Chương 24: Chạm trán con quái vật.
Nhà của Mai nằm ở cuối khu hẻm cụt của một con phố nhỏ, gia đình không mấy khá giả nên từ lúc đi học cô đã phải làm thêm ở bên ngoài kiếm thêm chút thu nhập để đỡ đần phần nào, cuộc sống có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu.
Doanh Thiên cùng Diệp Phong đứng ở phía đầu ngõ nhìn lại, lúc này xung quanh khu vực nhà của Mai đã bị cảnh sát phong tỏa hiện trường, người dân chỉ còn cách đứng ngoài xì xào bàn tán.
“Bà có thấy đoạn video đấy không, thứ gớm giếc đó giống như một con chuột thành tinh cực kỳ đáng sợ.” Một người hàng xóm đối với bà bán thịt bênh cạnh trò chuyện.
“Cái bà này, thời đại nào rồi còn chuột thành tinh? Tôi không tin mê tín, có lẽ gia đình nhà cậu Phúc gây thù oán với ai đó chăng.” Bà bán thịt bĩu môi tỏ vẻ không tin, hai tay đúc vào chiếc tạp dề đứng một bên xem cuộc vui.
“Có ai b·ị t·hương không thế?” Một người từ khu phố bên kia hóng hớt chạy sang, ông tìm một người quen trong đám đông rồi gặng hỏi.
“Có, nghe nói thằng Phúc bị cắn xé nát hết mặt mũi. Con Hạnh thì mất nửa người bên trái, cái Mai về muộn may mắn không làm sao… nhưng con bé…” Một người hàng xóm chứng kiến cảnh Mai nhìn thấy bố mẹ mình sau đó ngất đi mà trong lòng nổi lên sự đồng cảm và yêu thương.
“Khổ thế đấy, nhà cậu Phúc từ trước đến nay được lòng bà con lối xóm. Hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, có khi nào là bọn xã hội đen không?” Bà bán thịt nói lên suy nghĩ của mình, càng nghĩ bà càng thấy suy đoán này chính xác.
Xã hội đen, giấu mặt, mặc đồ giả màu đen dạng con chuột, sau khi gây án liền biến mất không chút dấu vết.
Không sai, đích thực là xã hội đen!
Người năm miệng mười, chẳng mấy chốc khu phố ồn ào náo nhiệt một cách lạ thường. Nhưng chẳng có ai vui vẻ khi chứng kiến nhà hàng xóm x·ảy r·a á·n m·ạng như vậy cả.
“Này Thiên, chúng ta tiến lên phía trước xem đi.” Diệp Phong huých vai của Doanh Thiên, thân thể luồn lách qua đám người tiến về phía trước.
Doanh Thiên cũng tò mò hiện trường, hắn lập tức bám đuôi theo sau.
Bây giờ hiện trường đã hoàn toàn xuất hiện trước mắt của hai người, những bức tường với vết xước của móng vuốt sắc bén, những đồ vật trong nhà bị bể vỡ bởi dấu răng chuột, huyết nhục rơi lả tả ở trên mặt đất.
Có lẽ vì chỉ số được hiện thực hóa nên hai người còn tinh mắt nhìn thấy được một chút lông chuột dính ở trên sàn nhà dù bị bụi bẩn cùng máu tươi dính vào.
Hai người định tiến lên xem xét kỹ lưỡng hơn thì bị những cảnh sát ngăn lại, họ đang thi hành nhiệm vụ đo đạc cùng phân tích nên không thể để bất kỳ ai tới gần.
Hơn một tiếng sau, đội cảnh sát rốt cuộc thi hành xong nhiệm vụ của mình và nhanh chóng rời đi, chỉ để lại hiện trường được quây quanh và một lời giải thích: “Mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Về đoạn video chúng tôi nghi nghờ có đối tượng hợp tác chỉnh sửa nên cần điều tra và làm rõ.”
Người dân cũng nhanh chóng tản đi, bởi vì đây rất có thể là một vụ thù oán cá nhân nào đó, chẳng may h·ung t·hủ cũng trà trộn vào nơi này nên tốt nhất không nên ở lâu.
Đêm tối nhanh chóng giáng lâm, khu vực hiện trường chỉ còn lại một cái biển báo động và chiếc đèn tín hiệu màu đỏ khẩn cấp.
Hai bóng đen nhanh nhẹn tiến vào hiện trường, luồn lách qua những phong tỏa và trực tiếp đi vào trong nhà.
“Này, chúng ta làm như vậy liệu có sao không?” Diệp Phong cảm giác hơi sợ sợ, dù sao đối mặt với những điều không biết khiến trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khó chịu.
“Tao đoán nó chưa đi đâu, bọn Chuột sẽ không di chuyển thường xuyên nếu như không đến đường cùng.” Doanh Thiên tất nhiên cũng không phải loại dũng cảm gì, nhưng chỉ số hiện thực hóa để hắn tự tin hơn một chút.
“Tìm chỗ trốn đi, khi nào tao hô thì ra ngoài.” Doanh Thiên nói khẽ, bây giờ là lúc nửa đêm nên lũ Chuột chắc chắn sẽ ra ngoài kiếm ăn, nhưng với tập tính nhút nhát thì bọn nó sẽ rút ngay khi ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Diệp Phong lấy ra một chiếc chăn mỏng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, phía bên ngoài bôi gia vị cùng nước sốt của thức ăn khiến cho mùi thơm hướng bốn phương tám hướng khuếch tán.
Doanh Thiên tiến vào trạng thái Tiềm Hành, với chỉ số cùng tình trạng sức khỏe hắn có thể tàng hình liên tục trong nửa tiếng nếu như tập trung.
Căn nhà lần nữa trở lại sự yên tĩnh vốn có của nó, thi thoảng phía bên ngoài truyền đến tiếng của những con chim lợn đi săn mồi vào ban đêm khiến cho sống lưng lành lạnh.
Mười phút… mười lăm phút… hai mươi phút.
Cạch!
Rốt cuộc h·ung t·hủ đã xuất hiện, Doanh Thiên dường như không thể tin vào mắt của mình khi chứng kiến thứ sinh vật tởm lợm và gớm giếc kia trong tầm gần như thế này.
Một con chuột với chiều dài lên đến 1m7 và thân hình thô kệch nặng nề, bộ lông màu đen kịt hơi bết cùng hai chiếc răng cửa sắc nhọn có thể gặm nhấm tất cả mọi thứ, kể cả sắt thép!
Doanh Thiên từng thấy ảnh một con chuột lang nước(capybara) lớn nhất thế giới được phát hiện thông qua internet với chiều dài 1m35 và nặng tới 80kg.
Phải biết kích thước lớn đồng nghĩa với chúng cần tiêu thụ lượng thức ăn tương đối, nếu như không xử lý con chuột trước mặt này rất có thể nhiều nhà dân nữa sẽ g·ặp n·ạn tương tự.
Doanh Thiên đã gần hết thời gian sử dụng Tiềm Hành, cảm giác được ngực càng ngày càng nhói đau buộc hắn phải nhanh chóng kết thúc, những bước di chuyển chậm chạp, con dao rọc giấy được cầm sẵn ở trong tay sẵn sàng cho thứ quái vật trước mặt một kích chí mạng nếu như đủ tầm với.
Một bước… hai bước… ba bước…
Chính là lúc này, Doanh Thiên đâm con dao rọc giấy về phía trước ngay thẳng bụng của con quái vật, hắn không dám tiến đến quá gần do sợ bị phát hiện bởi linh giác cùng khứu giác nhạy bén của đối phương.
Phốc!
Hắn cảm giác tay của mình đâm vào một tấm thảm vững chắc với nhiều lớp đan vào nhau, độ sâu của con dao rọc giấy không đủ để gây được v·ết t·hương chí mạng cho đối phương.
“Chít chít.” Chuột Đen rít gào đinh tai nhức óc, âm thanh như muốn xuyên phá cánh cửa sổ đã được đóng chặt bằng nhiều lớp.
“Ra đi Phong, một mình tao không đủ sức.” Doanh Thiên đối với Diệp Phong lên tiếng, bởi vì sử dụng tiềm hành khiến cho tình trạng cơ thể bây giờ hư nhược hơn rất nhiều.
Diệp Phong từ trong góc chui ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chuột Đen đang đứng lù lù ở trước mặt. Lông tơ cậu dựng thẳng đứng, bản năng sợ hãi dâng trào khi đối diện với hai con mắt đỏ ngầu như máu của con quái vật.
“Chiến thôi.” Doanh Thiên là người bình tĩnh nhất lúc này, hắn cầm con dao rọc giấy ở trong tay với tư thế sẵn sàng.
“Chiến Hữu!” Diệp Phong khẽ quát, một cái lỗ đen xoay tròn xuất hiện ở ngay giữa ngôi nhà kèm theo khí tức ngột ngạt.
Con Chuột thành tinh dường như nhận ra không ổn, linh giác của nó đang điên cuồng cảnh báo nguy hiểm, không chần chờ một chút nào liền quay đầu bỏ chạy.
Nhưng hai người sao để nó toại nguyện? Diệp Phong đã chú ý đến nhất cử nhất động của con quái vật, khi nó quay đầu chạy hắn liền tiến đến ôm chiếc đuôi bằng hai tay của mình và dùng sức kéo ngược lại.
“Chít chít.” Chuột Đen nhe chiếc răng sắc nhọn của mình ra đe dọa, bốn chân không ngừng cào cào phía trên mặt đất tạo nên âm thanh kẹt kẹt ghê tai.
Bành!
Diệp Phong cầm trong tay chiếc bàn gỗ đập xuống thanh âm trầm và nặng.
“Kết thúc nhanh đi, nếu như có người đến sẽ không hay.” Doanh Thiên ra hiệu, hắn hất hất ra hiệu cho cậu bạn thân nhặt con dao rọc giấy ở dưới đất lên và nhanh chóng kết liễu con quái vật gớm giếc.
Nhưng Diệp Phong có vẻ không muốn làm như vậy, cậu liên tục dùng bàn gỗ đập vào trên người Chuột Đen cho đến khi bàn gỗ vỡ vụn thành từng mảnh. Chưa dừng lại, cậu tiếp tục nhặt những mảnh vỡ sắc bén đâm về con quái vật.
Chuột Đen hai mắt hiện rõ sự sợ hãi nhưng thân thể chẳng hề di chuyển về phía trước một chút nào. Sàn nhà đã xuất hiện những vết cào xước rõ rệt hơn rất nhiều.
Phốc!
Phốc!
Diệp Phong càng đánh càng hăng, cậu đã hoàn toàn quên đi nỗi sợ của mình với con quái vật đen kịt ở trước mặt. Con quái vật có thể dễ dàng xé nát một người trưởng thành với bộ móng sắc bén và những cái răng chắc khỏe.
Đáng tiếc, nó gặp phải ‘người chơi’!
Với lượng chỉ số được hiện thực hóa, sức mạnh của hai người đã vượt qua mức cực hạn của nhân loại từng được ghi chép. Quan trọng hơn Chuột Đen có trí thông minh thấp nên ngoài kêu gào trong sự sợ hãi nó không giữ được bình tĩnh để cắn trả lại.
Nên nhớ đây là hiện thực không phải trong game, chỉ cần trúng một cú cắn trực diện thì bất kỳ ai cũng sẽ ôm hận mà c·hết. Cho dù là hai người bọn họ cũng không ngoại lệ, thân thể tuy đã được cường hóa nhưng không có nghĩa là kim cương bất hoại.
Chính vì vậy Doanh Thiên mới không dám tiến lại gần phần đầu của con quái vật, mặc dù nhanh chóng kết liễu nhưng cũng quá mức nguy hiểm.
Phanh!
Phanh!
Những âm thanh trầm ổn cuối cùng vang lên, con Chuột Đen với những v·ết t·hương trên cơ thể nằm im lìm trên mặt đất, c·hết đến không thể c·hết thêm.
“Bây giờ chúng ta làm gì với xác của nó?” Diệp Phong dần dần bình tĩnh trở lại, hai tay của cậu đỏ bừng vì vừa ‘hoạt động’ cực nhọc.
“Thông báo với bên phía cảnh sát đi, dù sao việc này cũng không ẩn giấu được lâu. Tất cả mọi người biết trước thì sẽ đề phòng được phần nào.” Doanh Thiên suy nghĩ một chút rồi lên tiếng, hắn cảm giác được chuyện này sẽ sớm được chính phủ công bố, tuy loạn một chút nhưng cũng còn hơn là sống trong sự lo sợ suốt đời.
Dứt lời, hai người xử lý một chút hiện trường sau đó rời đi trong màn đêm đen. Đi qua đồn cảnh sát hai người vứt vào một tờ giấy có ghi nội dung cần thiết và rời đi với bộ đồ bịt kín mít, hoàn toàn không có một động tác thừa thãi.
Màn đêm… đã từng thật yên tĩnh.
Nhưng bây giờ, màn đêm… trở nên đáng sợ.
Mọi chuyện… đã bắt đầu!