Chương 30: Thu hoạch phong phú, Guils Master.
Tầng hai của hầm ngục, cánh đồng tuyết.
Nơi này khác hẳn với hầm ngục đầu tiên, một cánh đồng tuyết khổng lồ với đầy rẫy những thực vật cao lớn che khuất tầm nhìn, những vết ‘đánh dấu lãnh thổ’ được cào xé trên thân cây cổ thụ, trên mặt đất và thậm chí trên cả những xác con quái vật đang thối rữa.
Tổ đội Doanh Thiên xuất hiện tại một góc hẻo lánh, nơi này quái vật phi thường thưa thớt nên đám người còn chưa kịp khởi động đã nghe thấy âm thanh của hệ thống.
“Này huynh đệ, cậu có nghe thấy gì không?” Đột nhiên Tôn Đại Lực bước chân hơi sững lại, hai tai của hắn áp xuống mặt đất và chăm chú lắng nghe.
“Có tiếng gì thế?” Tô Mặc cũng tò mò, gã làm theo Đại Lực một cách hết sức tập trung.
Ầm…ầm…ầm.
Ầm…ầm…ầm.
“Một đội quân thiết kỵ sao? Không! Điều đó là không thể nào, nơi này làm sao có thiết kỵ?” Tôn Đại Lực ngơ ngác tự hỏi tự trả lời, hắn nghe thấy một âm thanh trầm và vang giống như của đội quân chừng vài trăm nhân số.
“Thú triều!” Doanh Thiên nhìn về phía đằng xa với vẻ mặt ngưng trọng, sẽ thật kinh khủng nếu như có thú triều di chuyển qua nơi này.
Thú triều đơn giản là tập hợp của những con quái vật cuồng loạn, chúng hung bạo và dũng mãnh không gì cản nổi, nơi nào bước qua đều sẽ không lưu lại ngọn cỏ, huống chi nơi này là cánh đồng tuyết với nhiệt độ âm và tuyết trắng dày đặc. Tổ đội sẽ chẳng thể chạy thoát khi bị đàn thú triều nhắm vào!
“Thú triều?” Lữ Vi Vi và Mộ Linh đồng thanh la lên, tuy bọn họ đến nơi này để farm quái nhưng đó là sáu đánh sáu thậm chí sáu đánh một a!
Nhìn về thú triều trước mặt… chừng ba bốn trăm con. Này giời ạ còn đánh thế nào? Thôi log out để khỏi bị treo tài khoản!
“Chúng ta làm sao đây? Log out nhé?” Tôn Đại Lực tuy mang dòng máu của class chiến sĩ nhưng trong trường hợp này gã cũng không nổi lên được sự dũng cảm để đối đầu, chúng quá đông và hung hãn.
“Chẳng log out thì còn có thể làm sao?” Tô Mặc là người dứt khoát nhất, gã để lại lời nhắn và thân hình ‘phụp’ một cái, đã log out thành công.
Kế tiếp là Tôn Đại Lực và Lữ Vi Vi cùng Mộ Linh, ba người cũng chẳng lưu luyến cái thánh địa farm quái này cho lắm, so với việc bị treo tài khoản một ngày thì bọn họ chọn việc rút lui.
“Làm, sao, bây, giờ?” Takumi đối với Doanh Thiên lên tiếng, gã vẫn chưa log out là vì trụ cột tinh thần còn ở nơi này.
Nakano cũng vô ý nhìn sang, hai người đang chờ sự quyết định của Doanh Thiên.
Một là log out, hai là có phương án khác!
Doanh Thiên suy nghĩ một chút, nơi này tất cả là tuyết nên trốn ở phía bên dưới cũng là phương án không tồi, chỉ là hắn muốn hành động đơn lẻ hơn hợp tác với hai gã ngoại quốc.
Không phải vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là không thích!
“Tách ra.” Doanh Thiên ấn vào nút rời khỏi tổ đội sau đó thân hình mau chóng chạy về phía xa xa, chẳng mấy chốc những cơn tuyết đã xóa nhòa đi hình bóng của hắn.
Takumi và Nakano không thể đuổi theo với chừng ấy chỉ số nhanh nhẹn, hai gã quyết định lối đi cho riêng mình.
…
Thành công tách đuôi được hai gã người ngoại quốc, Doanh Thiên nhìn về phía đằng sau lưng của mình, đám thú triều càng ngày càng gần hơn.
[Sói Tuyết Ryu Lv40.]
[HP: 6500.]
[Tấn công: 300.]
[Song phòng: 120.]
[Kỹ năng: Cuồng Bạo, Cắn Xé, Vồ.]
Hơn ba trăm con sói tuyết đang trong trạng thái cuồng bạo, chúng chạy như bị thứ gì đó kích thích và lao thẳng tới nơi này trong sự vô thức khiến cho Doanh Thiên có chút nhức đầu.
3000HP là con số không nhỏ, tuy nhiên nếu rơi vào trong bầy thú triều thì đám sói chỉ cần phun nước bọt cũng đủ ngạt thở c·hết hắn. Quan trọng hơn là Doanh Thiên không có kỹ năng AOE(kỹ năng diện rộng) Huyễn Ảnh Phân Thân hao tốn quá nhiều MP cùng thời gian.
“Tiềm Hành!” Mắt thấy đám thú triều đang đến gần, Doanh Thiên tiến vào trong trạng thái tàn hình và nấp sang một bên, chờ đợi đội quân hùng mạnh đi qua.
Nhưng điều này là bất khả thi, lũ sói có khả năng đánh hơi tuyệt hảo, cho dù Doanh Thiên che giấu rất kỹ thì vẫn bị chúng phát hiện và nhào tới.
Phốc.
Phốc.
Hắn không còn cách nào khác ngoài việc thoát khỏi trạng thái tàn hình và kết liễu từng con sói, Vũ Điệu C·hết Chóc đã được bật khiến cho những đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ dứt khoát đâm vào điểm yếu của bọn chúng.
Chỉ là song quyền nan địch tứ thủ, cứ việc Doanh Thiên hết sức tập trung để né tránh những cú cắn nhưng sự ưu việt về số lượng vẫn khiến cho hắn phải chịu những cú tát bằng móng vuốt và huých mạnh.
Doanh Thiên đang phải tập trung cao độ chiến đấu nên hắn không hề để ý đến xung quanh, nơi xa đang có những ‘đôi mắt’ đang quan sát cuộc chiến.
“Thú vị, thú vị. Con mồi lần này có vẻ không tồi đâu.” Một gã người chơi liếm liếm môi, ánh mắt của gã hiện lên sự thưởng thức và điên cuồng.
“Tao chỉ quan tâm đến tài sản của hắn mà thôi…” Một gã khác trong đội lên tiếng.
“Đi thôi, bắt đầu cuộc đi săn.”
…
Doanh Thiên vừa đánh vừa chạy, những lúc hắn không thể trụ nổi với đòn t·ấn c·ông của lũ sói thì kỹ năng Tiềm Hành lập tức được sử dụng, tất nhiên nó không thể thoát khỏi khứu giác của đám quái vật này nhưng ít nhất có thêm điểm nhanh nhẹn để né tránh và câu giờ cho bình thuốc đang hồi lại.
Bạn đã lên level.
Bạn đã lên level.
Bỏ mặc những âm thanh thông báo ở ngoài tai, Doanh Thiên vẫn tập trung hết sức cao độ vào trận chiến, có vài lần hắn suýt nữa bị treo tài khoản vì lượng HP về 0 nhưng may mắn né tránh được.
“Con thứ bao nhiêu rồi nhỉ.” Doanh Thiên thở hồng hộc, máu của lũ sói đã nhuộm đỏ trên tuyết và cả áo nhưng trận chiến này vẫn chưa dừng lại.
Sưu!
Doanh Thiên dễ dàng né tránh được một cú cào từ phía đằng sau lưng, hắn đã phải chiến đấu suốt ba canh giờ nhưng các giác quan vẫn không hề có dấu hiệu suy yếu, chúng vẫn hoàn thành trách nhiệm của mình.
Bạn đã lên level!
Con sói cuối cùng ngã xuống, Doanh Thiên mới thở phào một hơi sau đó ngã lưng lên trên mặt tuyết, cảm nhận được cơn đau kéo dài khắp toàn thân và sự căng cứng từ những tế bào khiến cho cơ thể của hắn đang dần dần biến đổi, dẻo dai và săn chắc hơn.
Giờ là lúc thu hoạch chiến lợi phẩm, Doanh Thiên bật dậy và bắt đầu di chuyển đến xác của những con sói tuyết để nhặt lấy những đạo cụ và trang bị.
“Không tệ, về thôi.” Doanh Thiên kiểm kê một chút chiến lợi phẩm và hài lòng gật đầu, những kẻ đơn độc đi săn sẽ nhận được trọn vẹn phần thưởng quả nhiên không sai, nhưng việc này về sau vẫn là đừng làm thì tốt hơn.
Hắn vừa đi được mấy bước thì ngừng lại, đầu khẽ ngoái về phía đằng sau nơi những t·hi t·hể con sói đang nằm la liệt.
“Đây là thứ gì?” Doanh Thiên bước gần đến đám sói, bởi vì đây là bãi farm kinh nghiệm cùng đạo cụ nên hắn cũng chẳng cần đến da sói và xương lắm vì chúng không đáng tiền, nhưng có vẻ hắn đã bỏ lỡ thứ gì đó thì phải.
Hắn nhặt viên đá màu tím rơi từ trước ngực của con sói ở trên mặt đất, nó có màu trắng đục và phần đầu tím than như thạch anh, cầm vào có cảm giác hơi lạnh, cực kỳ dễ chịu.
[Bạn nhận được Ma Thạch*1.]
[Ma Thạch: ???]
“Thứ này là Ma Thạch?” Doanh Thiên khẽ lẩm bẩm, sau đó hắn bắt đầu lục tung t·hi t·hể của những con sói còn lại.
Kết quả có ba viên ma thạch nữa được tìm thấy, tổng cộng có bốn viên to bằng lòng bàn tay. Trong đó có một viên phần đầu đã chuyển sang màu tím đậm.
“Không biết nó có tác dụng gì nhỉ, chắc phải lên diễn đàn hóng hớt thôi.” Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Ừm?
“Khặc khặc khặc, màn đi săn ấn tượng đấy nhóc con. Có hứng thú gia nhập hội bọn ta không?” Có lẽ vì quá mải mê với chiến lợi phẩm thu được, Doanh Thiên hoàn toàn không để ý có mấy bóng đen đang tiến gần về phía mình. Một gã trong đoàn lên tiếng với nụ cười quái dị và giọng điệu mỉa mai.
“Các ngươi là ai?” Doanh Thiên cảnh giác nhìn về phía mấy tên trước mặt, trong lòng chuẩn bị bất kỳ lúc nào cũng có thể đăng xuất.
“Bọn ta thuộc Guils Master, muốn nhập bọn không?” Gã có nụ cười quái dị lại lần nữa c·ướp lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Doanh Thiên.
“Guils Master? Chức năng Guils? Level 30!” Trong lòng của Doanh Thiên dần chìm xuống, đối phương có bảy người trên level 30 mà bây giờ level của hắn chỉ mới ở 29, thật khó khăn khi phải đối đầu trực diện.
“Gia nhập có chỗ tốt gì?” Doanh Thiên hỏi lại, bàn tay ra hiệu cho bảy người không cần tiến thêm một bước, nếu không hắn sẽ log out ngay lập tức.
“Nói nhảm nhiều quá, trực tiếp đánh là được rồi.” Một nữ tu ở trong đội ra vẻ cáu kỉnh, cô nâng chiếc quyền trượng và nhanh như chớp niệm phép.
[Log out!]
[Bạn đang trong trạng thái chiến đấu, vui lòng rời khỏi chiến đấu tối thiểu 30s để log out.]
[Bạn trúng hiệu ứng Sa Lầy, tốc độ di chuyển -25% tốc độ đánh trừ 25% kéo dài 5s.]
Doanh Thiên ấn log out nhưng không kịp, hắn đã bị trúng hiệu ứng Sa Lầy của vị nữ tu kia, hai con ngươi hơi híp lại nhìn về phía đối phương: “Các ngươi có ý gì? Không muốn gia nhập liền ép gia nhập hay sao?”
Oanh!
Đáp lại hắn là một cú từ trên trời giáng thẳng xuống, hai tên pháp sư trong đội đã hành động không có một chút động tác thừa.
Sấm sét oanh minh, một cột sáng mang năng lượng khổng lồ từ thiên vũ ép tới khiến cho Doanh Thiên lóa mắt, thân hình không ngừng lui về phía sau.
Phanh!
Nhưng người chơi class Chiến Sĩ làm sao lại để hắn yên đây? Đối phương lao đến và sử dụng kỹ năng Khiêu Khích khiến cho thân hình của Doanh Thiên khựng lại trong giây lát, những cú đấm liên hoàn và quét ngang chân không ngừng thi nhau bay đến.
-360.
-790.
-629.
-725.
Những thương tổn không ngừng hiển thị trên đầu, thanh HP của Doanh Thiên như ngựa hoang mất cương tụt xuống không có điểm dừng buộc hắn phải sử dụng phân thân.
Huyễn Ảnh Phân Thân.
-1000MP.
Tiềm Hành.
May mắn lượng MP của Doanh Thiên vẫn đủ để hắn thi triển những kỹ năng này, đây là combo mà hắn đã sử dụng thành thạo đủ để qua mắt bất kỳ đối thủ nào không tập trung cao độ.
Và hắn đã thành công tiến vào trong trạng thái tàn hình, Doanh Thiên dùng hết sức bình sinh đạp lên tuyết trắng và bỏ chạy.
Ở đằng kia Guils Master vẫn đang miệt mài xả những kỹ năng vào ‘Doanh Thiên’ một cách ngu ngốc, dường như bọn hắn đã nhận ra thứ gì đó không đúng nhưng đã muộn.
Bùm!
-6000!
Phân thân p·hát n·ổ khiến cho phạm vi 5m xung quanh biến thành một cái hố sâu với đầy rẫy mảnh vải nhuốm máu và phần thân thể bị tách rời.
[Bạn đã g·iết một người chơi, điểm PK +1.]
[Bạn đã g·iết một người chơi, điểm PK +1.]
[Bạn đã g·iết một người chơi, điểm PK +1.]
“Ha ha ha, c·hết đi lũ khốn nạn.” Doanh Thiên quả thật rất muốn quay lại nhìn xem bộ mặt của bọn thuộc Guils Master, ngày trước có câu chuyện nàng bạch tuyết và bảy chú lùn, bây giờ có câu chuyện quả bom và bảy thằng đần a!
Quay trở lại v·ụ n·ổ, bảy người quả thực ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, làm sao đánh đánh một lúc đột nhiên p·hát n·ổ?
Không phải đối phương là Sát Thủ sao? Sát Thủ từ khi nào có kỹ năng tự p·hát n·ổ, làm sao ta không biết?
Cũng may lượng HP của bọn họ khá cao, nếu không kết quả giống như hai tên pháp sư cùng một tên mục sư vừa rồi đã trở thành thịt vụn.
Bốn người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Sau đó cùng nhau nở nụ cười đi đến chỗ của ba người bạn đã hi sinh để nhặt lên những trang bị cùng vật phẩm rơi xuống.
Khi người chơi trong Vĩnh Hằng Chi Môn c·hết đi sẽ có ngẫu nhiên tỉ lệ rơi trang bị hoặc vật phẩm họ đang có, đây cũng là lí do nhiều người chạy theo con đường c·ướp g·iết.
“Max, thu hoạch được gì không?” Một gã trong đội đột nhiên nhớ đến cái gì, đối với gã đồng bạn lên tiếng dò hỏi.
“Tất nhiên, ta đã chạm vào hắn cơ mà. Zehahaha…”
…