Chương 31: Trở về nhà.
Doanh Thiên ngồi vắt chân ở trên ghế sofa cùng với một bát mỳ cổ điển, ánh mắt dán chặt vào màn hình chiếc laptop cũ.
“Hmm, có vẻ việc hiện thực hóa diễn ra chậm hơn mình tưởng, đến bây giờ vẫn chưa có động thái gì từ các người chơi khác.” Hắn lầm bầm một mình và tiếp tục tìm kiếm thứ gì đó trên diễn đàn.
“Công Ty XXX tuyển người chơi Vĩnh Hằng Chi Môn số lượng lớn, lợi nhuận cao, yêu cầu…”
Doanh Thiên cảm thấy khá hứng thú nên đã click chuột vào bài viết, kết quả có đến bảy nghìn bình luận, tất cả đều là người chơi vượt qua cấp 30.
“Cơ thể của mình vẫn đang mạnh lên từng ngày do chỉ số tăng đều đều, nhưng các người chơi khác cũng vậy sao?”
Đột nhiên Doanh Thiên nghĩ đến một khả năng điên rồ, phải chăng hắn là ‘người được chọn’ nên việc hiện thực hóa chỉ số suôn sẻ hơn rất nhiều.
Sẽ chẳng có lý do nào những người chơi khác kém cạnh hắn cả, việc vượt trội về Level và trang bị cao cấp hoàn toàn có thể bỏ lại hắn ở phía sau lưng, điển hình là Tiễn Vô Song người chơi bí ẩn.
Quốc gia của hắn thuộc tầm trung trên thế giới, vậy những người chơi thuộc quốc gia cấp cao sẽ có chỉ số như thế nào với lượng tiền bọn họ đổ vào game?
Tút…tút…tút.
Chuông điện thoại quen thuộc vang lên, đầu dây bên kia là người Mẹ đang cố gắng kết nối với con trai của mình.
“Con chào mẹ, dạo này mẹ khỏe không?” Doanh Thiên nở nụ cười hiếm hoi, hắn lập tức hỏi thăm sức khỏe của cha mẹ mình.
“Mẹ khỏe, còn con thì sao?” Âm thanh ở đầu dây bên kia truyền đến với giọng điệu hiền hòa.
“Con cũng vậy…”
“…”
…
“Mà này, bao giờ về mua cho mẹ loại thuốc muỗi tốt tốt vào nhé. Ở dưới quê bây giờ nhiều muỗi lắm, toàn loại to như ngón tay út thôi. Vợt điện có năng lượng nhỏ cũng không g·iết được bọn nó, suốt ngày kêu vo ve ong hết cả tai.” Mẹ của Doanh Thiên sực nhớ ra điều bà cần dặn dò nên đã vội vàng lên tiếng.
“Mẹ nói gì cơ? Muỗi to bằng ngón út ấy ạ?” Doanh Thiên trong lòng có chút hoảng sợ, liệu rằng điều này có giống với con chuột đen đã tàn sát cả gia đình nhà Mai hay không?
Nhắc mới nhớ, hắn cũng chưa có thời gian đi thăm người bạn học này của mình, chắc bây giờ tâm trạng của cô đang tồi tệ lắm.
“Dưới quê mình còn đỡ, nhiều khu vực lân cận còn xuất hiện nhiều hơn cơ. Kể cũng lạ, những nơi bọn muỗi xuất hiện đã được phun khử trùng và dọn dẹp sạch sẽ mà qua ngày hôm sau lại đâu vào đấy.” Mẹ tiếp tục kể chuyện ở dưới quê một cách thản nhiên và chẳng hề có sự lo lắng nào.
“Mẹ, tránh xa bọn muỗi đấy ra. Nếu không được thì dọn nhà luôn đi, ngài mai con về.” Doanh Thiên trong lòng càng trở nên lo lắng, âm thanh thậm chí có chút chói tai.
Tút…tút.
“Bọn quái vật cũng đã được hiện thực hóa dần dần, lí do nào khiến người chơi khác chậm chạp như vậy nhỉ?” Doanh Thiên quả thực nghĩ mãi mà không rõ vì sao những người chơi khác không có động tĩnh, hắn tin tưởng điều này đủ làm rung chuyển toàn cầu chứ đừng nói một quốc gia nhỏ bé.
Chẳng nhẽ bị chính phủ chặn thông tin?
Không khả thi lắm, điều gì càng nguy hại đến người dân thì chính phủ càng là người tiên phong tuyên truyền, đám quái vật đã dần dần xuất hiện nhiều hơn nên việc an toàn cho người dân là điều đặt lên hàng đầu.
…
Quê của Doanh Thiên nằm ở tận cùng phía bắc trên bản đồ quốc gia, một vùng quê nghèo với nghề nông nghiệp chỉ đủ ăn mặc qua ngày, dẫu vậy người dân vẫn vui vẻ chấp nhận số phận và hi sinh cho con cái của họ được lên thành phố học cho bằng bạn bằng bè.
Hít một hơi thật sâu cảm nhận sự trong lành từ không khí, tâm tình của Doanh Thiên khá hơn rất nhiều, hắn xách hành lý và bước vào ngôi làng của mình.
Ngôi làng đã thay đổi khá nhiều kể từ lúc hắn lên thành phố học, những khóm tre hay những cây bắn súng đã bị chặt đứt, thay vào đó là dải đường nhựa để lũ trẻ có thể tới trường một cách dễ dàng hơn.
Những ngôi nhà lụp xụp cũng đã có mái ngói đỏ chót, mới tinh khiến cho cơn mưa chẳng thể nào trút xuống một cách ồ ạt.
Hàn huyên cùng bà con lối xóm mất gần một buổi sáng, Doanh Thiên cuối cùng đặt chân về tới nhà. Hắn chạy vào bếp và dành những cái ôm thân mật cho cha mẹ của mình cùng những câu chuyện dài.
…
Ban đêm, Doanh Thiên không ngủ được nên đã ra ngoài hóng gió một chút, thuận tiện thăm dò loài sinh vật to bằng ngón út kia. Người ta thường nói vô tri rất hạnh phúc quả nhiên không sai, những con người chưa biết được sự kinh khủng và ghê rợn của đám quái vật thường sẽ coi rẻ chúng, chỉ cho chúng là thứ ruồi bọ có thể tiêu diệt bất cứ lúc nào.
Nhưng ngày mai nếu như xuất hiện một con sói, ngày hôm sau xuất hiện một con hổ, thậm chí cả một con rồng với kích thước khổng lồ. Như vậy liệu rằng con người có thể tiêu diệt chúng với những công nghệ tối tân hay không?
Vo ve.
Vo ve.
Con muỗi đầu tiên đã xuất hiện với những tiếng kêu khó chịu, kích thước của nó to bằng ngón tay út, hai cái cánh mỏng nhưng đập với tốc độ nhanh khiến cho cơ thể giữ được thăng bằng và di chuyển, dưới bụng có vằn đỏ.
Xoẹt!
Doanh Thiên dùng tay bắt lấy con muỗi này và bắt đầu quan sát kỹ lưỡng hơn, ngoài trừ kích thước vượt mức bình thường ra thì chỉ có cái vòi khiến cho hắn ớn lạnh.
Nó khá dày và cứng hắn, thậm chí một cái vỏ cây cũng bị chiếc vòi này đâm xuyên qua một cách dễ dàng. Nhưng tại sao người dân vẫn không cảnh giác với nó nhỉ?
Doanh Thiên bắt đầu lần theo hướng của con muỗi tiếp theo khi nó xuất hiện, phải mất đến gần ba mươi phút hắn mới thấy một cái tổ ở dưới lòng đất.
Muỗi làm tổ ở dưới lòng đất?
Điều này nói ra ai mà tin được, thậm chí chính hắn cũng tưởng mình nhìn lầm. Nhưng hình ảnh một con muỗi vừa bay vào tổ với chiếc bụng căng tròn máu tươi khiến cho điều này trở thành sự thật.
Hắn tiến nhập trạng thái tàn hình và tiến lại gần hơn, tổ của lũ muỗi chỉ có hai khoang. Một khoang là con muỗi chúa đang nằm đẻ trứng và một khoang là đám muỗi con đang cung cấp máu vào chiếc bọc cung cấp dinh dưỡng cho con chúa.
Phốc!
Doanh Thiên cảm thấy khá nhàm chán, hắn vung con dao nhỏ trong tay của mình và bắt đầu tàn sát lũ muỗi, từ con muỗi chúa đến dàn trứng đều không buông tha. Tổ của lũ muỗi cũng bị phủ đầy đất cát khiến cho những con lang thang ở bên ngoài chưa chắc đã tìm được đường về nhà.
Vo ve.
Keng.
Một chiếc vòi đâm thẳng từ phía sau lưng của Doanh Thiên khiến hắn rùng mình, nếu không phải cơ thể được cường hóa thì một đòn vừa rồi đã lấy đi tính mạng của hắn.
“Đây mới là con muỗi chúa à?” Doanh Thiên ngoảnh đầu nhìn lại, con muỗi chúa thật sự có kích thước bằng lòng bàn tay cùng chiếc vòi dài và to, hai mắt của nó đen kịt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nhưng hắn có thể cảm nhận được sự tức giận từ đối phương.
Keng!
Keng!
Tốc độ ra đòn của Doanh Thiên không tệ, thế nhưng con muỗi di chuyển khá khôn khéo nên đã hoàn toàn tránh né được. Chiếc vòi của nó khi t·ấn c·ông vào tay hắn tạo nên những âm thanh vang vọng như hai thanh kim loại va vào nhau.
Đâm, đâm, đâm.
Những cú đâm hoàn toàn không có hiệu quả, con muỗi có kích thước bằng lòng bàn tay nhưng tốc độ di chuyển khiến cho hắn há hốc mồm kinh ngạc, làm sao con quái vật nhỏ bé này lại có thể né tránh hoàn mỹ như vậy? Doanh Thiên thầm nhủ ở trong lòng.
Nếu không phải kỹ năng Vũ Điệu còn chưa thành thạo, Doanh Thiên tự tin có thể đo ván đối phương trong vòng 20s, nhưng bây giờ cuộc chiến có vẻ khó khăn hơn hắn nghĩ.
So về sức mạnh Doanh Thiên hoàn toàn áp đảo, so về trọng lượng hắn cũng hoàn toàn áp đảo, thế nhưng do kích thước của con muỗi chúa khá bé so với con người nên việc đâm trúng trở nên vất vả hơn rất nhiều.
Vo ve.
Vo ve.
Thêm hai con muỗi chúa từ đằng xa bay tới khiến cho Doanh Thiên nhăn mày, bây giờ cả hai bên đều chẳng làm gì được nhau khiến cục diện càng thêm rối rắm.
Hết cách, Doanh Thiên đành rút lui và trở về với sự thất vọng, hắn không hề nghĩ rằng mình sẽ phải thua cuộc khi đối đầu với đám muỗi.