Chương 19: Diệp Phong.
Thời gian trong Vĩnh Hằng Chi Môn (The Gate Of Eternity) trôi qua nhanh gấp đôi thế giới thực tại nên hắn hoàn toàn không cần lo lắng về việc chậm trễ cuộc phiêu lưu của mình.
Nhà của những người Elf nhỏ hơn so với con người, nó được làm khá đơn giản và không cầu kỳ. Nguyên liệu được lấy từ những cây cổ thụ lâu năm và được xây dựng dựa trên ma pháp nên nó cực kỳ cứng rắn, cho dù có trải qua một ngàn năm thì những dấu hiệu mục rữa cũng khó mà xuất hiện.
“Dũng sĩ, mời dùng bữa.” Angel từ trong phòng bếp bưng ra một chút hoa quả cùng với đồ ăn làm từ thực vật, Elf không ăn các loài động vật bởi vì một số lý do nào đó.
“Cảm ơn cô, cháu không khách sáo đâu nhé.” Doanh Thiên cầm quả táo chín mọng lên cắn một miếng, cảm nhận được vị ngọt đang thấm nhuầm vào yết hầu khiến cho tâm tình của hắn thoải mái hơn rất nhiều.
“Những quả táo này…” Doanh Thiên lập tức nhận ra điều khác thường, hắn dường như cảm nhận được một dòng nước ấm đang chảy khắp ngõ ngách của cơ thể mình, thật kỳ diệu và khó tả.
“Đúng vậy, những quả táo ẩn chứa một chút ma lực do môi trường xung quanh.” Angel nở nụ cười tự hào, vương quốc Laura mà bọn họ đang sống được nữ thần ban cho một nguồn ma lực dồi dào và tinh khiết. Chính vì vậy đến những quả táo cắn dở cũng mang một nguồn ma lực nhất định.
“Quả nhiên những pháp sư vĩ đại trong dòng sông lịch sử đều bắt nguồn từ người Elf, một chủng tộc nhỏ bé nhưng không tầm thường.” Doanh Thiên làm ra vẻ kinh ngạc, âm thanh của hắn không lớn nhưng Angel nghe xong mặt mũi càng tràn ngập niềm tự hào.
Đúng vậy, Elf là những pháp sư vĩ đại nhất trên đại lục này.
Bởi vì bọn họ ‘phù hợp’ với ma pháp hơn bất kỳ một chủng tộc nào khác. Bọn họ sinh ra là để sử dụng ma pháp…
“Chúng ta có thể nói chuyện về Elf một chút được không, những Elf làm thế nào để phân chia cấp bậc. Dựa trên nguồn ma lực hay tuổi tác?” Doanh Thiên nổi lên sự hứng thú, hắn tò mò hỏi một câu.
Với 40% độ thiện cảm từ các Elf và có ân cứu mạng con gái của mình, Angel không hề nghi ngờ Doanh Thiên là một kẻ xấu với những ý đồ nên đã thành thật trả lời.
Doanh Thiên cùng Angel nói chuyện rất lâu, hắn hỏi cô trả lời. Đôi khi Angel thắc mắc về thế giới bên ngoài bởi vì những Elf nữ thường làm nội trợ và không phải tham gia c·hiến t·ranh nếu không cần thiết. Chính vì vậy nên rất nhiều Elf đến lúc c·hết đi vẫn không nhìn thấy màu sắc thế giới bên ngoài, thứ duy nhất họ quen thuộc mà một mảnh rừng rậm với màu xanh ẩn chứa nguồn sinh cơ dồi dào.
Mãi đến tận đêm khuya, Doanh Thiên định bước lên gác xép để ngả lưng sau một ngày dài mệt mỏi thì hắn nhìn thấy bầu trời đêm huyền bí cùng những ngôi sao sáng lấp lánh, trong lòng đột nhiên xuất hiện sự cô đơn.
“Đi dạo một chút rồi log out vậy.” Hắn thầm nhủ.
Vương quốc Laura lộng lẫy tráng lệ với những tòa cung điện to lớn giờ đây cũng đóng cửa tắt đèn, cả khu rừng chở rơi vào trong yên tĩnh đến đáng sợ.
Cánh rừng thông khẽ xì xào trước cơn gió nhẹ, những con đom đóm như những chấm vàng dày đặc xếp thành một hàng dài không biết bay về nơi nào, ngay cả mặt nước cũng trở nên tĩnh lặng dưới màn đêm đen kịt này.
“Thật yên bình…” Doanh Thiên nằm ngả mình ở trên đám cỏ xanh, nhắm mắt và tận hưởng bầu không khí này.
[Vương Miện Tinh Linh : +100 danh vọng, +5% may mắn, +25% hảo cảm từ những người Elf.]
[Giới thiệu: Vương Miện Tinh Linh được một Elf vĩ đại làm từ cỏ ba lá tượng trưng cho sự may mắn và hy vọng.]
[Cánh Cổng Elves: Triệu hồi một cánh cổng xuyên toa đến nơi cư ngụ của những Elf gần đó. Sau khi sử dụng Vương Miện Tinh Linh sẽ biến mất vĩnh viễn, hảo cảm Elf đối với bạn sẽ trở về mặc định.]
Hắn lấy ra một chiếc vương miện được bện từ cỏ ba lá, thật tinh xảo và cứng rắn. Dường như người Elf làm ra chiếc vòng này đã gia trì ma lực lên trên nên độ cứng rắn của nó không hề thua kém bất kỳ vật liệu nào.
Doanh Thiên có chút thất vọng, hắn đã mong chờ một trang bị với những dòng thuộc tính từ một nhiệm vụ độ khó cấp A, nhưng sự thật thì… Cũng may 5% may mắn khiến cho tâm trạng của hắn phần nào được an ủi.
…
Doanh Thiên bước ra từ CAPSULE, vẫn như mọi lần hắn cùng ông chú tán gẫu một chút sau đó ghé qua chợ mua ít thức ăn lót dạ. Cuộc sống như thế này của hắn đã kéo dài mấy năm nay kể từ khi lên thành phố học.
Tiền mua dụng cụ, tiền sinh hoạt cùng nhiều khoản chi phí khác khiến cho chất lượng những bữa ăn của hắn càng ngày càng đi xuống. Có đoạn thời gian hắn ngán mì tôm đến mức chỉ cần ngửi thấy mùi đã kém chút n·ôn m·ửa.
“Đường về nhà hôm nay sao lại nhanh như vậy?” Doanh Thiên nhận thấy sự khác thường, hàng ngày hắn phải mất mười đến mười lăm phút từ quán CAPSULE để trở về nhà.
“Chẳng nhẽ…” Doanh Thiên trong lòng dường như đã có đáp án, hắn nhún chân nhảy lên một cái.
Kết quả để hắn kinh ngạc đến há hốc mồm, bởi vì độ cao hắn vừa nhảy đạt đến hơn hai mét, sắp sửa chạm đến ngưỡng cửa của một vận động viên xuất sắc nhất thế giới.
Không những kỹ năng mà ngay cả chỉ số cũng được hiện thực hóa, hắn cảm thấy chuyện này thật điên rồ, ngày mà Trái Đất lật sang một trang mới đã dần đến gần.
Ngày mà công nghệ không còn chiếm ưu thế, ngày mà những v·ũ k·hí nóng của các quốc gia không còn là mối đe dọa liệu rằng thế giới này sẽ đi về đâu.
“C·hết tiệt, rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy.” Doanh Thiên trở về nhà với tâm trạng lo lắng, hắn không thèm đếm xỉa đến đồ ăn và bắt đầu lướt dạo các diễn đàn.
Không có!
Hoàn toàn không có một chút dấu vết nào!
Diễn đàn vẫn hoạt động rất sôi nổi, người chơi vẫn chém gió với nhau bằng những câu chuyện thú vị xảy ra trong cuộc phiêu lưu. Nhưng không hề có ai nhắc đến vấn đề hiện thực hóa.
Điều này càng làm cho não bộ của Doanh Thiên đau hơn, hắn không hiểu những người chơi này cố tình hay thực chất không biết đến việc này.
“Phải rồi.” Doanh Thiên rút điện thoại từ trong túi quần ra và bắt đầu bấm số, chẳng mấy chốc ở đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói: “Alo.”
“Alo, là tao Thiên đây. Mày có còn chơi Vĩnh Hằng Chi Môn không?”
“Thằng dở này, chính mày là người đã rủ tao chơi trò con khỉ này đó không nhớ sao?”
“Lv của mày là bao nhiêu?”
“15. Vừa lên lúc trưa nay, sao thế?”
“Mày chơi class gì?”
“Đương nhiên là Thánh Kỵ Sĩ, chức nghiệp ẩn mà tao khá may mắn khi có được.” Đầu dây bên kia trả lời với giọng điệu kiêu ngạo, sau đó lại tức giận trách cứ: “Thằng dở này, hôm nay mày làm sao thế?”
“Phong, mày đến nhà tao ngay đi.” Doanh Thiên lập tức cúp máy không cho đối phương từ chối, ánh mắt hơi đăm chiêu.
Chẳng nhẽ việc hiện thực hóa cũng không xảy ra đối với tất cả mọi người?
Không!
Điều này tuyệt đối không thể, Doanh Thiên là một người chơi Lv11 đã có thể hiện thực hóa, một người chơi khác Lv cao hơn không có lý do gì không thể.
Hay là do chỉ số? Bởi vì phẩm chất trang bị vượt trội đã cung cấp cho hắn rất nhiều chỉ số nên việc hiện thực hóa mới xảy ra được.
Cũng không khả thi lắm, Doanh Thiên chỉ nhỉnh hơn đa số người chơi khác chứ không phải tất cả. Hắn tin tưởng nhiều người chơi có chỉ số cao hơn hắn bây giờ rất nhiều. Thôi, chờ Diệp Phong – tên bạn thân của hắn đến sau đó mọi chuyện sẽ được xác thực.