Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chỉ Muốn Làm Cái Sát Thủ Hợp Cách.

Chương 20: Thí nghiệm điên rồ.




Chương 20: Thí nghiệm điên rồ.

Mười lăm phút sau, một chiếc xe hơi hãng H đời cũ đã đỗ ở trước cửa nhà của Doanh Thiên. Diệp Phong từ bên trong bước ra với bộ quần áo cộc mát mẻ cùng cá tính, người còn chưa tới nhưng âm thanh đã tới: “Ra đón tao nhanh.”

“Đến rồi đến rồi.” Doanh Thiên vội vàng chạy ra đón tiếp, sau đó chờ Diệp Phong đi vào mới cẩn thận ngó nghiêng xung quanh rồi đóng chặt tất cả cửa sổ cùng cửa ra vào.

“Mày bị dở à? Trời thì nóng lại đi đóng cửa sổ vào, mở ra đi.” Diệp Phong có chút tức giận trách cứ, thân hình cứ thế ngồi xuống chiếc ghế sofa đã cũ kỹ một cách thoải mái và tùy tiện giống như đây là nhà của mình vậy.

“Đợi chút nữa mở sau, tao có một chuyện quan trọng cần thông báo đây.” Doanh Thiên không để ý đến những điều đó, dù sao đối phương cũng là một trong những người bạn ít ỏi đã từng giúp đỡ khi hắn khó khăn nên hắn vô cùng trân trọng và biết ơn.

“Chuyện gì mà mặt mày nghiêm trọng dữ vậy?” Diệp Phong bán tín bán nghi, hắn đã từng thấy biểu cảm như vậy của cậu bạn thân vào lúc nghe tin bố mẹ ở dưới quê suýt nữa không qua khỏi nên thần sắc không khỏi ‘chú ý’ hơn mấy phần.

“Mày có nghĩ Vĩnh Hằng Chi Môn là một cái bẫy không?” Doanh Thiên nói ra suy nghĩ trong lòng của mình, sắc mặt của hắn vô cùng nghiêm túc và ngưng trọng.

Phốc… ha ha ha.

Diệp Phong phì cười một tiếng, hắn cứ tưởng cậu bạn thân nói về điều gì ghê gớm lắm. Hóa ra chỉ là một vấn đề ở trong game nên đã không nhịn được bật cười.

“Làm sao? Bẫy gì?” Diệp Phong vừa cười vừa nói.

“Nhìn này.” Doanh Thiên biết điều này thật khó tin đối với tất cả mọi người, việc hắn cần làm là bày ra bằng chứng bằng cách thi triển Tiềm Hành.

“Tiềm Hành!”

Trước sự kinh ngạc cùng hoảng sợ của Diệp Phong, Doanh Thiên thân thể dần dần nhạt nhòa sau đó hoàn toàn biến mất giữa căn phòng, một chút dấu vết cũng không để lại.

Nếu như không phải có tiếng cửa mở thì Diệp Phong sẽ cho rằng Doanh Thiên đã dùng một mánh khóe nào đó để chạy ra ngoài, nhưng cánh cửa hoàn toàn vẫn đóng và không có một âm thanh nào vang lên.

“Thiên, Thiên, mày đâu rồi?” Diệp Phong có vẻ sợ hãi, cậu vội vàng bật dậy khỏi chiếc ghế sofa và lớn tiếng gọi.

“Im lặng một chút, tao vẫn ở đây.” Doanh Thiên thoát khỏi tiềm hành, thân thể của hắn xuất hiện ở trước mắt của Diệp Phong, vẫn là vị trí cùng tư thế đó như chưa từng có chuyện gì xảy ra.



“What the f*ck, rốt cuộc có chuyện gì? Làm sao mày làm được?” Diệp Phong hô hấp trở nên dồn dập, thần kỹ… thần kỹ a!

Có thần kỹ này, hắn tin rằng bất luận nữ thần trường học hay cái gì đại minh tinh đều sẽ được cho vào bộ sưu tầm ảnh k·hỏa t·hân.

Doanh Thiên cũng không giấu diếm chuyện hiện thực hóa kỹ năng, còn về thiên phú trong game hắn tạm thời không nói ra.

“Thật điên rồ, chuyện này… cũng mẹ nó quá khó tin đi?” Diệp Phong xổ một câu nói tục. Xoa xoa thái dương trong sự đờ đẫn và khó hiểu, hắn cần một chút thời gian để tiêu hóa đống tin tức này.

“Mày thử thực hiện kỹ năng xem.” Doanh Thiên có chút tò mò, không biết kỹ năng mà Diệp Phong định thi triển là gì.

“Được!” Diệp Phong ánh mắt cũng toát lên sự tò mò cùng hưng phấn, nếu như thành công… nếu như thành công…

[Chiến Hữu: Triệu hồi chiến mã trong khoảng cách 2m xung quanh bản thân. Cả hai nhận được một lá chắn tồn tại trong 5s chặn tất cả các sát thương từ mọi nguồn. Delay 120s, mỗi lần sử dụng mất 20MP.]

Đây chính là kỹ năng của chức nghiệp Thánh Kỵ Sĩ mà Diệp Phong có được khi đạt lv10, kỹ năng để hắn cười ha hả như một tên điên ở giữa tân thủ thôn.

“Chiến Hữu.” Diệp Phong đứng thẳng, hai chân rộng bằng vai sau đó quát nhẹ một tiếng.

Ở chính giữa căn phòng, một luồng khí tức kỳ bí mà ngột ngạt chỉ chợt lóe lên rồi biến mất nhưng cả hai người đều rõ ràng cảm nhận được, cổ của bọn họ như bị thứ gì đó bóp nghẹt đến nỗi không thở được.

Sợ hãi, hưng phấn là cảm xúc của hai người bọn họ vào giờ phút này!

“Thành… thành công?” Diệp Phong không tin vào hai mắt của mình, tay phải vỗ vỗ nhẹ lên mặt xem có phải đang nằm mơ không.

“Đúng vậy, thành công. Nhưng tại sao không triệu hồi được?” Doanh Thiên nghiêm nghị đáp lời, hắn cũng rất muốn hô một câu ngưu bức nhưng không phải ở thời điểm này.

“Tao cũng không biết, đợi một chút nữa thử lại.” Diệp Phong ngây ngô trả lời, tin tức này đối với hắn quá mức bất chợt cùng vui mừng nên tâm trí trong chốc lát giống như một đứa trẻ đang chờ mẹ đi chợ về.

2 phút rất nhanh trôi qua, Diệp Phong bắt đầu triệu hồi chiến hữu một lần nữa dưới sự trông chờ của Doanh Thiên, cả hai vô cùng tập trung.



“Chiến Hữu!” Diệp Phong làm dáng như vừa nãy, luồng khí tức kia lại xuất hiện nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc rồi biến mất như là ảo giác của hai người để cho bọn hắn có chút khó hiểu.

“Chẳng nhẽ động tác của tao làm sai?” Diệp Phong nhíu mày suy nghĩ, hắn vẫn cảm giác như thiếu thiếu thứ gì đó.

Đúng rồi, kiếm… là kiếm.

Một thánh kỵ sĩ quan trọng nhất là v·ũ k·hí và chiến hữu.

“Thiên, mày có cây kiếm sắt nào không?” Diệp Phong gặng hỏi, hắn đã không thể bình tĩnh nếu như suy đoán của mình là sự thật.

“Dùng tạm chổi đi!”

“???”

...

“Chiến Hữu!” Diệp Phong tiếp tục tạo tư thế khi triệu hồi thú cưỡi của mình, trong tay hắn cầm một cây chổi quét nhà do cậu bạn thân cho mượn.

Ào…ào…ào.

Ào…ào…ào.

Chính giữa căn phòng ngay lúc này, một dòng xoáy năng lượng nhỏ bé bằng ngón tay đang không ngừng xoay tròn, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được dòng xoáy đang to ra một cách chậm rãi.

Hí…

Trong dòng xoáy năng lượng truyền ra một âm thanh như ngựa hí, rốt cuộc chiến hữu của Diệp Phong cũng chịu xuất hiện rồi.

Một con ngựa với bộ lông đỏ rực như lửa, thân hình rắn chắc cùng bốn vó lực lưỡng đang vui mừng cọ sát vào tay của Diệp Phong, chiếc đuôi không ngừng phe phẩy. Đáng tiếc màu sắc có nó khá mờ nhạt, đoán chừng Diệp Phong còn chưa thành thạo với kỹ năng này ở thời điểm hiện tại và lượng MP của cậu ta không đủ.



Quả nhiên chưa được một phút, hư ảnh con ngựa đã biến mất cùng dòng xoáy như chưa từng xuất hiện, Diệp Phong cũng ngồi xuống ghế sofa thở hồng hộc.

Doanh Thiên biết nhiều hơn Diệp Phong nên hắn nhanh chóng đưa ra phán đoán của mình.

Đầu tiên kỹ năng được hiện thực hóa ngoài đời sẽ kéo dài vô hạn, Tiềm Hành của hắn có thể ẩn thân liên tục hai ba ngày nếu đủ khả năng.

Khả năng ở đây tất nhiên là thể lực giống thanh MP trong game. Cách duy nhất nâng cao thể lực là rèn luyện cơ thể để phát triển tính dẻo dai.

Thứ hai chỉ số được hiện thực hóa không hoàn toàn, ít nhất bây giờ Doanh Thiên cảm thấy như vậy. Lực lượng của hắn ở trong game không nhỏ, đủ để nâng một tảng đá nặng mấy trăm cân nhưng ở hiện thực lại không thể nâng tảng đá mấy chục cân, đây là điều khác biệt.

Cũng có thể do cơ thể còn chưa quen việc thích ứng với nguồn sức mạnh này, cũng có thể do chỉ số thừa hưởng chỉ chiếm một phần nào so với trong game.

“Chỉ số của mày là bao nhiêu?” Doanh Thiên đột nhiên quay sang hỏi Diệp Phong.

“Không nhớ, HP chừng mấy nghìn, t·ấn c·ông phòng thủ không đến ba trăm thì phải.” Diệp Phong cũng không nhớ chỉ số của mình, hắn trả lời với một con số ước lượng sau đó giật mình: “Mày đừng nói chỉ số cũng có thể hiện thực hóa đấy nhé?”

“Nãy giờ mày để mấy lời của tao ở ngoài tai à.” Doanh Thiên trừng trừng mắt, hắn đứng dậy đi vào trong bếp và lấy ra một con dao.

Chưa kịp chờ đợi Diệp Phong lên tiếng, hắn cầm con dao cứa nhẹ vào lòng bàn tay, kết quả không có chuyện gì xảy ra.

Thử mạnh hơn một chút… vẫn không có.

Mạnh hơn chút nữa… trong lòng bàn tay xuất hiện một vệt đỏ kéo dài nhưng làn da vẫn lành lặn.

Xoèn…xoẹt.

Doanh Thiên dùng một lực mạnh hơn nữa, ma sát giữa con dao và lòng bàn tay vang lên bằng âm thanh giống như hai thứ kim loại va vào nhau.

“Độ cứng của thân thể cũng được nâng cao khá rõ rệt, nếu như tiếp tục phát triển e rằng đến v·ũ k·hí nóng cũng không cần sợ.” Doanh Thiên phán định kết quả, đối với chuyện này hắn quả thực không vui vẻ nổi.

Bởi vì sao ư?

Lý do rất đơn giản, thế giới này rất nhiều người cực đoan! Chỉ một lý do đơn giản cũng đủ để thế giới cùng rất nhiều người e sợ…

Hai người tiếp tục làm rất nhiều thí nghiệm, mãi đến tận đêm khuya Diệp Phong mới lái xe trở về nhà, Doanh Thiên nằm trên ghế sofa ngủ th·iếp đi lúc nào không hay.