Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chỉ Muốn Làm Cái Sát Thủ Hợp Cách.

Chương 32: Ba vị khách không mời mà đến.




Chương 32: Ba vị khách không mời mà đến.

Sáng sớm hôm sau, vùng quê của Doanh Thiên có ba vị khách du lịch ghé thăm, nghe người dân nói bọn họ là streamer nên cầm thiết bị điện tử đi khắp các ngõ ngách để chụp ảnh quay phim, điều này khiến cho hắn có chút không thích.

Nghề live stream tất nhiên hắn cũng biết, đây là công việc hái ra tiền nếu như thành công, chỉ cần ngồi ở nhà với một bộ máy tính cũng đủ nhặt tiền từ trên trời rơi xuống, rất dễ dàng.

Tuy nhiên hắn không phù hợp với nghề này, nhấc chân đi về phía trước Doanh Thiên đã nhìn thấy hình bóng của ba vị khách du lịch.

Hai nam một nữ, tất cả đều có ngoại hình ưa nhìn và dễ mến. Ba người chạc chạc tuổi nhau chừng hai mươi năm tuổi đổ lại, quần áo trên người mặc đều là đồ hiệu, ngay cả đôi giày đi dưới chân đều thuộc một hãng thời trang nổi tiếng.

Quả nhiên streamer rất có tiền a! Doanh Thiên than thở…

Ba vị khách du lịch vẫn tham quan khắp nơi với chiếc điện thoại hiện đại ở trong tay của mình, có lẽ người dân nơi này khá thân thiện nên những hành động đó khá bình thường, chẳng có gì phải ngại khi hoàn cảnh của mình hiển nhiên như vậy cả?

Còn việc lên mạng nói xấu ư? Bọn họ không sử dụng mạng thường xuyên, lại thêm những mối quan hệ hạn hẹp nên việc này hoàn toàn hoang đường, mặc kệ những vị khách du lịch chụp ảnh đi.

“Cháu cảm ơn mọi người! À đúng rồi, gần đây quê mình có xảy ra điều gì khác lạ không?” Một tên thanh niên trong đoàn lên tiếng, hắn có mái tóc layer màu xám tro cùng gương mặt khá tà mị, hai bên tai đeo khuyên mang khí chất cuốn hút lạ thường.

“Gần đây sao, chẳng có gì lạ thường cả. Nếu cháu nói đến vụ mùa thì có vẻ sẽ khá khó khăn với đám châu chấu đấy.” Một người dân thật thà trả lời, nghĩ đến những bó lúa trĩu nặng hạt mà trong lòng không khỏi tự hào hơn vài phần.

“Cháu cảm ơn, mọi người cho bọn cháu tá túc lại một đêm nhé. Sáng sớm ngày mai bọn cháu sẽ trở về.” Đứa con gái duy nhất trong đoàn lên tiếng cực kỳ lễ phép, dường như sẽ chẳng có ai nghĩ đến ba người này là một người ‘xấu’ cả, và họ tất nhiên sẽ vui vẻ đồng ý.

Doanh Thiên ở đằng xa nghe lén được toàn bộ cuộc trò chuyện, hắn cũng chẳng mấy bận tâm với mấy mẩu chuyện nhàm chán như thế này nhưng có lẽ do thính lực khá tốt nên nó vô tình lọt vào tai.

“Thú vị đấy…” Hắn híp mắt lại thành một vòng nguyệt nha, khóe miệng nở nụ cười mong chờ.



Cơm tối chẳng mấy chốc được diễn ra, việc có thêm ba vị khách du lịch đối với người dân chẳng hề có sự ảnh hưởng nào, sinh hoạt vẫn được thực hiện như bình thường.

9h tối, tất cả các hộ gia đình đều tắt đèn đi ngủ, tiếng của những con ếch vang lên nhẹ nhàng mỗi ngóc ngách, đám đom đóm cũng đã chưng đèn đi dạo khắp nơi, một cảnh tượng yên tĩnh đang được diễn ra dưới sự bao phủ của bóng tối đen kịt.

“Chúng ta hành động chứ?” Thanh niên có kiểu tóc Layer nở nụ cười tà, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía cánh đồng nơi những con muỗi chúa xuất hiện đêm qua.

“Đợi chút nữa cho chắc, đám muỗi dù sao cũng chẳng thoát được đâu. May mắn chúng ta là người đến đây đầu tiên, nếu không sẽ bỏ lỡ qua kha khá ma thạch đấy, ha ha ha.” Tên thanh niên còn lại cũng hiếm hoi lên tiếng, gã đang sửa soạn lại trang bị đi săn của mình.

Chừng nửa tiếng sau, ba cái bóng màu đen nhanh như cắt rời khỏi chiếc xe hơi đắt tiền và biến mất trong đêm tối, những bước chân không hề để lại tiếng động dù chỉ một chút, động tác cực kỳ nhanh nhẹn và chuyên nghiệp.



Nhưng có lẽ ba người hoàn toàn không biết rằng, một bóng đen nữa đang bám theo bọn họ với tốc độ chậm rãi và khoảng cách khá xa…

Vo ve.

Vo ve.

Hàng loạt âm thanh quen thuộc của đám muỗi vang lên, những con muỗi chúa dường như bị chọc giận nên đã tập hợp lại để dạy cho kẻ phá rối một bài học, số lượng bất thình lình đạt đến sáu con.

“Hừ, lũ súc sinh.” Đối diện với sáu con muỗi chúa, Nam Vũ – tên thanh niên có kiểu tóc layer hừ nhẹ một tiếng, bàn tay của hắn nắm lấy một chiếc liềm gặt lúa cắt về phía trước.

Vẫn động tác quen thuộc, con muỗi chúa dễ dàng né tránh đòn công kích với cú lách nhẹ, nếu như nó có gương mặt thì hiển thị sẽ là biểu cảm trêu tức đối phương.

“Ma thạch!” Tên thanh niên còn lại – Triệu Nhật liếm liếm môi, đây mới thật sự là mục đích thật sự của cả bọn khi đến nơi này chứ chẳng phải những kiểu ảnh tạo dáng hay video về đời sống.

Gã nhún mạnh đến mức trên đất in hằn rõ vết giày, thân hình vọt thẳng đến đám muỗi chúa và dùng tay vồ lấy nó.

Doanh Thiên đứng ở đằng xa quan sát, hắn chọn một vị trí cao và tối nên ba người rất khó phát hiện, ánh mắt không ngừng đánh giá từng người một.

Nam Vũ có lẽ thuộc hệ chiến sĩ khô máu, những đòn t·ấn c·ông đều mang tính chất hủy diệt đối thủ, thậm chí khi bị t·ấn c·ông còn không thèm phòng thủ, mặc kệ chiếc vòi cứng rắn đâm xuyên qua quần áo.

Triệu Nhật thì khá hơn một chút, gã này có làn da rất cứng, chiếc vòi không thể nào xuyên qua được nhưng tốc độ bản thân lại chậm hơn Nam Vũ, hành động khá lề mề.

Còn về đứa con gái duy nhất trong đội – Hồng Anh thì chưa ra đòn nên hắn cũng chẳng biết đối phương thuộc class nào, nhưng nhìn cách ba người đánh với lũ muỗi một cách bất cần đời như vậy thì có lẽ cô là một Mục Sư!

Cuộc chiến vẫn ngang tài ngang sức, khi những đòn t·ấn c·ông chẳng thể chạm đến lũ muỗi thì Hồng Anh bắt đầu niệm phép, những phù văn được in dấu ở trong không khí đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, từ phía xa nhìn lại chẳng khác nào một cái đèn pin đang hết năng lượng.

Lần này Doanh Thiên hoàn toàn khẳng định Hồng Anh là một Mục Sư, khi cô niệm phép rõ ràng tốc độ của hai người Nam Vũ và Triệu Nhật được tăng lên rất nhiều, những đòn t·ấn c·ông cũng suýt soát chạm vào con muỗi chúa, tình hình đã có chút biến chuyển.

“Kết thúc nhanh thôi, động tĩnh lớn quá cũng không tốt.” Nam Vũ trở nên nghiêm túc, gã lấy ra một thanh kiếm nhọn từ chiếc ô của mình và bắt đầu với những kỹ năng được hiện thực hóa.

Mưa Kiếm!

Sưu sưu sưu.

Phốc!



Lần này con muỗi chúa chẳng thể né được đòn công kích, nó đã bị mũi kiếm đâm xuyên qua phần bụng, những giọt máu màu đen bắt đầu chảy xuống phát ra mùi hương cực kỳ khó chịu.

Nam Vũ thấy đòn t·ấn c·ông của mình đắc thủ liền mừng rỡ chạy đến t·hi t·hể con muỗi chúa, từ trong bụng của nó móc ra một viên ma thạch màu tím to chừng một đốt ngón tay. Ánh mắt si mê như nhìn thấy báu vật quý giá.

Doanh Thiên thu tất cả hình ảnh vào trong mắt, trong lòng của hắn khá bất ngờ khi những con quái vật ở bên ngoài lại mang theo ma thạch.

Phải biết một đàn thú triều trong game cũng chỉ cung cấp đúng năm viên ma thạch, nhưng có vẻ ma thạch là lõi năng lượng để cung cấp sự sống cho đám sinh vật ở ngoài đời vậy.

Hắn tiếp tục quan sát…

Triệu Nhật cùng Hồng Anh thấy đồng bọn của mình đắc thủ cũng vui lây, động tác trong tay không khỏi nhanh hơn mấy phần. Sáu viên ma thạch… bọn hắn thu định!

Phí hết sức chín trâu hai hổ, ba người cuối cùng cũng kết liễu con muỗi chúa còn lại, nhìn sáu viên ma thạch màu tím đang nằm ở trong túi khiến cho nụ cười của bọn họ nở rộ hơn bao giờ hết.

“Chúng ta về thôi, sáu viên ma thạch có thể bán với giá không nhỏ đâu.” Hồng Anh đưa viên ma thạch lên bằng với vị trí của mắt trái và bắt đầu ngắm nghía.

Đẹp, tuyệt đẹp.

Đó là vẻ đẹp của sự huyền bí, vẻ đẹp của sự lạnh lùng và quan trọng hơn hết là vẻ đẹp của tiền!

Đột nhiên Hồng Anh lau lau mắt của mình, cô đã phát hiện một bóng người thông qua viên ma thạch, nó có tác dụng như chiếc kính lúp hiện đại.

“Có chuyện gì thế?” Thấy đồng bọn của mình hành động có chút kỳ lạ, Nam Vũ cùng Triệu Nhật đồng thanh lên tiếng, bọn hắn cũng đang không ngừng xoa xoa viên ma thạch trong tay một cách ‘yêu thương’ nhất.

“Vừa nãy ta phát hiện một bóng người.” Hồng Anh trả lời một tiếng, sau đó lại dùng viên ma thạch làm vật dẫn để tìm kiếm bóng người vừa rồi.

Phanh!

“Không cần tìm, ta ở đây.” Doanh Thiên từ trong bóng tối xuất hiện, nương theo đó là một quyền thẳng tắp hướng về phía sau gáy của Hồng Anh đánh tới khiến cô nàng lảo đảo ngã xuống đất hôn mê, không biết sống c·hết.

Bởi vì được học qua các huyệt vị nên Doanh Thiên chắc chắn rằng cô vẫn còn sống, mạng người không phải cỏ rác, hắn còn chưa bị tha hóa đến trình độ g·iết người c·ướp c·ủa. Dù sao mười hai năm giáo dục trong trường học cũng không phải nước đổ đầu vịt.

“Ai?” Nam Vũ và Triệu Nhật khẽ giật mình khi thấy một bóng người chợt xuất hiện trước mặt, hai người đồng thời lùi sau vài bước và theo bản năng thốt lên.

“Quên mất màn chào hỏi, ta là người dân ở nơi này. Ba vị muốn hỏi điều gì?” Doanh Thiên làm bộ dáng chợt nhớ ra điều quan trọng, hắn khẽ khom người như một hướng dẫn viên du lịch thực thụ.



“Ngươi là ai?” Nam Vũ nhìn thấy Hồng Anh hôn mê ở trên mặt đất, trong lòng cũng không khỏi dâng lên dự cảm xấu.

“Bớt nói nhảm, chúng ta đều là người chơi. Cần gì phải luôn mồm hỏi ai ai ai?” Doanh Thiên bắt đầu những bước di chuyển của mình, những bước di chuyển tự tin và nhanh nhẹn.

Phanh!

Triệu Nhật thay Nam Vũ đón đỡ một cú đấm trực diện, âm thanh trầm muộn vang lên khiến cho sắc mặt của gã hơi đổi, hàm dưới cắn mạnh như đang gồng gánh hết sức.

Doanh Thiên ban đầu còn muốn hạ gục Nam Vũ trước vì phòng thủ của tên này khá yếu ớt, nhưng không nghĩ Triệu Nhật cũng như vậy nên hắn dứt khoát đổi mục tiêu sang đối phương luôn.

Phanh!

Phanh!

Phanh!

Liên tục là những âm thanh trầm muộn vang lên trong đêm tối, có thể bởi vì khoảng cách khá xa nên động tĩnh nơi này không gây ra oanh động quá lớn, người dân đã sớm chìm sâu vào trong giấc ngủ nên hoàn toàn không để ý chuyện xảy ra ngoài bãi đất trống.

“Hự!” Nắm đấm của Triệu Nhật đã hoàn toàn nhuốm máu, da thịt bong tróc cực kỳ kinh tởm, mơ hồ có thể nhìn thấy cả xương trắng lòi ra ngoài.

Tương phản Doanh Thiên khuôn mặt vẫn khá nhẹ nhàng, cơ thể của hắn đã có thể so sánh với độ cứng của sắt thép nên những đòn t·ấn c·ông phản lại của Triệu Vũ chỉ khiến hắn hơi nhói mà thôi, da thịt vẫn hoàn hảo.

Nam Vũ thì đang điên cuồng oanh kích từ phía sau, nhưng kết quả chẳng mấy khả thi khi Doanh Thiên đang ở trạng thái tập trung cao độ. Muốn đánh lén vào phần sau gáy của hắn ư? Nằm mơ đi thôi…

Cho dù Doanh Thiên muốn trực diện đánh vào phần sau gáy của hai người còn có chút khó chứ đừng nói là có sự chuẩn bị, vừa nãy hạ hục Hồng Anh là do trạng thái tàn hình cùng đối phương đang không chú ý mà thôi.

Phanh!

Nắm đấm của Doanh Thiên rơi vào phần bụng của Triệu Nhật khiến cho gã nằm bất động ở dưới mặt đất, hắn bắt đầu cuộc vui đùa với Nam Vũ.

“Đại ca tha mạng, đại ca tha mạng.” Nam Vũ bị hù dọa đến mặt mũi trắng bệch, phía dưới đũng quần đã lan tỏa ra một mùi hương quen thuộc khi đi tiểu.

“Nói đi, bọn mày đến đây có chuyện gì?” Doanh Thiên cũng không định xuống tay, dù sao tiếp tục đánh cũng chẳng thể moi móc ra thông tin gì.

Nam Vũ bị dọa bể mật, gã đã nói rất nhiều thứ. Về hành trình ba người gặp nhau, về thông tin mà lũ muỗi xuất hiện ở đây và quan trọng nhất là công dụng của ma thạch.

“Sáng sớm ngày mai lập tức cút đi, tao có gieo một kỹ năng đánh dấu vào trên người bọn mày. Nếu như không thức thời…” Doanh Thiên trực tiếp đe dọa, thân hình của hắn hòa mình vào trong bóng tối và biến mất cùng với sáu viên ma thạch trong tay.

Nam Vũ như đại xá, gã lập tức ôm lấy hai đồng bọn của mình và quay trở về chiếc xe hơi, chỉ chờ bọn họ tỉnh lại là lập tức rời khỏi nơi ma quỷ này. Nhìn mặt mũi bầm dập của Triệu Vũ và phần cổ tay đã nát bét của đối phương khiến cho hắn nuốt nước miếng một cái. Quá đáng sợ, suýt chút nữa mạng nhỏ cũng không giữ được.