Chương 11 : Những kẻ khờ dại không biết gì về thế lực
Đây…. Đây mới thực sự là hoàn hảo, như thể Lâm Phàm có thể làm được mọi thứ ngay từ lúc bắt đầu trận chiến, đơn giản chỉ là hắn không muôn mang chiêu này ra sử dụng mà thôi, hoàn toàn không có thứ gì mà thanh kiếm không cắt được.
-“K-Không thể tin được lại có kẻ.. đạt đến đẳng cấp như thế này…”
Máu từ cơ thể Khuyết Lộc không ngừng phun ra, bắn vào không trung khắp nơi, nửa trên cơ thể liền bị rơi ra, nửa dưới liền đổ sụp về phía sau. Sau khi bị Lâm Phàm chém thành 2, cơ thể gã liên tục sử dụng linh khí, nhằm muốn tái đúc lại nhục thân của mình, thế nhưng đã quá trễ, sau đường kiếm đấy từ Lâm Phàm, cơ thể gã liền bắt đầu vào tình trạng phân huỷ, không lâu sau, liền biến thành một vũng bùn màu đen, thấm nhuần vào mặt đất.
Trước khi biến mất khỏi thế giới này, Khuyết Lộc hai mắt nhìn thẳng về phía Lâm Phàm, hắn cuối cùng cũng đã hiểu, thanh kiếm của Lâm Phàm thực chất chỉ là một thanh kiếm bình thường, một thanh kiếm được rèn đúc bằng tất cả sự nỗ lực xen lẫn mồ hôi nước mắt. Gã đã nghĩ đối phương chỉ là một thằng nhãi không biết gì, nhưng điều đó sai hoàn toàn. Thằng nhóc biết hết, và đã bất chấp tất cả mà chiến đấu, tin tưởng vào chính bản thân nó.
Thật bất lực, cuộc đời của gã hoàn toàn bất lực từ đầu tới cuối, những gì gã cố mà đạt được sau cùng đã không đạt được.
-“A….” Khuyết Lộc cố vớ tay lấy thanh đoản kiếm được điêu khác một cách tinh xảo, tay siết chặt lấy nó, liền nhắm mắt, trong khoảnh khắc ý thức bản thân hắn liền trở nên mơ hồ, hắn liền thấy đứa con gái bé bỏng mà hắn yêu quý nhất xuất hiện, đứng đó vẫy tay chào và nở cười một cách đầy tiếc nuối, phải, thật tiếc nuối, vì đã đánh mất đứa con gái đáng yêu của mình.
Trong lúc đó, Nhất Mộng cùng những người khác dường như rất bận bịu khi phải điều tra thêm về băng c·ướp và dọn dẹp bãi chiến trường. À đúng rồi, không phải là c·ướp, là giáo hội mới đúng, Lâm Phàm hắn cũng chả quan tâm, kiểu gì chả thế, có thay tên đổi họ thì vẫn là thế.
Trải qua trận chiến không mấy cân sức, Lâm Phàm không khỏi thở dài buồn chán, hắn cảm thấy tiếc cho tên mắt đỏ ấy, đương nhiên Lâm Phàm hắn không phải tiếc vì mất đi một đối thủ mạnh hay gì cả, hắn chỉ cảm thấy tiếc vì mất đi một người có thể đứng đó, để hắn tạo ra những động tác cùng lời thoại cool ngầu, như thể là diễn viên phụ, người luôn tạo ra sự kết nối với một kẻ khác trong bộ phim chẳng hạn.
Dẫu sao thì sau lần này, thế lực bóng đêm của Lâm Phàm thể hiện cực kì tuyệt vời, vượt khỏi sự mong đợi từ hắn, mặc dù hắn đã có chuẩn bị thêm vài màn quảng cáo cho thế lực của mình, thế nhưng như vậy cũng được lắm rồi. Ra mắt mỹ mãn, thế nhưng lại kém một chỗ là không có bất gì khán giả nào xem, kệ, Lâm Phàm cũng không để tâm mấy, dù sao chỉ 2 năm nữa, hắn liền có thể lên trung tâm thành phố.
Trung tâm thành phố nha, một nơi đầy sang trọng cùng quý phái, một nơi mà tập trung nhiều bang phái thế lực thuộc dạng top đầu thế giới, không những thế, nơi đó mật độ dân số cũng cao khủng kh·iếp, chiếm đa phần Thiên Tinh Thế Giới. Lâm Phàm dám cá, với mật độ dân số đông như thế, thì việc xuất hiện những kẻ mang hoàng quang của nhân vật chính hay những tên trùm của một thế lực tà ác nào đó cũng sẽ sống tại đó. Hẳn nơi đó sẽ có rất nhiều sự cố, âm mưu, g·iết người,… chứ không buồn tẻ như cái vùng khỉ ho cò gáy này, chỉ nơi như trung tâm thành phố mới có thể khiến Lâm Phàm hắn có nhiều cơ hội thể hiện, trở thành thế lực bóng đêm.
Khi Lâm Phàm tiếp tục rèn luyện thể lực để chuẩn bị cho hai năm tới, Nhất Mộng cùng sáu người khác đề nghị một cuộc họp nhóm. Có vẻ như bọn họ muốn ‘báo cáo’ về cuộc điêu tra Giáo Hội và kết quả của ‘việc nghiên cứu Lời Nguyền’. Gần đây họ khá bận rộn nên gặp được 7 người cùng lúc là chuyện hiếm có. Mà ‘điều tra’ hay ‘nghiên cứu’ cũng đâu có ích chi, đại khái cũng chỉ để làm màu mà thôi, đó là những gì mà Lâm Phàm nghĩ khi nghe bài ‘báo cáo’ của bọn họ.
Sau khi nghe toàn bộ báo cáo từ 7 người bọn họ, Lâm Phàm trầm tư suy nghĩ, thế quái nào, tất cả những Tiên Đế chiến đấu chống lại Nguyên Cổ Ma Tinh đều là nữ, cho nên Viễn Cổ Ác Ma Trú chỉ ảnh hưởng tới nữ giới mà thôi. Đúng là một ý tưởng mới lạ, Lâm Phàm hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng vào chuyện này lắm, bởi suy cho cùng ngoài Tam Tiên ra, thì tất cả đều là Nữ Đế, chẳng lẽ thế giới này nam giới yếu đến như vậy sao, thật vô lý.
Tiếp theo, tỉ lệ người bị ảnh hưởng bởi Lời Nguyền thường sẽ rơi vào những kẻ mang trong mình dị biệt, đại khái khác với người bình thường, như hai màu mắt, hai màu tóc, chủng tộc khác… rồi tới yêu thú đẳng cấp cao, và cuối cùng là con người. Về việc có sự khác biệt về Lời Nguyền này, có thể do bình chứa linh khí bên trong cơ thể mỗi người mỗi khác. Ví dụ, con người là loài có bình chứa linh khí ít nhất, nên huyết thống của các Tiên Đế chảy trong họ rất ít, dẫn tới việc rất khó để Lời Nguyền phát tác.
Rồi tiếp đến là yêu thú đẳng cấp cao, nhân tiện, Lâm Phàm hắn là con người duy nhất ở Dạ Ảnh, và hắn còn không bị trở thành Quỷ Nguyền nữa, về phía bảy người đó, 2 người là từ yêu thú hoá hình, 5 người còn lại là thuộc chủng tộc khác tại thế giới này. Tất cả bọn họ lúc trước đều bị biến thành Quỷ Nguyền. Ôi chao, mọi người ơi, mọi người thật là tài khi nghĩ ra viễn cảnh này đó.
Ngoài những vấn đề liên quan đến Quỷ Nguyền ra, Nhất Mộng cùng những người khác cũng báo cáo nhiều thứ khác, thế nhưng Lâm Phàm hắn liền nghe tai này lọt tai kia, không mải mai sót lại. Và cuối cùng, bọn họ ‘báo cáo’ về Giáo Hội, bọn họ cho rằng Ma Giáo là một tổ chức khổng lồ đã ăn sâu vào mọi ngóc ngách của thế giới này. Hay đó! Lâm Phàm hắn cực kì thích khi mọi người nghĩ sâu xa hơn những gì ban đầu hắn vạch ra.
Ma Giáo gọi những người bị biến thành Quỷ Nguyền là ‘Tương Thích’ và ưu tiên việc bắt giữ và g·iết hại bọn họ. Vì thế, để chống lại chúng, Dạ Ảnh phải cử người đi khắp thế giới, cho nên bọn họ sẽ thay phiên nhau cử một người ở lại hầu hạ Lâm Phàm hắn, số còn lại sẽ phân đi khắp nơi để truy tìm tung tích về đám Ma Giáo.
Sau khi nghe xong thì Lâm Phàm dường như đã hiểu, bọn họ đã nhận ra Ma Giáo thật sự không tồn tại, cho nên ý bọn họ muốn nói là bọn họ không muốn chơi trò này với hắn nữa, bọn họ muốn được tự do. Đó là lí do mà họ ‘cử người đi khắp thế giới’ nhưng thật ra là để bỏ trốn, nhưng vì Lâm Phàm thật sự đã chữa họ khỏi bị biến thành Quỷ Nguyền, nên để trả ơn, bọn họ sẽ thay phiên nhau chăm sóc hắn, và hắn nên bằng lòng với việc đó, đừng đòi hỏi gì thêm. Đấy chính là thông điệp họ ám chỉ được ẩn giấu trong những lời nói của họ.
Lâm Phàm hắn cảm thấy bản thân mình có hơi buồn, ai ở kiếp trước cũng thần tượng bọn anh hùng khi họ còn nhỏ, riêng hắn thì thần tượng thế lực bóng như thế đấy, nhưng rồi, người ta lớn lên, và trước khi Lâm Phàm hắn kịp nhận ra thì bọn họ ai cũng quên đi những anh hùng mà họ đã từng bị mê hoặc, bỏ lại hắn một mình bơ vơ. Bọn con gái này cũng như thế, cũng lớn lên, và bỏ rơi hắn lại, cuộc đời là thế.
Dù vẫn còn một chút quyến luyến nhưng Lâm Phàm vẫn lập tức đồng ý để cho bọn họ rời đi. Suy cho cùng ngay từ đầu Lâm Phàm đâu có ý định gom nhiều người lại với nhau, một mình hắn cùng một trợ lí là đủ rồi. Lâm Phàm thấy bọn con gái ấy đã khóc khi phải chia li, và hắn tự thề với chính mình rằng Lâm Phàm hắn, một ngày nào đó, sẽ trở thành thế lực bóng đêm; cho dù hắn có là người duy nhất còn sống sót trên toàn cõi thế giới này.
Trải qua một đoạn thời gian dài, cuối cùng Lâm Phàm hắn cũng đã lên 15, dựa theo quy định tại thế giới này, những ai lên 15 đều sẽ phải di chuyển lên trung tâm thành phố để tiếp thục khoá học, Lâm Phàm hắn cũng không phải kẻ ngoại lệ. Nhờ bà chị giúp đỡ, cùng quen biết từ gia tộc, Lâm Phàm liền dễ dàng trúng truyển vào Học Việc Tiên Giả Nam Thiên, theo những gì hắn biết, thì đây là học viện đứng đầu trong việc đào tạo ra các tu chân giả tiềm năng trên thế giới này. Tất cả nhân tài từ trong và ngoài nước, đều sẽ đổ vào nơi này.
Hai tháng đầu, Lâm Phàm nhập học tại đây, hắn liên tục duy trì điểm số của mình nằm ở mức khá, nằm ở một vị trí mà một nhân vật phụ có thể làm được, đồng thời, hắn cũng để mắt đến những kẻ có khả năng là nhân vật chính tuyến tại nơi này.
Một trong số những người đó chính là con trai thứ 2 của Lôi gia, Lôi Vô Đạo, Lâm Phàm ban đầu nghe tên của gã này liền cảm thấy có gì đó không ổn, không giống một kẻ sẽ trở thành nhân vật chính cho lắm, để làm vai phản diện trông có vẻ hợp lý hơn. Tuy nhiên thông qua hai tháng theo dõi cùng quan sát, Lâm Phàm phát hiện hắn làm người rất khiêm tốn, không tự cao tự mãn, luôn giúp đỡ người khác, là người luôn đứng ra khi gặp đồng bạn b·ị b·ắt nạt, là một tên đúng chuẩn của một nhân vật chính.
Đương nhiên, nam chính có, thì nữ chính vẫn sẽ tại, thiên tài trăm năm có một tiểu thư Mạc gia, Kiếm Sư - Mạc Ly, là một người đầy triển vọng nhất trong số những người mà Lâm Phàm quan sát. Nghe tên thôi đã đủ hiểu cô ta là một nhân vật cực kì quan trọng thế nào rồi, đáng tiếc phía trên cô ta còn có một kẻ còn khủng hơn nữa, Kiếm Thánh - Mạc Vô Ảnh.
Và với cô tiểu thư Mạc Ly này, Lâm Phàm hắn dự định sẽ tham gia vào câu chuyện cực kì quan trọng dành cho nhân vật phụ, nói trắng ra, một trò chơi thưởng phạt.
Đúng thế, chắc mọi người đều đoán ra rồi nhỉ, Lâm Phàm tự ném mình vào cảnh là kẻ thua cuộc, phải đi thú nhận tình cảm của mình với một cô gái, để rồi bị từ chối và sỉ nhục trước toàn trường, quá hoàn hảo cho một nhân vật phụ . Thêm vào đó, giờ Lâm Phàm hắn đang ở trên tần thượng, giữ khoảng cách với cô tiểu thư Mạc Ly và đối mặt với cô ấy.
Mái tóc đen của cô ấy dài ngang vai vai, và đôi mắt đỏ đó... thật mê hoặc... A… nói chung là đôi mắt của cô ấy rất đẹp, và... đôi lông mày... ừm….
Nói ngắn gọn, cô ấy rất xinh tựa như một người đẹp có tài có sắc, xui cho cô ta là nhờ vào Mạc Ly và mấy người khác mà Lâm Phàm đã quen với việc ngắm gái đẹp rồi. Lâm Phàm nghĩ sẽ tốt hơn nếu hắn bỏ bớt một ít căng thẳng ra khỏi khuôn mặt của mình, thay vào đó là một tí cảm xúc sẽ làm hắn trông giống người hơn.
Chà, gạt chuyện đó qua một bên, dù sao Lâm Phàm hắn không phải đứa đầu tiên thử cái trò ngu xuẩn này, sau khi nhập học chỉ mới hai tháng, hắn đã từng thấy hàng trăm thằng đầu bò tiếp cận cô ấy và bị nốc ao chỉ bằng một cụm từ vô cảm.
-“Không thích.”
Lâm Phàm phần nào thông cảm cho cô ta, chắc hẳn cô ấy đã được xếp sẵn một cuộc hôn nhân chính trị sau khi tốt nghiệp như trong mấy bộ tiểu thuyết trên mạng, sau đó nam chính sẽ nhảy ra và đạp thẳng vào gia tộc cô ấy, sút tung đít tên hôn phu cô ta, và xé bỏ đi tờ hôn nhân chính trị đi, hoặc là do bản thân Lâm Phàm hắn thấy vậy.
Thực chất cô ấy chỉ đơn giản là không thích cái trò trẻ con này thôi, tuy vậy, cô ấy đáng lí ra cũng phải cùng hội cùng thuyền với phần lớn lũ gia tộc quyền quý chứ. Bởi vì sau khi tốt nghiệp, đám nhà giàu nứt vách kia đều bị sắp đặt sẵn hết chuyện cưới xin, cho nên họ muốn trải qua một hai mối tình trước khi tốt nghiệp học viện.