Chương 23: Thần rừng xuất hiện, vụ án kinh hoàng.
Bên này cuộc chiến đấu của Libel và Aubrey đã đi đến hồi kết, đức vua cai trị vương quốc Laura đã bại hoàn toàn trước sức mạnh khổng lồ của con High Orc!
“Aubrey, ngươi đã bại! Nể tình chúng ta đã từng quen biết, không muốn c·hết thì giao ra bí mật khởi nguyên.” Libel vung mạnh cự phủ ở trong tay, âm thanh ồm ồm vang vọng mỗi tấc không gian.
Libel khá khôn khéo khi trong hình dạng của một con Orc ngờ ngệch, gã đã giáng cho Elf một đòn tâm lý ngay vào lúc này – đức vua của các ngươi bại bởi ta.
Chỉ một câu nói khiến cho những Elf đang hừng hực khí thế chiến đấu chợt sững lại, ánh mắt quay sang nhìn đức vua của mình.
Đức vua Aubrey đang bị Libel dẫm ở dưới chân hoàn toàn không có sức lực chống cự, những v·ết t·hương trên cơ thể ngài không ngừng to ra, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
“Không, đức vua!” Vô số Elf kêu rên trong sự tuyệt vọng và đau đớn, nhưng sự đau đớn nhất đối với bọn họ có lẽ không phải những v·ết t·hương ở trên cơ thể mà là biểu tượng tinh thần. Biểu tượng tinh thần – đức vua Aubrey vĩ đại đã bị kẻ địch dẫm ở dưới chân, vương quốc bị xâm lăng, dân chúng bị tàn sát.
Có lẽ hôm nay là một ngày mà con dân Elf của vương quốc Laura cảm thấy thất vọng nhất, đau đớn nhất và tuyệt vọng nhất. Một đoạn ký ức dần dần trở thành nỗi sợ hãi và ám ảnh xuyên suốt những năm tháng còn lại.
Sự bất tử ư? Thật buồn cười, vẫn có người cho rằng sự bất tử là món quà mà thần linh ban tặng.
Nói đúng hơn sự bất tử là một nỗi đau, sự bất tử là một loại nguyền rủa độc ác nhất. Hôm nay cho dù không bị đám Goblin và Orc g·iết thì tâm bọn họ cũng đ·ã c·hết.
Doanh Thiên cũng ngoái đầu nhìn lại, hiệu ứng Vũ Điệu Vừa C·hết Chóc vừa kết thúc nên hắn tranh thủ rời xa cuộc hỗn chiến để quan sát tình hình.
“Aizzz.” Một tiếng thở dài truyền đến, cả khu rừng bỗng nhiên yên lặng đến lạ thường.
Những con Goblin đang điên cuồng chiến đấu tựa hồ cảm nhận được một đôi mắt đang nhìn chằm chằm, hai tai buông bỏ v·ũ k·hí, thân thể như bùn nhão dính ở một chỗ không hề nhúc nhích.
Tộc người lùn Dwarf có chút không hiểu, bọn họ còn đang định thúc giục đám Goblin nhanh chóng tiến công thì bị những con Orc khổng lồ bao bọc về phía đằng sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sinh vật đang tiến đến từ cuối khu rừng.
Một con nai vàng với cặp sừng vượt quá kích cỡ đang chầm chậm bước đến từ cuối khu rừng, khuôn mặt già nua cùng chiếc bờm màu trắng chạm đến mặt đất, đôi mắt hiện rõ sự cơ trí và bao dung.
“Thần rừng Laura, ngài đến đây làm gì?” Libel nhíu mày nhìn lại, cự phủ ở trong tay gã được nắm chặt đến mức có thể nghe thấy tiếng cót két nhè nhẹ vang lên.
“Dừng lại đi!” Thần rừng Laura mở miệng nói tiếng người, âm thanh ẩn chứa sự uy nghiêm cùng ra lệnh không thể chống lại.
“Dựa vào cái gì thưa ngài? Chẳng phải ngài đã nói không tham dự vào c·hiến t·ranh giữa các tộc hay sao?” Libel cắn răng lên tiếng, ngữ khí vẫn cực kỳ bình tĩnh và tỉnh táo.
“Đúng vậy, mạnh được yếu thua là quy luật tự nhiên. Nhưng…” Nói đến đây, đôi mắt sáng như đuốc của Thần rừng Laura nhìn chằm chằm vào Libel cùng lũ Goblin khiến cho bọn họ cúi c·hặt đ·ầu của mình, không dám đối mặt.
Bọn họ hiểu Thần rừng Laura nói về cái gì! Nhưng mọi chuyện đã đến bước này, rút lui là điều không thể nào.
“Laura, lâu rồi không gặp.” Một âm thanh khác vang lên từ phía cuối khu rừng, con sói trắng với bộ lông bạc uy vũ và cái nhìn sắc bén dần dần xuất hiện trước mắt của mọi người.
“Moro, nơi này là Laura. Ngươi đến đây làm gì?” Hai con mắt của thần rừng Laura híp lại thành vòng nguyệt nha, sát cơ dần dần nổi lên.
Thần rừng cũng có tôn nghiêm riêng của mình, nếu như có Thần rừng khác xâm nhập lãnh thổ khi chưa có sự cho phép thì đó sẽ là sự khiêu khích và coi thường.
“Laura, ngươi vẫn nóng tính như ngày nào. Ta đến đây xem cuộc vui thôi, thuận tiện trợ uy cho đàn tiểu yêu.” Thần rừng Moro nhếch cái miệng đầy những chiếc răng sắc bén của mình ra và lên tiếng một cách thản nhiên.
Libel cùng thủ lĩnh Goblin trong lòng dần dần bình tĩnh lại, một trong những lí do bọn hắn dám công chiếm Tiên Tộc Elves là do có Moro đứng ở phía sau làm hậu thuẫn. Nếu không có một ngàn cái mạng cũng không đủ cho Laura g·iết.
[Thần rừng Laura lv99.]
[HP: ???]
[Sát thương vật lý: ???]
[Phòng ngự vật lý & phòng ngự ma pháp: ???]
[Kỹ năng: ???]
---
[Thần rừng Moro lv99.]
[HP: ???]
[Sát thương vật lý: ???]
[Phòng ngự vật lý & phòng ngự ma pháp: ???]
[Kỹ năng: ???]
---
Doanh Thiên có chút kh·iếp sợ khi nhìn thấy thông tin trước mặt của mình, có lẽ level của hắn khá thấp nên không xem được chỉ số chi tiết hai vị đại lão này nhưng lv99 đã đại biểu cho tất cả.
Vô địch!
Ở trong rừng rậm Laura này, Thần rừng Laura chính là tồn tại vô địch!
“Moro, ta nhắc lại lần nữa. Nơi là Laura!” Cơn thịnh nộ của Thần rừng Laura giống như núi lửa sắp phun trào, bất cứ lúc nào cũng có thể nhấn chìm tất cả mọi người.
Ngoại trừ Moro đang đứng tại chỗ, tất cả mọi người cảm giác được cổ họng của mình bị ai đó bóp chặt hít thở không thông.
“Mạnh, quá mạnh!” Doanh Thiên sợ hãi, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được mình nhỏ bé đến đáng thương. Cho dù đối mặt con trùm trong phó bản hoặc Soul thì ít nhất hắn còn dám đánh một trận.
Nhưng đối mặt là Thần rừng… “Không thể kháng cự” là bốn từ diễn tả chính xác nỗi sợ hãi đang dâng trào này.
“Ta biết đây là Laura, nhưng ta dám đến đây thì ngươi phải cân nhắc cho kỹ.” Moro không hề có một chút sợ hãi, đôi mắt sắc bén như đang khiêu khích Thần rừng Laura.
Ào…ào…ào.
Ào…ào…ào.
Một cơn cuồng phong thổi đến khiến cho đống phế tích của vương quốc bị cuốn thành vòng xoáy khổng lồ, khói bụi hòa cùng khói lửa tạo thành bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ.
Laura di chuyển chậm rãi đến chỗ của Moro, dưới mỗi bước chân của thần rừng có một bông hoa xuất hiện rồi nhanh chóng héo úa, khí thế khổng lồ như một tòa núi lớn đè nặng lên tất cả mọi người.
[Bạn đã đi vào lĩnh vực của Thần rừng Laura.]
[Lĩnh vực thần linh: +200% sát thương nhận vào, -99% chỉ số cơ bản, -50% sát thương kỹ năng.]
???
Doanh Thiên cảm giác cơ thể mình nặng nề, hai chân cứng đờ đứng tại chỗ.
Phốc!
-99999.
[Bạn đ·ã c·hết, bắt buộc log out.]
[Trong vòng 24h không được log out.]
Doanh Thiên tỉnh lại với khuôn mặt ngơ ngác, hắn không hiểu vì sao Laura lại ra tay với Moro một cách dễ dàng như vậy. Đến trình độ Thần rừng như bọn họ, mỗi lần giơ tay giấc chân đều mang theo lực lượng khủng bố. Cái gì Elf, cái gì Goblin đều là sâu kiến!
“Không đúng, bình thường một vị Thần rừng đã khó xuất hiện, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện hai cái.” Hắn đưa tay lên cằm suy nghĩ, trong đầu không ngừng gắn kết các tin tức với nhau.
“Chẳng nhẽ là bức thư kia?”
“Thôi, về nhà đã.”
…
Về đến nhà đã là lúc chiều, Doanh Thiên mở điện thoại ra thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Diệp Phong, hắn lập tức gọi lại.
“Có chuyện gì thế?” Doanh Thiên hờ hững hỏi, tay của hắn vẫn đang cầm chiếc giày đang tháo dở.
“Mày còn nhớ cái Mai học cùng lớp mình năm ngoái không.” Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của Diệp Phong.
“Nhớ, mày với nó cưới à?” Doanh Thiên lập tức trêu chọc, trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh cô gái với mái tóc hơi ngố và cặp kính tròng to tròn.
“Cưới em gái mày. Nhà của nó xảy ra chuyện, hơn nữa cảnh sát điều tra hung khí g·iết c·hết n·ạn n·hân chính là răng.”
“Răng? Răng người sao?”
“Không, răng chuột. Đoạn video vẫn chưa được công bố, nhưng tao nghĩ đám quái vật ở trong game cũng được hiện thực hóa ra ngoài rồi. Cứ theo đà này những con trùm cũng sẽ xuất hiện sớm thôi.”
“Cái gì?” Doanh Thiên thấy lông tơ của mình dựng đứng, hắn chưa từng suy nghĩ chuyện này cũng sẽ xảy ra.
Như vậy, khi thế giới bước vào kỷ nguyên của sức mạnh. Thứ g·iết c·hết nhân loại không phải lòng tự đại và đố kỵ thì chính là lũ quái vật hùng mạnh đang ẩn giấu ở trong bóng tối! Hắn nuốt nướt bọt, cảm giác chuyện này giống như một giấc mơ tồi tệ.