mà trước câu chuyện thời tiết của Lâm Phàm hắn, liền đáp.
Và rồi cả hai người bọn họ tiếp tục câu chuyện thừa thãi, đầy nhạt nhẽo của mình về khắp mọi thứ có mặt tại thế giới này, mặc dù phải lắng nghe những câu chuyện vô cùng sáo rỗng từ Lâm Phàm hắn, thế nhưng cô ấy vẫn có một thái độ cư xử trên cả tuyệt vời, đúng với chất con nhà giàu quyền quý, tiểu thư đài cát. Một gia tộc như hắn, mặc dù vẫn được xem là quyền quý, thế nhưng để so với Mạc gia, thì không khác những lũ dân đen được bố thí cho một cái danh hiệu.
-“Bữa ăn của cậu chắc tốn kém lắm nhỉ?” Lâm Phàm nhìn vào bữa ăn Mạc Ly, liền hỏi.
-“Cũng không rõ, nhưng chắc là thế, dù sao thì mình chả bao giờ ăn hết được.” Mạc Ly suy nghĩ liền đáp.
-“Lãng phí a….” Lâm Phàm không khỏi tiếc thay.
-“Thực tình thì mình muốn mua một suất ăn rẻ hơn cơ, thế nhưng nếu làm vậy thì những người mua sau, sẽ trở nên e ngại khi mua suất ăn giống mình….” Mạc Ly thở dài nói.
-“Hay là, nếu cậu không phiền thì để mình, bỏ thì lãng phí quá.” Lâm Phàm hai mắt toả sáng liền nói.
-“Mình không phiền, thế nhưng….”
-“Không cần để tâm đến mấy cái lễ nghi này nọ đâu, dù sao thì nơi này cũng là nơi dành cho gia tộc cấp thấp mà.” Lâm Phàm khoác tay trả lời.
Dứt lời, Lâm Phàm liền tay xắn một phần thịt từ bữa ăn của Mạc Ly rồi nhét thẳng vào miệng trước khi cô ấy kịp than vãn.
-‘Ối, ngon thế, ra đây chính là đồ ăn của gia tộc cấp cao sao, mặc dù so về tài chính thì mình dư sức mua mấy cái này, thế nhưng mình còn phải đầu tư vào công cuộc xây dựng thế lực nữa….’ Lâm Phàm nội tâm không khỏi sung sướng khi ăn phần thịt.
-“Thế để mình thử nốt món còn lại của cậu luôn nha.”
-“Khoan…”
Dứt lời, Lâm Phàm thao tác tay liền nhanh gọn, không đợi Mạc Ly cản, cứ thế toàn bộ bữa trưa của cô ấy liền bị hắn xử gọn, Lâm Phàm hắn cảm thấy thật may mắn vì nhờ phúc phận của người ta, mà hôm nay hắn có thể trải nghiệm được một bữa ăn sang trọng đến như thế. Trái ngược với hôm qua, Lâm Phàm hắn thái độ có phần vui vẻ, hoà đồng với Mạc Ly hơn, về phần lý do… Ừm… Bởi vì hắn sắp sửa đá cô ta mà thôi.
-“Cảm ơn vì bữa ăn nha, được rồi, mình đi đây!” Dứt lời, Lâm Phàm liền đứng lên, xoay người muốn bỏ đi.
-“Khoan đã!” Một bàn tay từ bên cạnh, giữ chặt lấy vai Lâm Phàm, hơi dùng sức, khiến cả người hắn liền yên vị tại chỗ cũ, nói ra thật mất mặt, thân là một đấng nam nhi, đầu đội trời, chân đạp đất, là thế lực bóng đêm, vậy mà lại bị một người con gái chỉ hơi dùng sức liền không động đậy được.
Lâm Phàm hắn cũng không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn ngồi tại vị, hắn chẳng qua muốn ăn xong rồi chuồn đi chỗ khác, như thể không muốn dính dáng gì đến những chuyện khác, thế nhưng kế hoạch bất thành, không chỉ vậy, hắn còn bị một người con gái chỉ dùng một tay liền khiến hắn ngồi tại vị một cách lố bịch.
-“Tiết sau chính là tiết thực hành, là luyện tập kiếm kỹ đúng không?’ Mạc Ly hai mắt chăm chú về phía Lâm Phàm nói.
-“Ừm, đúng thế, có gì à?” Lâm Phàm mắt đảo hướng khác, liền nói.
Tại học viện này, chương trình học bao gồm có : Lý thuyết, nghiên cứu, thực hành, tác nghiệp, tất cả được chia đều từ sáng tới chiều. Lý thuyết cùng nghiên cứu sẽ được bổ cập vào buổi sáng, các tiết thực hành sẽ được học vào buổi trưa lẫn chiều, về phần tác nghiệp, gần như đối với các học viên năm nhất như Lâm Phàm bọn hắn, liền sẽ không có.
Về những môn lý thuyết, đa phần tại học việc sẽ được phân làm nhiều khu, suy cho cùng lượng kiến thức tại thế giới này, chung quy đều khác biệt, ví dụ như một người đam mê luyện kiếm, nhưng lại được bổ vào lớp học luyện đan, người đam mê luyện đan, lại được phân vào lớp trận pháp,… chỉ vì cùng niên khoá nhập học với những người khác… Chính vì điều đó, khi mới gia nhập học viện, mỗi học viên đều sẽ được chọn lựa những kỹ năng mà mình chuyên, để sau đó được phân vào lớp để rèn luyện.
Với những môn lý thuyết là thế, nhưng vào những môn thực hành thì gần như các lớp đều sẽ được học chung với nhau, mục đích là đê trao dồi thêm kiến thức khác cho các học viên, nhằm tăng sức chiến đấu cùng kỹ năng sinh tồn trong trận chiến.
-“Mình cũng có tiết thực hành kiếm kỹ, tiện đường cùng nhau tới lớp luôn nhé.” Mạc Ly choàng lấy tay Lâm Phàm nói.
-“Ừm… Hả… Đùa à… cậu ở lớp 1-1, mình ở lớp 1-9, tiện thế nào cho được.” Lâm Phàm không khỏi giật mình nói.
Kiếm kỹ tại Học Viện Tiên Giả Nam Thiên là một môn học được rất nhiều người đăng ký, suy cho cùng, trở thành tu chân giả, một tay cầm kiếm quét bát hoang, một hình ảnh hoàn mỹ đến như vậy, ai ai mà không muốn trở thành. Chính vì lý do đó, số lương học viên đăng ký trở nên đông khủng kh·iếp, bằng cách dựa theo lực thực xét đầu vào của mỗi học viên, học viện liền phân bọn họ ra nhiều lớp khác nhau, ước chừng mỗi lớp tối đa 50 người.
Và niên khoá Lâm Phàm bọn hắn được chia làm 9 lớp, với lớp 1-1 là lớp được xem là lớp xuất sắc nhất, và lớp 1-9 là lớp dở tệ nhất. Thông thường mỗi cuối tháng, sẽ có một đợt kiểm tra năng lực của học viên, nhằm suy xét giúp học viên có thể thăng tiến lên những lớp phía trên để đạt được quyền lợi tốt nhất. Trải qua 2 tháng tại học viện, Lâm Phàm hắn mến thầy mến lớp, vẫn ở đó, tại đó, lớp 1-9 không thay đổi, đối với việc này, hắn cảm thấy không quan trọng, không vội vàng, suy cho cùng, mục tiêu của Lâm Phàm hắn là cố gắng tiến lên lớp 1-5.
-“Yên tâm, mình đã đề xuất 1 vị trí lên phía trên của học viện rồi, cậu không cần phải lo lắng về chuyện đó.” Mạc Ly mỉm cười nói.
-“Uầy, đây không phải là trục quyền tư lợi sao? Cơ mà đó là lớp 1-1 đó, để một người lớp 1-9 tiến nhập luyện tập kiếm kỹ với lớp 1-1, thiệt luôn đấy hả?” Lâm Phàm khó hiểu nói.
-“Thế để mình xuống lớp 1-9 với cậu nhé?”
-“Thôi té đi, cậu xuống đó thì cũng có khác gì mình đi lên đó đâu…” Lâm Phàm khoé miệng không khỏi giật nói.
-“Thế chọn một trong hai, hoặc là cậu lên đó với mình, hoặc là mình xuống đó với cậu.” Mạc Ly trầm giọng nói.
-“Thật luôn à?”
-“Đây là mệnh lệnh, nếu như cậu không muốn sau này mình gặp phiền phức tại học viện thì tốt nhất nên nghe theo lời mình nói.” Mạc Ly cười lạnh nói.
-“Lớp 1-1 thẳng tiến!!!” Lâm Phàm cả người đứng dậy, hứng khởi tiến thẳng về khu vực lớp thực hành lớp 1-1.
Cứ như vậy, bưa ăn liền kết thúc nhanh chóng, về phần Lục Tinh cùng Đàm Minh, hai người bọn họ như thể đồ vật trang trí trên cây thông, tác dụng chỉ có để treo trưng, không gì hơn.
---------------------
-“Thật rộng a….”
Bước chân vào khu thực hành của lớp 1-1, Lâm Phàm không khỏi bất giác thốt lên, với kích thước của một sân vận động khổng lồ, ngoài khu vực dùng để luyện tập, nơi này còn có cả nhà ăn, phòng tắm, phòng thay đồ,… cùng nhiều khu vực tiện nghi khác. Nhìn nơi này, khác hẳn một trời một vực với khu lớp 1-9 bọn hắn, mặc dù chỗ bọn hắn thậm chí rộng còn hơn chỗ này nhiều, thiết kế cũng vô cùng tinh xảo, đắm mình cùng với thiên nhiên, giúp các tu sĩ có thể cảm nhận được khí trời, không bị ngột ngạt, nói nôm na là khu Lâm Phàm bọn hắn là bãi đất trống, không một mái che, nắng mưa hứng trọn, tuyệt vời luôn.
Để không bị làm phiền, Lâm Phàm liền cấp tốc tiến vào thay đồ một cách nhanh chóng và ngồi tại góc phòng chờ đợi Mạc Ly. Một lúc sau, Mạc Ly liền xuất hiện với đồ võ phục, đồ võ phục này chung quy là một chiếc váy được khoét sâu phần ngực, nó giống như kiểu váy dài truyền thống Trung Hoa vậy. Chiếc váy của Mạc Ly có màu đen, trong khi võ phục của tôi là màu trắng, thiết kế cực kì đơn giản, không khác gì những bộ đồ thể dục tại thế giới cũ.
Tại kiếm kỹ Học Viện Tiên Giả Nam Thiên, để phân biệt được độ thông thạo của người sử dụng kiếm đạo, phía trên liền dùng màu sắc để phân chia cấp độ. Đối với những người thông thạo nằm ở mức kiếm sư, có thể sử dụng Khí để vận chuyển vào kiếm, kết hợp với kiếm kỹ để thi triển đòn t·ấn c·ông, võ phục màu đen sẽ là đẳng cấp cao nhất, trong khi trắng là dành cho người mới học.
Và như đã thấy, võ phục của Lâm Phàm là màu trắng, và là màu trắng duy nhất có mặt tại khu thực hành khiến hắn trở thành người nổi bật nhất tại căn phòng này.
-“Bọn mình khởi động chút nhé.” Mạc Ly hai tay khởi động nói.
Với câu nói có phần ngôn tình kia, Lâm Phàm thoáng chốc liền trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, đối với chuyện này, hắn cũng không màn để tâm, dù sao kể từ lúc bước vào nơi này, hắn đã xác định số phận của mình rồi. Chính vì lý do đó, Lâm Phàm liền lơ đi những cái lườm 70% trong số đo mang thái độ thù địch, 30% còn lại là tò mò, hắn liền bắt đầu các bài tập co giãn nhẹ nhàng.
-“Thật thú vị.” Mạc Ly nói trong khi bắt chước theo bài khởi động của hắn.
Tại Thiên Tinh Thế Giới, ai ai cũng sẽ khởi động trước khi bắt đầu luyện tập, nhưng để khởi động như thế nào cho hiệu quả thì không một ai biết, chính vì lý do đó, đa phần bọn họ đều sẽ thực hiện những bài khởi động theo ý mình. Nếu người ta vận động mạnh mà xem thường việc khởi động thì họ chắc chắn sẽ hủy hoại cơ thể của mình. Tuy đan dược có thể chữa mấy thương tật đó bằng cách này hay cách khác, nhưng sau cùng nó luôn để lại hậu quả phụ sau mỗi lần điều trị.
-“Một học viên mới sẽ tập cùng chúng ta kể từ ngày hôm nay.” Trong khi Lâm Phàm hắn vẫn đang khởi động, lớp học liền bắt đầu khai tiết.
-“Mời em hãy giới thiệu về bản thân mình cho mọi người biết.” Giáo viên phụ trách lớp liền giang tay về phía hắn nói.
-“Tên mình là Lâm Phàm, rất hân hạnh được gặp mọi người.” Lâm Phàm khép mình, cúi gập người về phía trước, biểu hiện cực kì nghiêm túc của một tên nhân vật phụ đang muốn kết bạn.
Nói là nói vậy, biểu hiện cho dù có tốt đến đâu, Lâm Phàm hắn cũng không dám chắc rằng những người đang chăm chú nhìn hắn coi hắn là bạn bè. Aaaa, không hổ là lớp 1-1, nhìn sơ thôi đã thấy toàn con ông cháu cha tại thành phố, cái tên đẹp trai đang nhìn hắn bằng ánh mắt g·iết người kia chính là con thứ của một gia tộc thuộc chính quyền thế giới, người đẹp kia chính là thủ lĩnh của Kiếm Trang; thậm chí đến ngay cả giáo viên của lớp này cũng là giảng viên chuyên về kiếm đạo, không chỉ thế, anh ta còn là một tên rất đẹp trai, cùng với bộ tóc vàng bắt mắt, tuổi gần 28.