Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 921: Đón dâu thay




Ngoài ra, liên quan tới quy tắc thôn này, Thạch Vạn Lý đã xác nhận "đừng xông vào phòng trống" là thật.

Vậy những điều cấm kỵ khác, ví dụ ban đêm đừng mặc đồ đỏ, ban ngày đừng cài trâm hoa... Hiện tại sư tỷ muội Kiều Từ Quang và Thạch Vạn Lý đều không ở đây, vừa vặn tìm mấy tán tu đến kiểm tra một chút.

Nghĩ đến đây, Vũ Mông tiên tử lập tức truyền âm gọi mấy tên tán tu đuổi theo mình, rời khỏi tòa nhà đi đến chỗ hẻo lánh...

...

Tang thôn.

Bùi Lăng vừa thu thập xong, mở ra cửa sân đã thấy một nô bộc đi tới, khom mình hành lễ, nói: "Công tử, hôm nay là ngày đại hỉ của chủ gia tiểu nhân, kính xin công tử đến uống chén rượu nhạt."

"Được." Bùi Lăng gật đầu một cái, đi theo hắn ta đến nhà trưởng thôn.

Lúc này, toàn bộ trong làng đều giăng đèn kết hoa, khắp nơi treo hồng treo xanh, lộ ra vẻ vui mừng hớn hở.

Chỉ có điều, đèn lồng đỏ chót treo ven đường đều là xương người da người chế thành, ngay cả ngọn nến thiêu đốt trong đó cũng là thi dầu luyện hóa.

Đối với một màn này, Bùi Lăng yên tĩnh đi tới, trên mặt không hề thay đổi chút nào.

Trừ hắn ra, hiện tại còn có rất nhiều thôn dân đi ra từ trong các nhà các hộ, trò chuyện với nhau đi đến nhà trưởng thôn.

Rất hiển nhiên, ở nơi hoang vắng này, uy tín và địa vị của thôn trưởng cực cao, nhi tử của hắn ta kết hôn, toàn thôn đều phải đến chúc mừng.

Chẳng mấy chốc, bảy cây tùng bách đã ở ngay trước mắt.

Lúc này cửa lớn sơn son đã mở rộng, quản gia dẫn theo một nhóm gia đinh nô bộc đứng ở cổng, cười nhẹ nhàng nghênh đón khách đến chúc mừng như nước chảy.

Bùi Lăng đứng trong đám người, trò chuyện với hắn ta hai câu liền đi vào.

Sau khi đi vào bên trong, hắn định tìm chỗ trong góc ngồi xuống, chỉ là vừa vào cửa đã bị đưa tới bàn chủ, sắp xếp vào vị trí khách tôn quý nhất.

Đối với điểm này, chẳng những thôn trưởng ở đây không có ý kiến, thôn dân xung quanh cũng tỏ ra đương nhiên.

Trong lòng Bùi Lăng nghi ngờ đưa mắt nhìn quanh, đã thấy trong tầm mắt đều là một mảnh sắc màu rực rỡ, vui mừng hân hoan, còn có hài đồng chạy tới chạy lui đùa giỡn, la hét muốn nhìn tân nương tử.

Tóm lại, ngoại trừ một vài thân thể người được chế tác từ tài liệu âm phủ bày biện ở bên ngoài, hình như không có khác biệt quá lớn với hôn lễ bình thường.

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, thôn trưởng đột nhiên nghiêng người tới, nói: "Công tử, còn một lúc nữa hôn lễ mới có thể bắt đầu, không biết có bằng lòng gặp hài nhi vô dụng của ta một lần hay không?"

Tân lang?

Hiện tại việc khiến người trong Tang thôn chú ý nhất là hôn lễ này.

Chắc chắn là một trong hai nhân vật quan trọng nhất trong hôn lễ.

Trước lúc tân nương tới có thể gặp một lần, biết đâu có thể tìm ra manh mối gì.

Càng quan trọng hơn là, hiện tại hắn cũng không dám tùy tiện từ chối đề nghị của thôn trưởng này...

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng gật đầu nói: "Được."

Nhưng thôn trưởng nghe vậy cũng không để người gọi tân lang qua, mà xin lỗi nói: "Khuyển tử suy yếu, không tiện ra gió, kính xin công tử đến nội thất."

Nghe lời này, trong lòng Bùi Lăng cảnh giác, lập tức lặng lẽ lấy ra Hư Thiên giới chủng, mới đứng lên theo thôn trưởng đi vào phòng trong.

Chẳng mấy chốc, đi xuyên qua hành lang hẹp dài đến một căn phòng.

Căn phòng kia rất lớn nhưng gần như không có bất kỳ đồ trang trí gì, thậm chí toàn bộ mặt đất, bốn vách tường và trên xà nhà đều điểm vô số thi du đăng.

Mùi thi dầu tràn ngập, vẩn đục không chịu nổi.

Trong tầng tầng ánh nến, một nam tử trẻ tuổi sắc mặt xanh trắng ngồi xếp bằng.

Dáng người nam tử này thấp bé, vẻ ngoài quê mùa, dù hai mắt nhắm nghiền, vẻ hung ác nham hiểm trên mặt vẫn không xóa đi được.

Hắn ta mặc một bộ áo bào tân lang huyết sắc, trên đầu mang theo tạo sa mềm mại, bên tóc mai còn cài một đóa mẫu đơn đỏ chót vừa hái xuống. Bông mẫu đơn kia đang nở rộ, trong cánh hoa tươi đẹp như máu, nhụy hoa màu vàng, thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ phú quý.

Quần áo long trọng như vậy, chẳng những không tăng thêm vẻ rạng rỡ, ngược lại càng lộ rõ vẻ mặt sa sút.

Đối với việc thôn trưởng và Bùi Lăng đến, nam tử trẻ tuổi này không có bất kỳ phản ứng gì, ngay cả con mắt cũng không mở ra.

"Đây chính là khuyển tử." Thôn trưởng nhìn hắn ta khẽ thở dài một cái, giới thiệu với Bùi Lăng, "Hắn ốm yếu từ nhỏ, mấy năm trước lại vì nhiều nguyên nhân, nhiều năm triền miên trên giường bệnh... Chỉ hy vọng sau khi thành hôn, mượn việc vui xung hỉ một chút, có thể chuyển biến tốt."

Bùi Lăng gật đầu một cái, qua loa nói: "Lệnh lang là người hiền ắt được trời giúp, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì."

Thôn trưởng chợt nói với nhi tử: "Đây là công tử."

Bùi Lăng gật đầu thăm hỏi đối phương nhưng vị tân lang này không có bất kỳ phản ứng gì, nếu không phải lồng ngực hắn ta còn chập trùng, gần như khiến người ta cho rằng hắn ta là một bộ thi thể.

"Mời công tử xem." Trong mắt thôn trưởng lộ ra vẻ bi thương, nói, "Dựa theo tập tục, đợi chút nữa khuyển tử phải tự mình xuất phát, đến đó đón dâu."

"Nhưng bệnh của hắn chưa lành, không thể rời khỏi nơi đây."

"Có thể mời công tử giúp đỡ đón dâu thay không?"

Bùi Lăng nghe vậy nhướn mày.