Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 920: Việc hiếu hỉ




Ngay sau đó, nàng lần lượt thay quần áo ăn diện cho phụ mẫu tiểu nữ hài, chỉ có điều phụ mẫu mặc màu hồng nhạt.

Sau khi bận rộn xong, trên trán Khốc Tang bà đầy mồ hôi, nhưng vẫn chỉ huy hai tên tán tu còn lại đỡ tán tu đã ngã xuống lên trang điểm cho bọn họ: "Sinh linh chết trong nhà là của hồi môn."

"Nếu không đưa bọn họ theo, toàn bộ làng sẽ bị nguyền rủa."

Hai tên tán tu còn sống không có bất kỳ dị nghị gì, lập tức làm theo, toàn thôn chịu chịu nguyền rủa hay không cũng không liên quan đến bọn họ.

Bọn họ chỉ lo lắng không làm như vậy, hai người bọn họ cũng sẽ theo gót đồng bạn.

Hơn nữa, dù sao đồng bạn chết cũng đã chết rồi, giữ lại thi thể cũng không có tác dụng gì, có thể tranh thủ chút sinh cơ cho người sống cũng không uổng công đồng hành một lần...

...

Cổng lão Từ gia, thôn dân dẫn theo tám tán tu đến.

Tu vi của tám tán tu này cao thấp không đều, có Luyện Khí kỳ cũng có Trúc Cơ kỳ, lúc này trong tay đều cầm dùng cụ nhạc, có kèn, có chiêng trống, còn có tì bà, cây sáo, tiêu đủ loại.

Thôn dân dẫn đường không có ý vào cửa, chỉ dặn dò bọn họ: "Đợi chút nữa các ngươi đi vào, đừng đi ra đằng sau, bắt đầu từ phòng chính, cách mỗi một nén nhang, các ngươi lại diễn tấu một nén nhang."

"Chờ sau khi ra ngoài, tiếng nhạc không thể ngừng lại."

"Đến lúc đó, Khốc Tang bà sẽ nói cho các ngươi biết nên làm thế nào."

Nói xong liền ra hiệu đám người đi vào bên trong.

Đám tán tu thấy thế nhìn nhau, đẩy cánh cửa khép hờ ra đi vào phòng chính, bởi vì cái bàn không đủ, thế là để ba người cầm tì bà cùng thổi sáo thổi tiêu ngồi xuống, những người khác đứng đấy, cầm chiêng trống dẫn đầu gõ một cái, những người khác lục tục ngo ngoe đuổi theo.

Tám người này đều có một ít nhạc khí, mặc dù chưa chắc vô cùng xuất chúng nhưng phàm nhân còn lâu mới so sánh được cách tu sĩ khống chế nhục thân, cùng năng lực học tập kỹ nghệ phàm tục.

Vì vậy, mới đầu còn hơi vấp, nhưng chẳng mấy chốc đã bắt đầu phối hợp, cổ họng nghẹn ngào bắt đầu hợp tấu nhạc buồn.

Nhạc buồn vang lên, hấp dẫn không ít thôn dân ra xem náo nhiệt.

Những thôn dân này không ầm ĩ cũng không ồn ào, đứng ở ngoài cửa nhìn bọn họ trừng trừng, trong ánh mắt hoàn toàn tĩnh mịch rất khiếp người.

Rõ ràng chỉ là một vài phàm nhân lại thấy đám tán tu từng đợt rùng mình.

Dựa theo lời dặn dò của thôn dân dẫn bọn họ tới, tất cả mọi người thổi một nén nhang liền ngừng một nén nhang. Vốn yêu cầu này cũng không làm khó được phàm nhân, hẳn không có chút áp lực nào với tu sĩ.

Nhưng không biết vì sao sau khi thổi xong một nén nhang, tất cả mọi người cảm thấy tâm lực lao lực quá độ, lại có suy nghĩ hận không thể lập tức ngã đầu ngủ. Bởi vậy, vừa đến thời gian nghỉ ngơi, tất cả mọi người lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng sau mấy vòng, lúc hai tên tán tu nghỉ ngơi đột nhiên cảm thấy sau lưng có thứ gì đó.

Nhìn lại chỉ là phòng bếp, cũng không có điều gì khác thường.

Sau mấy lần liên tục, hai tên tán tu đột nhiên đứng lên, thân hình hơi cứng ngắc đi vào trong phòng bếp...

Bọn họ đứng dậy đi vào, những người khác cũng không để ý, còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chỉ là sau khi thời gian một nén nhang đã tới, mọi người cầm lấy nhạc khí tiếp tục diễn tấu, lại phát hiện hai người này còn chưa trở lại.

"Xảy ra chuyện gì?" Trong lòng mọi người ngạc nhiên, truyền âm cho nhau, "Bọn họ quên canh giờ?"

"Không!" Có người kịp phản ứng, trầm giọng nhắc nhở mọi người, "Dù quên canh giờ, nghe được tiếng chiêng trống ở gian ngoài cũng nên lập tức chạy về... Nhưng các ngươi xem bọn họ có động tĩnh gì không? Trong phòng bếp có vấn đề."

"Thôn dân kia nói chúng ta đừng đi đằng sau, xem ra không chỉ đằng sau, ngay cả phòng bếp cũng không thể đi."

"Thôn này rất kỳ quái... Tố Chân Thiên cũng không có trong lòng dạ tốt bụng như trong truyền thuyết, chẳng trách trách Kiều chân truyền có bốn vị sư muội lại không phái tới..."

"Không! Cũng có khả năng, đây căn bản không phải Kiều tiên tử ra lệnh! Từ đầu tới đuôi đều là Vũ Mông tiên tử ra lệnh cho chúng ta, chúng ta căn bản không thấy đệ tử Tố Chân Thiên!"

...

Cùng lúc đó, trong đại trạch thôn đông, mái tóc đen của Vũ Mông tiên tử như suối, váy áo nhẹ nhàng, bước chân vội vã trở về từ bên ngoài.

Lần này bốn tên tán tu theo Khốc Tang bà đến khóc tang đều là nàng giả danh nghĩa Tố Chân Thiên tự mình sắp xếp. Mà để báo đáp lại, Khốc Tang bà đã đồng ý, chờ lần này đám tang xong xuôi sẽ nói cho nàng biết lai lịch thôn làng.

Chỉ có điều, Khốc Tang bà cũng đã nói, đối phương không phải thôn trưởng, cho nên biết rất ít bí mật, chỉ có thôn trưởng thật sự hiểu rõ tình huống.

Vì lý do này, hôm qua Vũ Mông tiên tử còn đi tìm thôn trưởng một chuyến, nhận toàn bộ việc phái người làm nhạc công, nhấc quan tài, sau đó quay về lấy danh nghĩa Tố Chân Thiên, chọn tán tu cấp thấp đi chấp hành.

Chỉ là bên thôn trưởng rất căng, từ đầu đến cuối chỉ trả lời mập mờ mấy vấn đề mà Vũ Mông tiên tử đưa ra, không muốn để lộ tin tức.

Nhưng không sao cả.

Dù sao những tán tu cấp thấp kia cũng không có tác dụng gì khác, hơn nữa số lượng lại nhiều, dù chỉ có thể thăm dò chút điểm quỷ dị của đám tang cũng không tính là lãng phí.