Chương 12 : Trở thành trung tâm của mọi ánh mắt
Với tư cách là một nhân vật phụ trong chủ tuyến cốt truyện tại nơi này, Lâm Phàm hắn thừa biết rằng bản thân mình bắt buộc sẽ phải chịu chung số phận với những tên khờ dại này. Thông qua trò chơi thưởng phạt, Lâm Phàm buộc phải đứng trước mặt hoa khôi của học viện và thú nhận tình cảm của mình trước mặt công chúng. Để rồi bị người ta từ chối theo một cách khắc nghiệt và đau đớn nhất, đây quả là một chuỗi hành động tuyệt vời đối với nhân vật phụ.
Qua việc hoàn thành những chuỗi sự kiện này theo cách của nhân vật phụ, Lâm Phàm hắn có thể tiến thêm một bước trở thành hình tượng nhân vật phụ lí tưởng mà hắn hay thấy trên những tiểu thuyết mạng, mặc dù những nhân vật phụ đó, kết cục không mấy tốt đẹp lắm. Đổi lại, điều đó, chuyện đó giúp Lâm Phàm hắn càng tiến sâu tới con đường trở thành thế lực bóng đêm mà bản thân mình mong muốn.
Chính vì lý do đó, Lâm Phàm hắn đã thức cả đêm để chìm đắm trong suy nghĩ, tìm cách để có thể ngỏ lời và biến tình cảnh vào lúc đó trở thành một buổi tỏ tình đậm mùi nhân vật phụ như hắn muốn.
Suy cho cùng, việc lựa chọn từ ngữ trong bối cảnh như thế là một điều rất quan trọng, không chỉ thế, còn cách thể hiện, độ giọng, sắc mặt, thái độ,… rất nhiều là đằng khác. Trải qua một đêm dài suy nghĩ cùng nghiên cứu sách lược, Lâm Phàm hắn sau cùng cũng tìm ra được tuyến lời thoại tỏ tình sặc mùi nhân vật phụ, hắn quyết định sáng mai sẽ bắt đầu xông pha ra trận chiến.
Vì sao phải gọi là ‘trận chiến’? Lâm Phàm thầm nghĩ, bất kì mỗi một cá thể tồn tại trên thế giới này, đều có trận chiến cho riêng mình, nhân vật chính sẽ có trận chiến cho nhận vật chính, nhân vật phụ sẽ có trận chiến cho nhân vật phụ, thế lực bóng đêm sẽ có những trận chiến cho thế lực bóng đêm,…. Và thêm nữa, đây là thời khắc quyết định vận mệnh của Lâm Phàm hắn, của một nhân vật phụ trong số hàng nghìn nhân vật phụ khác, vì thế bản thân hắn sẽ phải cố gắng hết sức mình.
Dồn hết quyết tâm vào lồng ngực, Lâm Phàm đối mặt với cô ấy, tiểu thư Mạc gia Mạc Ly, mắt thấy người con gái xinh đẹp ấy có thể đứng đó trong dáng vẻ điềm tĩnh như đã biết trước sự việc, Lâm Phàm không khỏi bất ngờ, thế nhưng Lâm Phàm thầm nghĩ một khi Lâm Phàm hắn đã thành công trong việc thao túng tâm lý cô ta trước khi bản thân mình kịp nhận ra thì quý cô tiểu thư đây gần như đã nằm trong lòng bàn tay hắn.
Được rồi, mọi người à, nhìn cho kĩ nhé! Lời tỏ tình siêu đẳng của nhân vật phụ xin được phép, bắt đầu!
-“Q…Q….Quý cô xinh đẹp Mạc Ly…!” Lâm Phàm nội tâm không khỏi cười lạnh, chiêu thức đầu tiên trong binh pháp ‘Những bước cơ bản để trở thành một nhân vật phụ’ ‘Nói lắp bắp’ cho người đối diện thấy sự lo lắng thông qua việc đánh vần danh tự của một người không rõ ràng cùng với việc thay đổi tông giọng khi nói, quá hoàn hảo.
-“M….M… Mình thích bạn…!” Dứt lời, Lâm Phàm nghiêng người, mặt hướng về phía mặt sàn, một tay đưa về phía trước, cả người run lên bần bật.
-“X-Xin hãy hẹn hò với mình nha…”
Tất cả câu từ Lâm Phàm hắn biên soạn, nếu để xét mức điểm về phần tỏ tình này, hắn chỉ dừng ở mức điểm 5, mức điểm cơ bản cho một người bình thường, không một chút màu mè, nhanh gọn lẹ, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề cần nói. Chủ yếu cái cách mà Lâm Phàm hắn thay đổi tông giọng cùng ngữ âm trong câu nói, cùng cách luyến láy từ ngữ đã phiêu đến mức bản thân hắn gần như muốn tin vào mớ sự kiện này. Và rồi, để kết thúc cho phân đoạn tỏ tình sặc mùi nhân vật phụ này, bằng cách kéo dài âm cuối của từ ‘nha’ cuối câu, cho người đối diện thấy sự thiếu tự tin từ hắn.
Tất cả đều hoàn hảo, nhìn đây, đây chính là hình ảnh nhân vật phụ hoàn hảo mà hắn đã nhắm tới! Phê đến c·hết mất, Lâm Phàm đang cảm thấy lòng ngập tràn thỏa mãn.
-“Được thôi, mình đồng ý.” Mạc Ly đáp.
-“Tuyệt… Hả…?” Lâm Phàm cảm giác như màng nhĩ mình vừa bị thổi bay khi nghe câu trả lời từ Mạc Ly, trong khi vẫn còn đang hài lòng trước những gì mà mình chuẩn bị, dự định rằng đánh bài rút để té khỏi chỗ này.
-“Bạn… Bạn vừa nói gì cơ…?” Như thể để chắc chắn rằng mình không nghe lầm, Lâm Phàm liền hỏi lại.
-“Mình đồng ý hẹn hò với bạn…” Mạc Ly mỉm cười đáp.
-“À…. Được.” Lâm Phàm cảm thấy có gì đó không ổn, dường như diễn biến câu chuyện nó đang rẽ theo một hướng khác mà bản thân hắn không nghĩ đến.
-“N-Nếu vậy thì… sau khi tan học, chúng ta sẽ cùng nhau tản bộ về nhà nha.” Mạc Ly liền nói.
Suốt cả buổi học, Lâm Phàm không khỏi suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, hắn cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm, thái độ, cách cư xử, tuyến lời thoại,… tất cả mọi thứ đều không giống như kịch bản mà hắn viết ra. Cứ thể, đầu Lâm Phàm mơ mơ màng màng đến khi tan học, gặp mặt Mạc Ly, cùng cô ấy tản bộ về kí tục xá, nhân tiện, sau khi gia nhập học viện, tất cả học viên đều bắt buộc phải ở kí túc xá thuộc khuôn viên của học viện, nhằm đảm bảo an toàn cùng quyền lời của mọi người.
Sau khi tản bộ về kí túc xá cùng nhau, cả hai người Lâm Phàm cùng Mạc Ly mỉm cười, hẹn sẽ gặp nhau vào ngày hôm sau. Sau khi tạm biệt Mạc Ly, Lâm Phàm liền bước về phòng của mình, thay đổi y phục, nhảy lên giường, mặt cắm thẳng vào gói, la hét thất thanh.
-“THẾ QUÁI NÀO MÀ MÌNH LẠI NHẢY VÀO TUYẾN NHÂN VẬT CHÍNH CỦA BỘ TRUYỆN NGÔN TÌNH NÀY VẬY?!”
Sáng hôm sau, mọi chuyện vẫn diễn ra như Lâm Phàm nghĩ, đứng trước khu kí túc xá nam, một người con gái mái tóc đen xinh đẹp tuyệt trần, nhìn thấy người con gái này, Lâm Phàm hắn không khỏi buồn bực, đúng vậy, người con gái này không ai khác chính là Mạc Ly, là người mà hắn đã tỏ tình thành công vào hôm qua.
-“Lạ quá đúng không?”
-“Ừ, đúng là kì lạ thật.”
-“Thật quá dị.”
Vào buổi trưa ngày hôm đó, Lâm Phàm vừa ăn vừa kể lại toàn bộ sự cố ngày hôm qua cho đám bạn nhân vật phụ của hắn, sau khi nghe xong toàn bộ cố sự, cả ba đều thống nhất chung một điểm, rằng chuyện ngày hôm qua thật kì lạ.
-“Thành thật mà nói, độ đẹp trai của mày đâu tới nỗi tỏ tình mà được hoa khôi Mạc Ly đồng ý, tao đây mà còn chỉ ở mức chấp nhận được thôi mà còn tỏ tình không được đây.” Lục Tinh nói.
Lục Tinh là con thứ của Lục gia, Lục gia của hắn cũng có thể được xem là có chút danh tiếng, nhưng để mà so về Lâm gia bọn hắn, thì còn kém xa. Lục Tinh vẻ ngoài ốm và cao ráo, cách ăn mặc cực kì quái dị, hiện đại không ra hiện đại, mà truyền thống lại không ra truyền thống, thẩm mĩ thật tệ hại. Để mà nói về Lục Tinh, thì tốt nhất chỉ nên nhìn với khoảng cách từ đằng xa, bởi vì chỉ khi ở khoảng cách an toàn đó, người ta có thể thấy cậu ấy tương đối đẹp trai, đó là với người ta, còn Lâm Phàm hắn, nhìn đâu cũng vậy, chả có gì đẹp đẽ.
Về phần Lục Tinh bị Mạc Ly từ chối sao? Tất nhiên xét về độ quyền quý của gia tộc, Lục gia đương nhiên không đủ trình so với Mạc gia, thì lẽ nào mà Mạc Ly lại đồng ý hẹn hò với cậu ta, xét cho cùng thì cái tên Lục Tinh này, để mà nói vai trò trong câu chuyện mà Lâm Phàm hắn vẽ ra, thì tên này chỉ là bạn của nhân vật phụ như hắn thôi chứ chưa đạt đến trình độ để đảm nhiệm một nhân vật trong tuyến câu chuyện này.
-“Nếu ngay cả Lâm Phàm nó mà cũng có thể hẹn hò được với Mạc Ly thì tao cũng có cửa lắm ấy chứ. A… Đáng ra tao nên tỏ tình với cô ấy, lúc đó tao mà tỏ tình thì mày đâu có được như bây giờ…”
Và đây là Đàm Minh, một tên không khác gì Lục Tinh, bạn của nhân vật phụ, con trai thứ Đàm gia, xét về độ quyền quý, Đàm gia và Lục gia đều như nhau, chính vì thế nên không đủ trình để Mạc Ly để vào mắt. Đàm Tinh có vẻ ngoài nhỏ con, xương xẩu, như mấy tên dự bị ở đội bóng chày ấy, đặc biệt, là Đàm Tinh có một năng lực siêu cấp trong một lĩnh vực mà gần như không một ai có thể đạt được, đó là ảo tưởng. Cũng chính vì thế, mà cậu ấy sẽ chẳng bao giờ tỏ tình thành công với Mạc Ly, cho dù có cố gắng ngàn năm, trăm vạn năm nữa thì cũng như vậy.
-“Thật tình, nghe thế nào cũng thấy vô lý, tao chẳng thấy nó ngon lành chỗ nào cả, tao sợ là có gì đó sâu xa hơn trong chuyện này. Nói gì thì thì nói, ngay từ đầu thì khoảng cách của hai đứa bọn tao quá xa vời đi.” Lâm Phàm thở dài nói.
-“Đúng đấy, xét đẳng cấp, mày còn không bằng được tao, thì sao có thể được, tao dám cá, chuyện này cùng lắm kéo dài được một tuần là mày sẽ bị Mạc Ly đá đít thôi.” Lục Tinh đáp.
-“Một tuần? Mày đề cao nó quá vậy, theo tao thấy thì chỉ ba ngày là đủ…. Không tin? Mày nhìn xung quanh mày đi…” Đàm Tinh miệng nói, ngón tay liền chỉ xung quanh khu nhà ăn.
Nghe thấy lời Đàm Tinh, Lâm Phàm và Lục Tinh ngó nhìn xung quanh, quả thật đúng như nó nói, chuyện này khả năng không kéo dài được quá ba ngày, lý do vì sao a, không cần nói cũng biết, gần như tất cả mọi người trong khu vực căn tin, đều tập trung ánh mắt về phía Lâm Phàm hắn, liên tục thì thầm to nhỏ, đưa tay chỉ trỏ về phía hắn.
-“Đó, thằng đó….
-“Không thể nào! Trông nó tầm thường vậy mà!”
-“Tao nghĩ ở đây có vài sự hiểu lầm rồi...”
-“C·hết tiệt, nghĩa là tới tao cũng có thể...”
-“Hả?????”
Vân vân, và vân vân.
-“Tao nghe đồn là thằng đó biết được một điều bí mật gì đó của cô ấy nên đi tống tình... nguyên do là từ thằng Lục Tinh mà ra.”
-“Thực đó hả trời?! Tao sẽ băm thằng đó ra...”
-“Làm như đó là một vụ t·ai n·ạn đi...”
-“Sao mà bọn mình có thể tự gọi bản thân là đàn ông nếu không dám đứng lên chống lại nó chứ...”
Nghe được lời đàm thoại này, Lâm Phàm hắn không khỏi nhìn về phía Lục Tinh, về phần lý do tại sao hắn có thể nghe được hết mấy thứ đó, đương nhiên là dùng Khí, không phải khoe khoang nhưng Lâm Phàm hắn dám tự tin rằng tại học viện này, hắn là người sử dụng Khí tốt nhất tại đây.
-“Nhìn gì thế, mặt tao có dính gì à?” Lục Tinh không khỏi khó hiểu trước Lâm Phàm.
-“Không có gì.” Lâm Phàm lắc đầu đáp.
-“Thế giờ phải làm sao, không lẽ giờ tao quay ngoắt 180 độ, sút cô ta ngay sau khi vừa mới tỏ tình hôm qua xong à?” Lâm Phàm hai tay nâng trán, không khỏi suy nghĩ nói, chỉ vì 2 từ ‘đồng ý’ của Mạc Ly, mà Lâm Phàm hắn hiện giờ đã bị kéo ra khỏi tuyến nhân vật phụ.
-“Nếu đã không có cách, thì thôi thuận theo tự nhiên đi, tới đâu hay tới đó, biết đâu mày cùng cô ta có thể tạo nên những kỉ niệm đẹp thì sao?” Lục Tinh nới với một nụ cười ranh ma.
-“Tao đồng ý, dù là sự cố hay gì đi chăng nữa, thì dù sao mày cũng được hèn hò với Mạc Ly, là Kiếm Sư Mạc Ly đấy, mày hiểu không, không phải ai cũng có phúc phận được như vậy đâu. Nếu chỉ vì chút trắc trở này mà mày từ bỏ thì đúng là gà mà.” Đàm Tinh khinh thường nói.
-“Lúc nãy tụi mày đâu phải nói như thế? Giờ lại bảo tao hẹn hò với cô ta đi, tụi mày đang âm mưu gì đấy?” Lâm Phàm hai mắt đầy nghi ngờ nói, hắn không muốn mối quan hệ này ngày càng kéo dài, càng kéo dài, cuộc đời nhân vật phụ mà hắn xây dựng sẽ bị chôn xuống mồ mất, Lâm Phàm hắn không muốn như thế.
-“Thế chẳng lẽ bây giờ mày muốn tụi tao nói với mọi người, hay nói với Mạc Ly rằng, mày tỏ tình cô ấy chỉ vì thua trong trò chơi thưởng phạt của tụi mình?” Đàm Minh nói.
-“Đúng vậy, một khi chuyện này mà lộ ra, thì tất cả mọi thứ sẽ đắm chìm trong hỗn loạn, đến lúc đó, tao, mày, và cả thằng Đàm Minh, cả ba đứa sẽ bị cả người trong học viện này đem đi chôn sống, chắc mày không muốn như thế đâu nhỉ?” Lục Tinh hai mắt đầy nghiêm túc nói.
-“Thật vậy, chính vì thế tao mới cầu xin hai đứa mày là đừng có đi khai chuyện này ra, đặc biệt là mày đó Lục Tinh.” Lâm Phàm hai tay chắp lại, đưa về phía Lục Tinh nói.
-“Tao à, mày nghĩ có thằng nào có thể cậy được miệng tao hả?” Lục Tinh cười nhạo nói.
-“Tất nhiên, tao cũng sẽ không lộ chuyện này ra cho ai cả, mày yên tâm.” Đàm Minh vỗ ngực nói.
-“Tao nói thiệt, đang nghiêm túc đó, cầu xin hai đứa tụi mày đừng lộ chuyện này ra.” Lâm Phàm thở dài, tay cầm thìa, bắt đầu tận hưởng hương vị của đồ ăn dành cho đám nghèo khổ, hắn thầm nghĩ phải giải quyết lẹ bữa ăn này rồi biến khỏi cái căn tin đầy bức bối này thôi.